QUAN KHÍ

- Vương ca, Hoa Lợi Quốc thả tin nói tối nay hắn chờ Hoàng Thiên Thiên ở Đông Thành. Không ngờ lại kiêu ngạo như vậy.

Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Hoa Lợi Quốc nếu là con của phó Thủ tướng Hoa thì không háo sắc như vậy chứ, vì sao lại nói thế, sợ người khác không biết sao?

- Có phải đám thiếu gia ở Bắc Kinh đều biết hết?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Hạng Định cười khổ nói:

- Thằng ranh đó làm loạn rồi, đúng là đám người Bắc Kinh đều biết.

- Anh đi với chú.

Bây giờ không còn là vấn đề của riêng Hạng Định nữa, đây là chuyện của hai nhà. Không giải quyết tốt thì sức ảnh hưởng của Hạng Nam cũng sẽ bị giảm mạnh.

Hạng Định mời Vương Trạch Vinh tới đây chính là mong hắn làm chỗ dựa. Nghe Vương Trạch Vinh đi cùng, Hạng Định đương nhiên vui vẻ.

Lúc này Hoa gia cũng đã biết chuyện này, Hoa Khánh Anh về nói chuyện này với phó Thủ tướng Hoa.

Phó Thủ tướng Hoa vừa lui nên vẫn rất buồn bực. Nhìn thân tín của mình từ từ rời đi, tâm trạng của ông không thể tốt được.

Nghe con gái nói, Phó Thủ tướng Hoa đầu tiên muốn tức, sau đó từ từ ngồi xuống nhìn con gái mà nói:

- Cũng tốt, bố muốn xem sức ảnh hưởng của Hoa gia đến đâu.

Hoa Khánh Anh vội vàng nói:

- Bố, tình hình bây giờ bố không phải không biết. Hạng Nam đang rất mạnh. Lợi Quốc làm như vậy có thể gây họa không?

- Hừ, Lợi Quốc làm như vậy chẳng lẽ bố không biết sao? Tập đoàn Sang Nghệ là của nó, thấy công ty của Hạng Định mở rộng quá nhanh nên không thể ngồi yên.

Phó Thủ tướng Hoa hừ một tiếng. Nói thật công ty kia Phó Thủ tướng Hoa vẫn thầm giúp Hoa Lợi Quốc. Phó Thủ tướng Hoa vẫn có suy nghĩ hy vọng Hoa Lợi Quốc vào quan trường, chỉ là việc này đến khi lui ông vẫn không làm.

Hoa Khánh Anh cũng biết việc này, ả nói:

- Đây là Lợi Quốc một cô ca sĩ để gây chuyện. Con thấy đó nó muốn Hạng Nam đóng cửa công ty của Hạng Định.

Phó Thủ tướng Hoa gật đầu nói:

- Con nói đúng. Nó nghĩ như vậy cũng hay. Nếu như tin này lộ ra thì sẽ ảnh hưởng không tốt đối với Hạng Nam. Hạng Nam gặp việc này nhất định sẽ hiểu ý của Lợi Quốc. Hạng Nam cũng không thể làm gì nó, kết quả cuối cùng chỉ là xử lý Hạng Định mà thôi. Đương nhiên lần này liên quan tới việc của hai nhà, sau đó bố phải tìm Hạng Nam để nghĩ cách hóa giải. Chắc không vấn đề gì.

Hoa Khánh Anh nhìn ông bố rồi nói:

- Bố còn nói thiếu một người Vương Trạch Vinh kia bây giờ rất mạnh ở Bộ Thương mại, con lo y sẽ nhúng tay vào.

- Ha ha, con không thấy tình hình Bộ Thương mại bây giờ sao? Lô Kiến Thành muốn đoạt quyền, Vương Trạch Vinh không muốn mất quyền. Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh đã liên minh, Vương Trạch Vinh bây giờ cần nhất là điều gì, đó chính là đồng minh.

Mắt Hoa Khánh Anh sáng lên rồi nói:

- Bố, con hiểu rồi. Tình hình trong Bộ Thương mại thì Vương Trạch Vinh chỉ có hai đồng minh là Ban Lôi – Hạng hệ và Lô Gia Tiến – Uông hệ. Vương Trạch Vinh cần nhất bây giờ là tăng thêm đồng minh mà không phải có kẻ địch. Vào lúc này một phiếu của con là rất quan trọng với y. Y đương nhiên không thể để con dựa vào Lô Kiến Thành.

Phó Thủ tướng Hoa cười cười và nói:

- Cũng khó cho Lợi Quốc. Bố đã về hưu nên cần có một chút chấn động. Lần này mượn việc đấu với Hạng gia mà thể hiện lực lượng của Hoa gia chúng ta.

- Bó, con lo rằng Vương Trạch Vinh không rõ tình hình sẽ tham gia vào.

- Tối nay không phải hai bên sẽ gặp mặt sao? Con đi xem một chút.

Phó Thủ tướng Hoa cười nói.

Khi Vương Trạch Vinh và Hạng Định đến thì thấy ngay Hoa Khánh Anh. Hắn không nhịn được nhíu mày vì không ngờ lại gặp Hoa Khánh Anh ở đây.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Hoa Khánh Anh cười cười với hắn, trong mắt lộ rõ vẻ tôi đã đến, anh đừng có gây chuyện.

Vương Trạch Vinh cũng cười cười với Hoa Khánh Anh và ngồi xuống. Hai người không bắt tay, không nói chuyện gì cả, trông bọn họ như bức tượng.

- Hạng Định, anh mang người tới không?

Hoa Lợi Quốc tinh tướng nói.

- Hoa Lợi Quốc, anh muốn tát vào mặt Hạng Định tôi, anh chưa đủ tư cách.

Hai người nói chuyện vài câu, Vương Trạch Vinh nhìn về phía đám người Hoa Lợi Quốc.

Bởi vì có Hoa Khánh Anh đến, Vương Trạch Vinh có chút do dự. Mình ở Bộ Thương mại đúng là cần Hoa Khánh Anh ủng hộ. Chẳng qua Vương Trạch Vinh rất nhanh hiểu ý của đối phương. Hôm nay Hoa Khánh Anh dám tới thì đã nghĩ mình không dám làm gì.

Vương Trạch Vinh không phải là kẻ dễ chịu nhục, hắn cười lạnh trong lòng. Chuyện này quan hệ đến thể diện của Hạng gia, các việc khác bỏ sang bên. Vương Trạch Vinh thấy vài tên thanh niên đi theo Hoa Lợi Quốc, đây chắc là đám thiếu gia trong Bắc Kinh và có chỗ dựa mạnh nếu không đã không thể tới đây xem.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy trong mấy người này có nhiều kẻ giữ khoảng cách với Hoa Lợi Quốc.

Hạng Định cũng dẫn theo vài tên thiếu gia thanh niên. Bên cạnh Vương Trạch Vinh lúc này có một thanh niên.

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với người kia:

- Kia là ai?

- Vương ca, đó là Chủ tịch Tập đoàn Sang Nghệ cùng chung lĩnh vực với Hạng thiếu gia, hai công ty cạnh tranh rất mạnh. Có chút khó hiểu chính là công ty của y nghe nói chỉ có chỗ dựa là một ông chủ Hongkong, nhưng lại rất có tiếng nói ở Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh nhìn và thấy một tình hình, hắn thầm nghĩ có lẽ Hoa Lợi Quốc là người đứng sau Tập đoàn Sang Nghệ này. Hoa Quý Hoa chỉ là kẻ làm thuê mà thôi.

Sau khi hiểu rõ điều này, Vương Trạch Vinh liền hiểu ngay nguyên nhân của việc này. Hắn cười lạnh một tiếng, Hoa Lợi Quốc này rõ ràng thấy sự uy hiếp của công ty Hạng Định, muốn mượn việc này mà gây chuyện. Mình lúc trước đúng là nghĩ nhiều quá rồi.

Vương Trạch Vinh nhìn Hoa Khánh Anh mà cười nói:

- Phó bộ trưởng Hoa, cạnh tranh giữa các ngành đều thắng sống, thua chết, đưa chuyện này lên thành hai nhà tranh chấp thì chị cho rằng có phải hơi quá đáng không?

Vương Trạch Vinh nói thẳng.

Hoa Khánh Anh nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền giật mình, ả không ngờ Vương Trạch Vinh lại nhìn ra nguyên nhân:

- Phó bộ trưởng Vương, khắp nơi đều có cạnh tranh, chuyện bọn nó chúng ta đứng ngoài nhìn được không?

Hoa Khánh Anh sớm nhận định Vương Trạch Vinh cần phiếu của mình nên rất tự tin.

Vương Trạch Vinh nhìn Hoa Lợi Quốc mà cười nói:

- Gần đây Ủy ban kỷ luật Trung ương đang tăng cường giám sát hành vi vi phạm pháp luật trong lĩnh vực xây dựng, tôi thấy nên vận động lực lượng toàn xã hội đưa những kẻ hủ bại ra trước công lý.

Lời này mặc dù không đúng chủ đề nhưng Hoa Khánh Anh nghe thấy mà như có súng nổ bên tai. Ả đột nhiên nghĩ tới Vương Trạch Vinh vẫn được coi là kẻ đi đầu trong việc chống hủ bại, nếu hắn thật sự làm gì ở việc này thì Hoa Lợi Quốc đúng là sẽ chết. Hoa Lợi Quốc làm nhiều chuyện như vậy đều dựa vào thân tín của ông bố, nếu những người đó bị nhổ thì lực lượng Hoa gia coi như xong.

Hoa Khánh Anh tái mặt và nhìn Vương Trạch Vinh nhưng không biết nói gì. Hạng Nam có lẽ nể mặt Phó Thủ tướng Hoa mà không ra tay, Vương Trạch Vinh này khó mà nói. Sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh có, nhất là Uông Nhật Thần kia không biết sao rất nghe lời Vương Trạch Vinh. Uông Nhật Thần có không ít người ở Ủy ban kỷ luật Trung ương, vấn đề có chút phức tạp.

Thấy Hoa Khánh Anh như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hai hôm trước tôi đi hướng dẫn Thái cực quyền cho mấy lão, bọn họ cũng nói đến vấn đề hủ bại ở Trung Quốc. Bọn họ rất không hài lòng vì hành vi của đám con cháu một số lãnh đạo Trung ương.

Lời này càng làm Hoa Khánh Anh sợ hơn. Ả đương nhiên biết việc Vương Trạch Vinh đi dạy mấy ông lão đã lui Thái cực quyền. Bây giờ ả mới phát hiện xem ra bố mình đã coi thường sự ác liệt của Vương Trạch Vinh. Hắn đây là có ý ra mặt giúp Hạng Định.

Thấy Hoa Khánh Anh kbgng, Vương Trạch Vinh nhìn Hoa Lợi Quốc mà trầm giọng nói:

- Các người xem mình đang làm gì đi, làm loạn. Chuyện chính không làm lại đi tranh đoạt này kia, đừng tưởng rằng sau lưng mình có chỗ dựa là muốn làm gì thì làm.

Nhìn Hoa Quý Hoa – Chủ tịch Tập đoàn Sang Nghệ, Vương Trạch Vinh nói:

- Giới giải trí bị các người làm thành như vậy đó, toàn đưa ra mấy nguyên tắc ngầm, các người coi sự nghiệp văn hóa Trung Quốc là như thế nào? Coi những người làm công tác văn hóa là gì? Không xử lý xem ra không được rồi.

Không ai ngờ Vương Trạch Vinh lại mắng người như vậy. Đám thiếu gia Bắc Kinh biết Vương Trạch Vinh rất mạnh, nghĩ tới hắn còn trẻ đã là Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng nên không ai dám nhảy ra đấu.

- Chuyện này dừng ở đây, ai còn gây chuyện nữa thì phải chuẩn bị tâm lý chịu trách nhiệm.

Vương Trạch Vinh nói xong liền đứng dậy nhìn chằm chằm vào đám thiếu gia ở đây.

Hoa Khánh Anh từ trong mắt Vương Trạch Vinh thấy đối phương dám nói dám làm nên rất sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc