QUAN KHÍ

Cận Hình Đào đi vào văn phòng của Vương Trạch Vinh, ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ rất là cung kính.

Toàn thân mặc âu phục, đeo kính gọng vàng, giày da chắc cũng là loại hàng hiệu, rất bóng.

Thấy Cận Hình Đào tiến vào, Vương Trạch Vinh ra hiệu hắn ngồi xuống rồi hỏi:

- Lão Cận, có chuyện gì sao?

- Bí thư Vương, là như vậy, trên tỉnh mới truyền một văn kiện xuống, nói là muốn tổ chức một lớp bồi dưỡng cán bộ cao cấp trọng phạm vi toàn tỉnh, thời gian là nửa năm, mục đích là bồi dưỡng cán bộ lãnh đạo cấp cao thêm một bước nữa. Trong văn kiện có nói các thành phố phải cố hết sức đưa các cán bộ tuyến đầu đi học tập, ngài xem việc này làm sao bây giờ?

Chuyện này Vương Trạch Vinh đã biết, hắn cũng có phần không rõ lắm, trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy thì Uông Nhật Thần cũng không phủ quyết đề nghị của Hồng Quân, hơn nữa còn tỏ vẻ ủng hộ. Trong chuyện này thì Vương Trạch Vinh nhìn thấy rõ một điều, đó là Hồng Quân nôn nóng muốn nắm giữ quyền. Cái lớp bồi dưỡng này bề ngoài thì bảo là muốn phái những người ưu tú nhất đi học tập chứ thực chất còn không phải rút bớt một số lãnh đạo chủ yếu đi sao, rồi từ đó điều chỉnh nhân sự. Thời gian bồi dưỡng là nửa năm, chớ xem thường thời gian này, chỉ cần lãnh đạo chủ chốt vắng mặt nửa năm thì chuyện nào cũng có thể phát sinh, cần xếp người nào vào thì cũng chỉ cần trong vòng nửa năm là có thể làm tốt.

- Lão Cận, anh phụ trách bên Tổ chức, anh có ý kiến gì không?

Vương Trạch Vinh hỏi Cận Hình Đào.

Cận Hình Đào đã sớm có chuẩn bị liền nói:

- Bí thư Vương, lần này quy mô lớp bồi dưỡng của tỉnh rất lớn, theo suy nghĩ bước đầu của tôi thì nên cử người của tất cả các ban ngành. Tôi lo mọi người sẽ có nhiều ý kiến khác nhau về chuyện này nên đề nghị bí thư Vương hãy mở hội nghị ban bí thư, ban Tổ chức sẽ đề xuất danh sách người được chọn, ban bí thư sẽ biểu quyết, như vậy có thể khiến cho mâu thuẫn nhỏ đi một phần.

Từ trên mặt Cận Hình Đào hầu như không nhìn ra biểu tình gì, hắn đưa ra ý kiến này dường như cũng chẳng có điểm gì khác biệt. Ai cũng biết hiện tại ban bí thư có bốn người gồm 1 bí thư và 3 phó bí thư, Phùng Triêu Lâm và Các Vũ Tuấn thì liên thủ với nhau, Lưu Gia Hà tuy rằng không tỏ rõ nghiêng về bên nào nhưng nhiều thời điểm thì lại tỏ ra về bên Vương Trạch Vinh. Bởi vậy hội nghị có lợi đối với tất cả mọi người.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh nhớ Khương Tắc Xương đã nhắc tới chuyện Lưu Gia Hà đi lại thân cận với Phùng Triêu Lâm, trong lòng liền sửng sốt, con mẹ nó! Phùng Triêu Lâm muốn mở hội nghị ban bí thư à!

Trong số thường vụ thị ủy thành phố Thường Hồng hiện giờ thì Vương Trạch Vinh nắm 7 phiếu trên tổng số 15 phiếu, Phùng Triêu Lâm dù muốn làm theo ý của mình cũng đành chịu, xem ra hắn muốn bẻ cong hành động rồi. Hội nghị ban bí thư thì lại khác, Phùng Triêu Lâm, Các Vũ Tuấn lại thêm Lưu Gia Hà tương ứng với ba phiếu sẽ chiếm ưu thế, án theo thường lệ thì hội nghị ban bí thư nếu như thảo luận đến nhân sự thì Cận Hình Đào với vai trò là trưởng ban Tổ chức sẽ là người phụ trách đề xuất phương án điều chỉnh, nội dung chắc chắn sẽ đều có lợi với phe Phùng Triêu Lâm rồi.

Cuộc hội nghị này Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể mở, mở có mà toi à.

Cũng không hề có biểu tình gì quá lớn, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Cận, ý kiến của anh rất quan trọng, tôi suy xét một chút rồi nói sau.

Nhìn Cận Hình Đào ra về, Vương Trạch Vinh mỉm cười, mình không cự tuyệt chính là muốn đánh lạc hướng Phùng Triêu Lâm. Vương Trạch Vinh có thể phân tích ra tâm lý của Phùng Triêu Lâm, hắn chắc là đoán mình chưa biết hắn đạt thành hiệp nghị với Lưu Gia Hà nên hi vọng mình sẽ triệu tập hội nghị này. Chỉ cần như vậy thì cam đoan là chúng sẽ đánh cho mình không kịp trở tay, đến lúc đó thì số người đi bồi dưỡng đã quyết rồi, nhất định một số người chủ trì công tác chủ yếu sẽ bị điều đi và quyền lực của mình sẽ bị suy yếu mạnh.

Nghĩ lại, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy Phùng Triêu Lâm hẳn lẽ không có vẻn vẹn một chiêu này, chắc chắn hắn sẽ nghĩ đến khả năng mình không triệu tập hội nghị ban bí thư, nếu như thế thì bọn chúng sẽ có đối sách gì đây? Vương Trạch Vinh nhất thời không nghĩ ra đoán ra ý định của bọn Phùng Triêu Lâm.

Cận Hình Đào đi được một lúc thì Phùng Triêu Lâm bước vào văn phòng của Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, tôi muốn báo cáo công tác với ngài một chút.

Thái độ của Phùng Triêu Lâm rất tốt, sau khi ngồi xuống liền khách khí hỏi Vương Trạch Vinh.

- Tiểu Tô, mau pha trà cho thị trưởng Phùng.

Tuy rằng đã nhìn thấy Tô Hành Chỉ đang đi pha trà nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cứ nói một câu để tỏ vẻ coi trọng Phùng Triêu Lâm tới.

- Bí thư Vương, trong hội nghị lần trước có đề cập tới tình hình phối hợp nhân sự giữa các ban ngành, tới giờ mà ban Tổ chức vẫn chưa thể đề xuất ra được điều gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi lo là sẽ ảnh hưởng tới công tác các ban ngành.

Dừng lại một chút Phùng Triêu Lâm nói tiếp:

- Bí thư Vương à, gần đây hiệu suất của ban Tổ chức không quá cao, hai phó trưởng ban bên dưới thì lại không phục nhau, điều này chứng tỏ lão Cận quản lý có khiếm khuyết!

Không ngờ là phê bình Cận Hình Đào! Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm cười nói:

- Có thể là gần đây công việc bận rộn quá mà, lão Cận vẫn rất tâm huyết trong công tác.

Nếu như là một người hiểu biết nội tình ở đây thì sẽ cảm thấy quái dị, Cận Hình Đào vốn là người Phùng Triêu Lâm thì lại bị hắn phê bình, còn Vương Trạch Vinh không cùng phe thì lại đứng ra che chở.

- Lão Cận này là một đồng chí làm việc rất lề mề!

Phùng Triêu Lâm lắc đầu thở dài.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vừa rồi lão Cận có tới nói về chuyện tỉnh muốn tổ chức lớp bồi dưỡng, tôi thấy hay là cùng nhau nghiên cứu về nhân sự hai chuyện này đi.

Vương Trạch Vinh nói.

Hôm nay Phùng Triêu Lâm tới đây mục đích chính là chờ câu nói này của Vương Trạch Vinh nên liền nói trước:

- Bí thư Vương nói đúng, cùng nghiên cứu nhân sự hai chuyện này cũng được.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Lão Phùng à, lão nói không sai, lão Cận làm việc có hơi lề mề, tôi thấy để phó trưởng ban Điền Lệ Vân làm một kế hoạch trước rồi nói sau đi.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói muốn giao cho Điền Lệ Vân làm kế hoạch, Phùng Triêu Lâm nói:

- Tôi thấy như vậy thì hơn, để cho phó trưởng ban Cao Lâm Thành làm kế hoạch, ngài thấy thế nào?

Cao Lâm Thành thì ai cũng biết là người trung lập, không hề nghiêng về bên nào, để hắn lên kế hoạch thì đối với mọi người đều có thể chấp nhận được.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Thị trưởng Phùng, thời gian không đợi người, trên tỉnh đang thúc giục rồi, chúng ta làm việc cần phải ổn định một chút. Tôi thấy để cho hai người Cao Lâm Thành và Điền Lệ Vân làm từng kế hoạch riêng biệt, khi nào xong thì đưa lên hội nghị thảo luận đi.

Vương Trạch Vinh cũng thấy buồn cười, Phùng Triêu Lâm vừa tới đã nói Cận Hình Đào không được, mục đích của hắn không ngoài việc lo lắng khi triệu tập hội nghị ban bí thư thì mình sẽ băn khoăn có Cận Hình Đào tham gia ở bên trong, sợ mình e ngại thì rồi sẽ không chọn phương thức nghiên cứu nhân sự như thế, nên muốn giúp mình quyết định lần này không cần Cận Hình Đào tham gia. Trong suy nghĩ của Phùng Triêu Lâm nhất định là cho rằng chỉ cần Cận Hình Đào không tham gia hội nghị thì mình sẽ yên lòng mở cuộc họp.

Vương Trạch Vinh nghĩ vậy liền nghiêm túc nói:

- Lão Cận là thường vụ thị ủy. Xét về tổng thể vì thái độ công việc của hắn cũng không tệ lắm, chúng ta không thể bởi vì một hai chuyện nhỏ mà kết luận một đồng chí như vậy.

Phùng Triêu Lâm cười ha ha nói:

- Vẫn là bí thư Vương nhìn cao!

- Cứ như vậy đi, để Cao Lâm Thành và Điền Lệ Vân làm kế hoạch riêng biệt, dùng hai kế hoạch để thảo luận càng có tính khoa học.

Vương Trạch Vinh xua tay chặn lại rồi quyết định.

- Bí thư Vương, lần thảo luận nhân sự này đề cập tới quá nhiều người, trong tỉnh lại đang thúc giục, có cần hội nghị ban bí thư quyết định trực tiếp hay không?

Vương Trạch Vinh ra vẻ trầm tư một chút rồi nói:

- Như vậy đi, trước tiên tôi sẽ lên tỉnh xem tình hình lớp bồi dưỡng rồi nói sau, làm kế hoạch trước đã.

Phùng Triêu Lâm gật đầu nói:

- Ừ, việc này không thể kéo dài được.

Sau khi Phùng Triêu Lâm đi rồi Vương Trạch Vinh thầm tính toán dụng ý của Phùng Triêu Lâm, hắn hi vọng nhất hiện giờ chắc là muốn nắm gọn ủy ban trong tay. Đối với tâm tình của Phùng Triêu Lâm thì Vương Trạch Vinh có thể hiểu được, có nên nhường hắn một chút hay không? Suy nghĩ một lúc Vương Trạch Vinh liền phủ định ý nghĩ như vậy, nếu Phùng Triêu Lâm thật sự là một người hết lòng vì công việc thì Vương Trạch Vinh cũng sẽ không nắm giữ mấy ban ngành trọng yếu của ủy ban, với tình hình hiện tại thì giả như mình không nắm mấy ban ngành đó thì Phùng Triêu Lâm cũng sẽ không cảm kích mà ngược lại sẽ cho là mình yếu thế.

Điều khiến cho Vương Trạch Vinh khó có thể chấp nhận nhất chính là tư thế tranh quyền mà Phùng Triêu Lâm biểu lộ, cứ làm như là tao là người của Hồng Quân, ở cái đất Giang Sơn này tao chẳng sợ gì, làm cho ai xem vậy!

Hiện tại Hồng Quân thế mạnh đã len lỏi vào trong suy nghĩ của đám cán bộ tỉnh Giang Sơn, thành phố Thường Hồng sẽ xuất hiện tình hình thế nào? Trong số thường vụ thị ủy có người nào phản bội hay không?

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền có ý muốn mau chóng điều tra quan khí của một số thường vụ, tình hình đã biến đổi thì các thường vụ cũng thay đổi là điều khó tránh khỏi. Mặc dù mình vẫn nắm giữ 7 phiếu, nhưng ngộ nhỡ có một hai người phản thì 4 phiếu của Phùng Triêu Lâm có thể sẽ gia tăng tới mức có thể chống đối lại với mình.

Lúc này Vương Trạch Vinh có hơi hối hận, vì chuyện của Hạng gia mà mình đã xao nhãng với số thường vụ Thường Hồng này, hắn cũng không muốn lật thuyền trong mương, chẳng trách Phùng Triêu Lâm tỏ ý muốn mở hội nghị ban bí thư. Chuyện này cũng còn mờ mịt, mục đích thực sự chẳng lẽ còn ở hội nghị thường vụ sao?

Trong lúc vô tình tình thế ở Thường Hồng đã xảy ra một số biến hóa vi diệu, tình hình của Hồng Quân ảnh hưởng rất lớn đối với đám cán bộ ở thành phố Thường Hồng!

- Thông báo Điền Lệ Vân đến chỗ tôi một chút.

Vương Trạch Vinh nói với Tô Hành Chỉ.

Không lâu sau Điền Lệ Vân đi vào văn phòng của Vương Trạch Vinh.

Thấy Điền Lệ Vân bước vào, Vương Trạch Vinh chủ động đứng dậy bắt tay rồi chỉ vào sô pha nói:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

Từ sau chuyện lần trước xảy ra ở sơn trang thì Điền Lệ Vân hạ quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh, nàng thường xuyên báo cáo tình hình ban Tổ chức cho Vương Trạch Vinh.

Nhìn thoáng qua quan khí của Điền Lệ Vân thì Vương Trạch Vinh thầm yên tâm, Điền Lệ Vân này thuộc loại người đáng tin cậy đi theo mình.

- Bí thư Vương, lần trước ngài bố trí cho tôi lên kế hoạch nhân sự, không biết ngài có dặn dò gì không?

Điền Lệ Vân còn tưởng rằng Vương Trạch Vinh kêu mình tới để nói về chuyện kế hoạch nhân sự lần trước được giao.

Vương Trạch Vinh nói lại chuyện mình thương nghị với Phùng Triêu Lâm xong rồi nói:

- Hôm nay gọi cô đến chính là muốn cô mau chóng đưa được kế hoạch mới ra.

Điền Lệ Vân chăm chú ngồi lắng rồi nhanh chóng nhận ra ý đồ của Vương Trạch Vinh.

Bình luận

Truyện đang đọc