QUAN KHÍ

Vương Tú Toàn về đến nhà thì thấy bố mình – Vương Tiến Minh đang ngồi đó đọc báo. Y liền nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh nhờ mình không biết bố làm đến đâu, vì thế đi tới ngồi xuống định hỏi.

Vương Tú Toàn từ trước đến giờ vẫn có chút sợ hãi ông bố. Vương Tiến Minh luôn vô cùng nghiêm túc.

Nhìn Vương Tú Toàn, mặc dù thấy con hôm nay có chút kỳ quái nhưng Vương Tiến Minh vẫn không nói gì.

- Bố, chuyện của Vương Trạch Vinh mà con nói với bố, bố làm đến đâu rồi?

Vương Tú Toàn hỏi.

Vương Tiến Minh bỏ báo xuống rồi nhìn Vương Tú Toàn mà nói:

- Con cho rằng muốn làm sẽ làm được ư?

- Vương Trạch Vinh nói muốn đến chào hỏi bố, bố lại lấy lý do không rảnh mà từ chối, bây giờ bố có thời gian chưa?

Vương Tú Toàn phát hiện thời gian này ông bố mình khá rảnh mà không muốn gặp Vương Trạch Vinh, y có chút khó hiểu.

Vương Tiến Minh thở dài một tiếng dự định ngồi trao đổi với Vương Tú Toàn.

- Tú Toàn, con cũng lớn rồi, đừng suốt ngày chơi bời như vậy. Con đã nghĩ sau này làm gì chưa?

Vương Tiến Minh hỏi. Bây giờ Vương gia bởi vì có y mà phát triển, nhưng sau khi mình lui thì sẽ như thế nào? Đây là điều Vương Tiến Minh quan tâm nhất. Đối với việc Vương Tú Toàn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì Vương Tiến Minh khá vui. Chẳng qua gặp thì phải xem xét. Tình hình tỉnh Giang Sơn bây giờ rất phức tạp.

Chẳng qua Vương Tiến Minh cũng hiểu một điều quan trường như chiến trường, đây là nơi không tiến thì lui. Tỉnh Giang Sơn phát triển đến bước này thì qua sự tranh đoạt của các lãnh đạo cao cấp có thể thấy đây là chiến trường tranh đoạt về lợi ích. Đúng là bởi vì thấy điều này nên y cũng đã đưa một người vào.

Nhìn tình hình bộ máy lãnh đạo tỉnh Giang Sơn bây giờ có thể thấy đây là điểm vô cùng nóng bỏng.

Vương Tiến Minh thực ra có chút đắc ý, khi mọi người tranh đoạt mấy vị trí, y lợi dụng mâu thuẫn giữa các thế lực mà đưa một người mà không ai biết là người Vương Hệ vào làm giám đốc Sở công an tỉnh Giang Sơn. Tuy nói lực lượng còn nhỏ nhưng tương lai phát triển như thế nào thì không ai có thể biết trước.

Không ai biết bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Ngân Lĩnh tỉnh Giang Sơn lại có quan hệ họ hàng với y. Vừa nghĩ tới đây là tâm trạng Vương Tiến Minh khá tốt. Cổ Minh Phong là con riêng của ông chú hai y, không ngờ Cổ Minh Phong có năng lực rất mạnh, lại may mắn. Thời gian trước trong việc chống xã hội đen, Cổ Minh Phong đạt thành tích rất lớn, lần này thoáng đẩy là Cổ Minh Phong lên làm giám đốc Sở công an.

Đương nhiên Vương Tiến Minh biết mọi người sở dĩ đồng ý để Cổ Minh Phong lên làm giám đốc sở là nể mặt mình. Vương Tiến Minh nghĩ tới liền có chút đắc ý.

Lúc này Vương Tú Toàn nói:

- Bố chỉ làm hết lần này, sau khi lui thì Vương gia chúng ta căn bản không có người duy trì tình hình. Con cũng rất lo, bây giờ Vương Trạch Vinh đang phát triển rất nhanh. Bọn con đã phân tích thì đi theo y rất có cơ hội.

Vương Tiến Minh gật đầu nói:

- Các điều kiện của Vương Trạch Vinh đúng là rất tốt, biểu hiện ở Thường Hồng quá tốt, đáng để giúp. Chẳng qua y cũng có điểm nguy hiểm là còn quá trẻ.

Vương Tú Toàn có chút khó hiểu nói:

- Trẻ không phải tốt sao bố? Sao lại là khuyết điểm?

Theo Vương Tú Toàn nghĩ thì trẻ đã có thành tích lớn như vậy, bây giờ Vương Trạch Vinh sắp vào Tỉnh ủy thì bước tiếp theo sẽ càng lớn hơn.

Vương Tiến Minh nói:

- Con nhìn Trung Quốc chúng ta xem, có mấy Thường vụ tỉnh ủy là trẻ như vậy?

Vương Tú Toàn nói:

- Bố cho rằng Vương Trạch Vinh không còn không gian phát triển?

Vương Tú Toàn cũng hiểu lời bố nói. Trung Quốc chú trọng kinh nghiệm, Vương Trạch Vinh mới hơn 30 đã làm Thường vụ tỉnh ủy, đã đạt đỉnh của sự phát triển, muốn tiến thêm bước nữa rất khó khăn.

Vương Tiến Minh cười nói:

- Con đọc qua quyển sách Tướng pháp chưa?

Không ngờ ông bố lại hỏi mình như vậy, Vương Tú Toàn có chút khó hiểu.

Vương Tiến Minh nói:

- Trong sách có một nội dung rất thú vị. Đấy là trước 10 tuổi nhìn tai, trước 20 nhìn đầu, trước 30 nhìn lông mày, 40 nhìn mũi … Có phải rất thú vị không?

Vương Tú Toàn rất khó hiểu, ông bố y từ trước đến giờ luôn nghiêm túc mà hôm nay lại nói như vậy?

- Con nhìn bọn trẻ thấy tai nó hồng hào thì nói rõ các phương diện của nó tốt, thành tích ổn. Lại nhìn những thanh niên đi thi đại học, nếu đầu óc nó sáng loáng thì thi đại học không vấn đề gì.

- Việc này có quan hệ gì với Vương Trạch Vinh hả bố?

Vương Tú Toàn nhíu mày nói.

Vương Tiến Minh cười nói:

- Con đó. Năm năm là một vận may nhỏ, mười năm là vận may lớn, cho dù người may mắn nhất cũng không quá 20 năm. Vương Trạch Vinh chính là người nổi tiếng quá sớm.

Vương Tú Toàn hôm nay rất khó hiểu, nhìn ông bố mình mà không thể nhận ra. Đây là hình tượng lão Đảng viên sao?

Vương Tiến Minh nói:

- Con có thấy các thần đồng không? Bởi vì bọn nó thành thần đồng quá sớm nên ở tình huống bình thường thì nửa đời sau rất khó phát triển. Đương nhiên cũng có người đặc biệt nhưng quá ít.

Vương Tú Toàn coi như đã hiểu. Bố mình có chút lo lắng vì Vương Trạch Vinh phát triển quá sớm nên về sau sẽ không thể đi tới.

- Bố, bố nói Vương Trạch Vinh không còn không gian phát triển nữa ư?

Vương Tú Toàn khó hiểu hỏi.

Vương Tiến Minh nhấp ngụm trà rồi nói:

- Đây chính là điểm mà bố không hiểu về Vương Trạch Vinh. Người này làm người ta có chút khó hiểu.

Nói đến đây Vương Tiến Minh liền ra vẻ suy nghĩ.

Vương Tú Toàn không quấy rầy ông bố. Những lời nói của Vương Tiến Minh hôm nay làm y phải phân tích.

Một lúc sau Vương Tiến Minh nói:

- Rất khó hiểu, năng lực của Vương Trạch Vinh rất bình thường, dù có Hạng gia là chỗ dựa thì y không thể phát triển nhanh như vậy mới phải. Bố đã nghiên cứu tình hình phát triển của Vương Trạch Vinh, lúc đầu khi Trương Tất Tường đề bạt y thì Vương Trạch Vinh chưa có quan hệ gì với Hạng gia. Con nói có khó hiểu không, một lãnh đạo tỉnh và một cán bộ xã nhỏ nhoi thì hai ngời bọn họ sao lại quan hệ với nhau được. Càng làm người ta khó hiểu chính là rất nhiều lúc Vương Trạch Vinh như có thể biết rõ ai có thể liên minh, ai là đối thủ. Năng lực này không phải ai cũng có, nhờ khả năng này mà y hóa giải được mâu thuẫn. Con đừng coi thường năng lực này, quan chức cần điều này nhất. Trong quan trường người có bản lĩnh là rất lớn, rất nhiều người có đầu óc nhưng có thể đi tới thì lại không phải dựa vào hai điều này.

Vương Tiến Minh hôm nay không biết sao lại nói chuyện không có đầu đuôi, lúc câu này, lúc câu kia làm Vương Tú Toàn không theo kịp.

- Bố muốn nói gì thế, con không hiểu?

Vương Tú Toàn nhíu mày nói.

- Nói thật, bố nghiên cứu nhiều người như vậy nhưng không thể nhìn rõ Vương Trạch Vinh. Theo lý y có thể phát triển nhanh như vậy thì sẽ sớm bị quật ngã. Hơn nữa con cũng biết, lần này trong đợt tranh đoạt ở tỉnh Giang Sơn thì các Lãnh đạo trung ương đều chen chân vào. Đối mặt nhiều Lãnh đạo trung ương như vậy, năng lực của Vương Trạch Vinh bình thường thì có thể đối phó được không, đó là điều bố rất lo lắng. Nhưng bố lại thấy đây là cơ hội quá lớn của Vương Trạch Vinh, có lẽ y có thể phát triển mạnh cũng không chừng. Cho nên bố vừa vui vừa có chút lo lắng việc con có quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh.

Vương Tú Toàn không ngờ bố mình lại quan tâm đến việc này như vậy.

- Bố, nếu khó quá thì thôi không cần làm.

Vương Tiến Minh lắc đầu nói:

- Đáng tiếc con không làm quan. Vương gia chúng ta tuy là một gia tộc lớn nhưng sau khi bố lui thì sẽ như thế nào. Mặc kệ Vương Trạch Vinh phát triển như thế nào thì bố vẫn phải giúp.

- Bố không phải nói y phát triển quá sớm nên không còn không gian sao?

Vương Tú Toàn nói.

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Có một người người không phù hợp với xem tướng. Người như vậy là được trời giúp, đây là người rất đặc biệt. Vương Trạch Vinh có thể là người như vậy. Năng lực của y đang không ngừng phát triển.

Nói đến đây Vương Tiến Minh liền nhìn Vương Tú Toàn.

Vương Tú Toàn nói:

- Vậy bây giờ con nên làm như thế nào?

Vương Tiến Minh nói:

- Thuận theo tự nhiên là được, cái khác con không cần lo, không phải chỉ là một Bí thư thị ủy cục Công an sao? Việc này Uông Nhật Thần cũng sẽ giúp. Bố không tin ba người là bố, Hạng Nam và Uông Nhật Thần cùng nhúng tay sẽ không làm gì được.

Bình luận

Truyện đang đọc