QUAN KHÍ

Mạc Đại Bưu được điều động rất nhanh, chưa đầy hai ngày hắn đã tới Xuân Dương nhậm chức cục trưởng cục công an.

Vương Trạch Vinh rất coi trọng việc Mạc Đại Bưu nhậm chức, nên tuy đang ở hội trường tham dự lễ tốt nghiệp trường đảng nhưng hắn vẫn nghĩ tới tình hình Mạc Đại Bưu.

Ngày hôm sau, Mạc Đại Bưu gọi điện thoại tới, từ trong điện thoại Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được sự nghiêm trọng của Mạc Đại Bưu.

- Bí thư Vương, tình hình cục công an Xuân Dương rất phức tạp, tôi cảm thấy nơi này có tính bài ngoại cực kỳ. Thông qua quan sát, tôi phát hiện phó cục trưởng thường trực Bàng Đức Cách là trung tâm ở đây, bởi vì vừa mới tới nên tạm thời tôi không thể nắm giữ cục diện và cũng không làm được cái gì. Có điều tôi tin cục diện này sẽ thay đổi nhanh chóng.

Cảm nhận được Mạc Đại Bưu gặp phải áp lực rất lớn, Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói:

- Công tác chủ yếu của anh hiện tại là nắm rõ tình hình, đừng hành động thiếu suy nghĩ!

Mạc Đại Bưu vừa tới thành phố Xuân Dương nên Vương Trạch Vinh cũng không trông cậy hắn có thể nhanh chóng triển khai công tác. Đây chỉ là cắm một cây đinh mà thôi, hắn tin rằng khi cây đinh được đóng sát gốc thì nhất định có thể lộ rõ uy lực lớn.

Cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh lấy tài liệu về chính quyền Xuân Dương do Vương Tú Toàn đưa cho ra xem. Tài liệu này Vương Trạch Vinh đã xem không ít lần, tuy nói đều là những thứ ở bề ngoài nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với những người không hiểu rõ tình hình tỉnh Bắc Dương như Vương Trạch Vinh.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu như không có được hậu thuẫn mạnh mẽ thì Mạc Đại Bưu dù là cục trưởng cục công an cũng có thể mất quyền lực. Cũng không biết Mạc Đại Bưu có thể khai mở được cục diện trong hoàn cảnh phức tạp như vậy hay không. Vừa đọc tài liệu Vương Trạch Vinh vừa ngẫm nghĩ.

Sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp ở trường đảng, Vương Trạch Vinh liền nhanh chóng đi nhậm chức. Bởi vì là phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thị ủy Xuân Dương nên Ban Tổ chức trung ương phái một phó trưởng ban đi cùng Vương Trạch Vinh tới tỉnh Bắc Dương.

Vừa mới xuống máy bay, Vương Trạch Vinh liền thấy bí thư tỉnh ủy Bắc Dương là Tư Mã Sơn và chủ tịch tỉnh Chu Kiến Đào cùng một đám người tới nghênh đón mình.

Phó trưởng ban tổ chức trung ương Thịnh Kiến Thành mỉm cười bắt tay đám người Tư Mã Sơn.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đi phía sau Thịnh Kiến Thành, Tư Mã Sơn liền tiến lên một bước, cầm chặt tay Vương Trạch Vinh nói:

- Tỉnh Bắc Dương chúng tôi đã ngóng trông đồng chí Vương Trạch Vinh từ lâu, có đồng chí tới đảm nhiệm phó bí thư thì áp lực của tôi cũng vơi bớt rất nhiều!

Vương Trạch Vinh quan sát Tư Mã Sơn cẩn thận, đây là hình tượng một lão đồng chí, rất béo, khi cười thì híp cả mắt lại, chẳng qua người cũng khá cao, toàn thân lộ ra một sự uy nghiêm mà chỉ có người trong quan trường mới có thể cảm nhận được. Chiếc áo jacket màu xanh đen khoác trên người lại lộ ra vẻ mộc mạc.

- Bí thư Tư Mã, tôi đã trở thành một chiến sĩ của tỉnh Bắc Dương, xin các ngài hay trợ giúp và chỉ đạo nhiều.

Vương Trạch Vinh đã sớm xem qua ảnh chụp Tư Mã Sơn, nhìn thấy biểu hiện thân thiết của Tư Mã Sơn nên hắn cũng nhiệt tình đáp lễ.

Sau khi Tư Mã Sơn bắt tay thì chủ tịch tỉnh Chu Kiến Đào cũng nắm tay Vương Trạch Vinh rung rung vài cái nói:

- Sự tích về đồng chí Trạch Vinh thì chúng tôi đã biết từ lâu, Thường Hồng có thể phát triển nhanh gắn bó chặt chẽ với công tác của phó bí thư Vương. Tỉnh Bắc Dương chúng tôi là một khu vực công nghiệp cổ xưa, vấn đề không ít, lần này tổ chức điều đồng chí tới Bắc Dương chính là đã ủng hộ tỉnh ủy Bắc Dương chúng tôi. Có sự gia nhập của đồng chí thì sức chiến đấu của chúng tôi sẽ được tăng cường, mong đồng chí Vương Trạch Vinh đem kinh nghiệm tiên tiến tới truyền đạt cho Bắc Dương này!

Chu Kiến Đào này cũng là một người ục ịch, mặc một bộ âu phục, đeo một cà-vạt thắt nút, khi nói chuyện thì giọng nói cứ sang sảng.

- Chủ tịch Chu quá khen, công tác mới, yêu cầu mới. Tôi sẽ nỗ lực công tác ở tỉnh Bắc Dương, mong chủ tịch Chu giúp đỡ nhiều hơn.

- Ha ha, không nên gọi tôi là chủ tịch Chu, tôi cũng chỉ hơn cậu vài tuổi, cứ gọi tôi là lão Chu cũng được rồi.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh không có khả năng gọi hắn là lão Chu, mỉm cười bước lên bắt tay lần lượt từng lãnh đạo trong tỉnh.

Tất cả xe đều là loại hồng kỳ có rèm che, không hề nhìn thấy một loại xe nào khác.

Nhìn đoàn xe này một lượt, Vương Trạch Vinh liền ngồi vào chiếc xe của Chu Kiến Đào.

Có thể là thấy được ánh mắt của Vương Trạch Vinh nên Chu Kiến Đào mỉm cười nói:

- Bắc Dương là cơ địa nền công nghiệp cũ, chúng tôi phải cố gắng duy trì tự chủ, tỉnh ủy yêu cầu cán bộ toàn tỉnh đều phải sử dụng xe trong nước sản xuất.

Ồ!

Không ngờ Chu Kiến Đào quan sát rất là cẩn thận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Như vậy rất tốt, tôi thấy xe do chúng ta sản xuất cũng không thua kém với nước ngoài.

Đoàn xe nhanh chóng tiến vào trụ sở tỉnh ủy.

Hoàn cảnh thành phố Bắc Dương thì Vương Trạch Vinh đã gặp lần trước, hôm nay đi thì lại có khác biệt, dọc đường đi thì đường phố đều sạch sẽ, vừa khéo lại không có tuyết, cảnh sát thi hành nhiệm vụ thì nhiều hơn.

Trong một phòng hội nghị rộng lớn, bốn lãnh đạo chia nhau ngồi xuống.

Thịnh Kiến Thành ngồi ở giữa, hai bên hắn là Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào, Vương Trạch Vinh thì ngồi bên cạnh Tư Mã Sơn.

Ho nhẹ một tiếng, Tư Mã Sơn nói:

- Giờ xin mời phó trưởng ban Thịnh tuyên bố quyết định của trung ương.

Vương Trạch Vinh đã sớm không còn gặp cảnh nhìn thấy lãnh đạo lớn thì run rẩy nữa, hắn ngồi tại chỗ nhìn lướt qua một số lãnh đạo tỉnh Bắc Dương.

Nhìn một hồi, hầu như chẳng thể nhìn ra được điều gì từ mặt những người này, đánh giá chung thì đây đều là những người rất lợi hại.

Gật gật đầu với Tư Mã Sơn, Thịnh Kiến Thành cầm văn kiện đọc:

- Sau khi nghiên cứu, trung ương quyết định, điều đồng chí Vương Trạch Vinh tới đảm nhiệm thường vụ tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh Bắc Dương, chủ quản công tác tổ chức...

Giọng Thịnh Kiến Thành không nhanh không chậm, nhưng sau khi nghe xong nội dung thì trong lòng mọi người đều dao động rất lớn.

Một số lãnh đạo tỉnh Bắc Dương đều nhìn về phía Vương Trạch Vinh kia. Nhìn một lúc nhưng không ai có thể nhìn ra được chút dao động cảm xúc nào từ trên mặt Vương Trạch Vinh.

Nghĩ đến việc một người mới 36 tuổi như Vương Trạch Vinh mà đã là phó bí thư tỉnh ủy, trong lòng mọi người đều có cảm giác cực kỳ phức tạp.

Vốn dĩ mọi người đều nghĩ rằng, Vương Trạch Vinh này chỉ là một người trẻ tuổi có chỗ dựa, kinh nghiệm hẳn là cũng không có nhiều, đối phó chắc là cũng thoải mái. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng trầm ổn của Vương Trạch Vinh thì không ít người đều lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa.

Ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh nhưng kỳ thật Tư Mã Sơn vẫn luôn âm thầm quan sát Vương Trạch Vinh.

Sau khi nghe thấy Vương Trạch Vinh tới làm phó bí thư tỉnh ủy Bắc Dương thì trong lòng Tư Mã Sơn rất băn khoăn, sau lại nghe nói Vương Trạch Vinh chỉ mới hơn 30 tuổi thì hắn thầm thở dài nhẹ nhõm. Nhiều người có kinh nghiệm hơn Vương Trạch Vinh mà sau khi tới Bắc Dương còn không phải xám xịt rời đi hay sao.

Nghe được tuyên bố của Thịnh Kiến Thành, khóe mắt Tư Mã Sơn giật giật.

Phó bí thư tỉnh ủy vốn là chủ quản công tác tổ chức, lần này trong quyết định bổ nhiệm còn đặc biệt nhấn mạnh điều này, phương diện này chứng minh điều gì, rất đáng phải suy nghĩ sâu xa!

Âm thầm quan sát Vương Trạch Vinh, không ngờ tên này không hề lộ ra vẻ đắc ý của kẻ trẻ tuổi ngồi địa vị cao sang, trong lòng Tư Mã Sơn liền trầm xuống.

Thịnh Kiến Thành còn chưa nói hết mà bổ sung:

- Xét tình hình thành phố Xuân Dương, trung ương quyết định bổ nhiệm đồng chí Vương Trạch Vinh làm thường vụ thị trưởng, bí thư......

Bổ nhiệm một bí thư thị ủy mà lại nghiêm túc như vậy, trong lòng đám lãnh đạo tỉnh Bắc Dương lại càng thêm phức tạp. Ngồi tại chỗ nhưng mọi người đều suy nghĩ đủ thứ.

Chẳng lẽ trời Bắc Dương sắp đổi rồi?

Đều là những kẻ lão luyện trên quan trường, thông qua thay đổi hoàn toàn mới này mọi người đều cảm nhận được trung ương rất coi trọng Bắc Dương, coi trọng như vậy mang theo áp lực rất nặng.

Thịnh Kiến Thành tuyên bố xong liền nói:

- Trung ương rất coi trọng công tác của tỉnh Bắc Dương, kiến thiết trụ sở công nghiệp cũ là đại sự hạng nhất của quốc vụ viện. Lần điều chỉnh tỉnh ủy Bắc Dương này đã chứng tỏ trung ương muốn phát triển kiến thiết trụ sở công nghiệp cũ, quyết tâm để trụ sở công nghiệp cũ bước sang một trang huy hoàng mới. Đồng chí Vương Trạch Vinh có kinh nghiệm công tác phong phú, đặc biệt có rất nhiều kinh nghiệm kiến thiết sau khi Thường Hồng gặp thiên tai. Tin chắc rằng sự có mặt của đồng chí sẽ thúc đẩy công tác của tỉnh ủy Bắc Dương, hi vọng các đồng chí sẽ đoàn kết hợp tác, cùng nỗ lực......

Thịnh Kiến Thành nói chuyện không dài, sau khi nói xong thì tới lượt lãnh đạo tỉnh ủy Bắc Dương bày tỏ thái độ.

Tư Mã Sơn là bí thư tỉnh ủy, chính là người đầu tiên bày tỏ thái độ:

- Đừng nhìn đồng chí Vương Trạch Vinh còn trẻ tuổi, người trẻ tuổi thì có tinh thần xung phong. Lần này trung ương có quyết sách trọng đại, tôi hết sức ủng hộ, tin rằng một lãnh đạo trẻ tuổi tràn đầy sức sống gia nhập tỉnh ủy thì sẽ có tác dụng thúc đẩy lớn đối với công tác toàn tỉnh. Chúng tôi là những lão đồng chí, bước tiếp theo sẽ tạo nhiều cơ hội cho người trẻ tuổi thi triển tài năng. Xin trung ương yên tâm, tôi sẽ đoàn kết với đồng chí Vương Trạch Vinh để khai triển công tác.

Lời của hắn khiến Vương Trạch Vinh thầm nhíu mày, Tư Mã Sơn này là có ý gì, cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề trẻ tuổi của mình, đây là ý gì?

Đương nhiên Vương Trạch Vinh không cho rằng đây là Tư Mã Sơn nói tùy tiện. Nói đi nói lại tuổi của mình không ngoài việc hi vọng mọi người nhìn thấy lời này, mình là người dựa vào quan hệ bên trên, là một người làm việc không tốn sức, hoàn toàn muốn đả kích uy tín của mình một chút, có ý ra oai phủ đầu mình.

Thịnh Kiến Thành hơi nhíu mày một chút nhưng cũng không nói gì.

Chu Kiến Đào là người thứ hai nói chuyện, giọng nói của hắn cứ ồm ồm:

- Đầu tiên, tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của trung ương, trải qua nghiên cứu kỹ lưỡng nên trung ương mới phái đồng chí Vương Trạch Vinh tới Bắc Dương. Vừa rồi phó trưởng ban Thịnh cũng đã nói qua, đồng chí Vương Trạch Vinh có kinh nghiệm phong phú, tôi tin với sự có mặt của đồng chí sẽ có tác dụng thúc đẩy công tác với tỉnh Bắc Dương. Là chủ tịch tỉnh, kinh tế toàn tỉnh là trọng điểm công tác của tôi, đồng chí Vương Trạch Vinh còn kiêm nhiệm bí thư thị ủy Xuân Dương, tôi sẽ tích cực ủng hộ công tác của đồng chí Vương Trạch Vinh. Tin chắc rằng thành phố Xuân Dương dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ phát triển nhanh chóng, tôi rất có niềm tin vào đồng chí Vương Trạch Vinh.

Lời này so ra thì tích cực hơn Tư Mã Sơn một ít, không hề có ám chỉ điều gì.

Nghe Chu Kiến Đào bày tỏ thái độ xong, Vương Trạch Vinh âm thầm gật đầu, tỉnh ủy Bắc Dương này nhìn qua thì cũng không bền chắc một khối, chỉ cần không bền chắc thì sự tình cũng dễ làm hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc