QUAN KHÍ

Sau khi chơi golf và vào xông hơi, mấy tên thiếu gia Bắc Kinh cười cười nói nói. Hôm nay Vương Trạch Vinh bị bọn họ lôi kéo tới đây. Nếu đã là vòng tròn của mình, Vương Trạch Vinh cố gắng qua lại với bọn họ.

Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Bây giờ Bắc Kinh muốn tìm được nơi nhiều cây xanh như thế nào đúng là khó.

Sân golf này cách Bắc Kinh một đoạn với đủ số lỗ tiêu chuẩn.

- Vì thế đến với thiên nhiên là phải thả lỏng hết mình.

Ngô Uy Hoa nhảy dựng lên. Trước đây y cầm đầu đám thiếu gia, nhưng khi bố y lui mới đầu Ngô Uy Hoa cũng có một thời gian chán chường. Bây giờ sau khi đi theo Vương Trạch Vinh, trong mọi người thì lực lượng của y cũng xếp tầm cao, quan trọng là do Vương Trạch Vinh coi trọng ý kiến của y.

- Vương ca, nên thả lỏng thì phải thả lỏng.

Hạng Định hiểu về Vương Trạch Vinh nhất. Y biết Vương Trạch Vinh ngoài mặt thì không bình tĩnh nhưng trong lòng có nhiều điều suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh không nói gì mà hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay đến đây rất tốt. Đánh golf và xông hơi khiến cả người thoải mái.

- Vương ca, hôm qua tôi mới nói chuyện với lão gia tử về tình hình của anh. Lão gia tử nói mấy điều tôi thấy rất có lý.

Vương Tú Toàn nằm bên cạnh Vương Trạch Vinh mà nói.

- Lão gia tử nhà ông rất khôn khóe, lại nói gì thế?

Hầu Dã cười nói.

- Mọi người chắc đều biết bây giờ ở Trung Quốc có năm người vang dội nhất phải không?

- Biết, chính là năm người có khả năng tiến nhất phải không?

Đám thiếu gia liền bàn tán.

- Vương ca, anh có biết là trong năm người thì có anh, gọi chung là Ngũ kiệt.

Hạng Định biết Vương Trạch Vinh không mấy khi để ý đến việc này nên nói. Vương Trạch Vinh lúc này mới mở mắt nhìn đám thiếu gia.

Lão gia tử của Ngô Kinh Phú mới từ Viện nghiên cứu Văn hóa Trung Quốc lui ra nên rất chú ý đến việc này. Y liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, Bí thư Thành phố Hải Đông Lô Ninh Quốc, Bí thư Thành phố Sơn Thành Chu Thế Khánh, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Dương – Ngô Tán Lâm, Bí thư thành phố Bắc Kinh Lý Kiền Ý và anh được gọi là Ngũ kiệt. Bây giờ mọi người đều đang bàn tán Ngũ kiệt này. Trong năm người thì ai cũng có thể tiến lên đỉnh.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh nhắm mắt và suy nghĩ. Chuyện này chỉ là bàn tán vui vơ, mình dù từ mặt nào cũng kém xa bốn người kia.

Thấy Vương Trạch Vinh không có vẻ gì là chú ý, mấy tên thiếu gia cũng không dừng bàn tán. Hứa Quang Cường nói:

- Việc này nói ra thì Vương ca là lợi hại nhất. Chỉ có Vương ca là xuất thân bình thường.

Đám thiếu gia liền bàn quanh việc này.

Vương Trạch Vinh mặc dù thi thoảng nói xen vào nhưng trong lòng lại nghĩ tới tình hình của bốn người kia. Là mấy người chói mắt nhất Trung Quốc, Vương Trạch Vinh không thể không biết tình hình của bọn họ, tất cả đều là Ủy viên Bộ Chính trị. Mình và bọn họ khác nhau nhiều.

Trung Quốc ngoài chín thường vụ Bộ Chính trị ra thì còn có mười sáu Ủy viên Bộ Chính trị. Bốn người này đều ở trong số đó, đã có thể gọi là lãnh đạo quốc gia, mình có là gì chứ. Chẳng qua chỉ là một Ủy viên trung ương đảng mà thôi.

Vương Trạch Vinh biết tình hình của mình, biết lực lượng của mình là như thế nào nên không có tâm trạng nói chuyện này. Vương Trạch Vinh không nói chuyện nhưng đám thiếu gia lại rất vui vẻ.

- Vương ca nếu không xuất thân bình thường thì có thể kém bọn họ sao?

- Tôi thấy với tốc độ phát triển bây giờ của Vương Trạch Vinh thì rất nhanh sẽ ngang hàng với bọn họ.

- Người ở Hải Đông là do Lão bí thư một tay đề bạt, tiền đồ rất lớn.

- Tôi thấy người ở Bắc Kinh có khả năng nhất, người của Tổng bí thư mà.

- Người Nam Dương kia mới có khả năng nhất.

- Người ở Sơn Thành cũng không hề kém, được vài lão cách thích.

Không ngờ đám thiếu gia dám nói như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng ngăn cản:

- Hôm nay đi thư giãn, đừng nói mấy cái này.

Hạng Định cười nói:

- Các vị, góc độ mấy ông bây giờ đã khác, đều là cán bộ quốc gia. Tôi thấy tìm mấy ngôi sao sẽ ảnh hưởng đến mọi người. Nếu muốn thả lỏng thì người sớm đợi bên ngoài.

Mã Hạo Dân cười nói:

- Thằng ranh này có chuyện tốt như vậy mà không nói sớm, chỉ nói nhảm.

Mấy tên thiếu gia đã một thời gian không được như vậy, nghe Hạng Định nhắc liền động tâm. Mấy người nhìn Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh bây giờ không có tâm trạng làm như vậy.

Thấy mọi người nhìn mình, Vương Trạch Vinh không ngăn cản, hắn xua tay nói:

- Mấy chú muốn chơi thì cứ chơi, đừng chú ý tôi. Tôi nằm một chút.

- Ha ha.

Mấy người nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền cười ha hả. Ngô Uy Hoa lúc này lại nói:

- Mấy ông, Hạng Định nói đúng. Chúng ta bây giờ đã khác, làm việc phải suy nghĩ. Chúng ta không sợ ảnh hưởng nhưng phải nghĩ cho Vương ca chứ? Hôm nay chúng ta cùng Vương ca đến đây, ai có thể đảm bảo không có người thấy. Nếu việc chúng ta làm lộ ra thì Vương ca mặc dù không tham gia nhưng cũng liên lụy mà. Vương ca là một trong Ngũ kiệt, chúng ta làm việc gì thì đầu tiên cũng phải suy nghĩ cho sự phát triển của Vương ca. Có Vương ca thì mới có chúng ta.

Nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm than Ngô Uy Hoa đã bắt đầu trưởng thành. Vừa nãy mình nói như vậy chỉ là thử ý đám người này mà thôi. Không ngờ Ngô Uy Hoa lại nói nhanh như vậy, có thể nói chuyện từ góc độ của mình.

Vương Trạch Vinh tuy không mở mắt nhưng đã coi Ngô Uy Hoa là người có thể trọng dụng.

Hạng Định nghe vậy liền giật mình, y đúng là không ngờ đến việc này. Y vốn định nhân việc này để Vương Trạch Vinh thư giãn nên chuẩn bị hai em ngôi sao ngây thơ cho đối phương. Bây giờ nghe Ngô Uy Hoa nói như vậy, y mới biết mình suy nghĩ không chu đáo nên vội vàng nói:

- Ngô thiếu gia nói đúng, tôi nghĩ không chu đáo.

Mấy tên thiếu gia mặc dù cũng muốn thả lỏng nhưng biết làm như vậy là không được. Diệp Ba thở dài nói:

- Ai bảo chúng ta đều là người có thân phận.

Vương Trạch Vinh đứng lên nói:

- Tôi vừa nhớ ra mình còn có việc phải làm, không ngồi với mọi người được nữa.

Nói xong hắn liền mặc quần áo vào.

Vương Trạch Vinh cũng biết đám thiếu gia này không thể thay đổi tính cách ngay lập tức, chỉ có thể từ từ.

Vương Trạch Vinh ra ngoài, Lý Minh Quốc nhanh chóng lái xe về Bắc Kinh.

Đám thiếu gia cuối cùng cũng không thả lỏng bản tính của mình. Sau khi Vương Trạch Vinh đi, bọn họ cũng rời đi.

Mấy tên thiếu gia nói vẫn làm Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ. Duy nhất mình là người xuất thân bình thường trong Ngũ kiệt, Vương Trạch Vinh khá tự hào. Có thể đấu với bọn họ không? Vương Trạch Vinh ngồi trong xe và không ngừng hỏi vấn đề của mình. Chẳng lẽ nói mình đã đủ để đấu với bọn họ sao?

Nhìn quan khí màu đỏ của mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình cũng có chút tài sản để đấu. Nghĩ đến Khương Trường Chính cũng từ Bộ Thương mại đi ra thành Ủy viên Bộ Chính trị, Vương Trạch Vinh phát hiện khoảng cách này cũng không quá xa. Chẳng qua Vương Trạch Vinh rất nhanh liền đè suy nghĩ này xuống, việc này chưa đến lúc hắn suy nghĩ. Hắn về nhà rồi không biết sao lại gọi cho ông bố.

Hôm nay mọi người nói về xuất thân bình thường, Vương Trạch Vinh không biết sao liền nghĩ tới bố mẹ hắn. Hắn cảm thấy chỉ có bố mẹ mình là luôn hết lòng ủng hộ hắn.

Vương Đại Hải hỏi:

- Trạch Vinh, con bây giờ là lãnh đạo lớn, công việc nhất định rất bận thì phải tăng cường tập luyện. Bố nghĩ rồi, con bình thường không có thời gian tập luyện thì có thể mua mấy máy tập thể dục bỏ trong văn phòng hoặc là ở nhà để tập.

Vương Trạch Vinh nghe vậy rất cảm động, đây là bố mẹ hắn.

- Bố, bố mẹ bây giờ đang ở đâu thế?

- Có thể ở đâu chứ. Mẹ con và bố lo cho Tiểu Diệp, nghĩ tới thời tiết Xuân Thành phía nam rất tốt nên tới Xuân Thành. Ở đây rất thuận lợi cho Tiểu Diệp chữa bệnh.

- Tiểu Diệp sao rồi bố?

- Bây giờ tốt rồi, chỉ là trên đầu có vết sẹo nhỏ. Con bé nói muốn ra nước ngoài điều trị một chút.

Bảo sao Diệp Ny Na dù như thế nào cũng không gọi cho mình, cô đây không hy vọng có sẹo gặp hắn. Vương Trạch Vinh liền hiểu ý của Diệp Ny Na.

- Bố mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe. Bố mẹ lên Bắc Kinh đi để con báo hiếu.

- Con làm tốt chuyện của mình đi, mẹ con và bố rất tốt. Nếu không phải có Tiểu Diệp, bố mẹ còn dự định đi mấy nước nữa. Đời này bố mẹ sống thấy rất tốt, toàn bộ là nhờ phúc của con. Chỉ cần con có thể phát triển tốt thì bố mẹ đã thấy vui rồi.

Vương Trạch Vinh dập máy và nhìn quanh nhà, hắn cảm thấy một chút bi thương Nguyễn Dũng xuất hiện. Một cảm giác muốn tiến lên tràn ngập trong lòng. Mình bây giờ đã đạt vị trí mà bao người cả đời không đạt được. Bây giờ nếu người khác cho rằng mình có thể tiến thêm, vì sao mình không cố gắng tiến tới?

Bình luận

Truyện đang đọc