QUAN KHÍ

Nghe thấy Vương Trạch Vinh bảo gọi điện, tên cảnh sát dí côn điện vào Phan Bằng Trình mà nói:

- Gọi cho ai cũng vô dụng.

Vương Trạch Vinh phát hiện chỉ trong nháy mắt mà quanh đây đã có vài tên mặc đồng phục cảnh sát đường sắt.

Đây rõ ràng là cảnh sát bên đường sắt, tất cả đều có vẻ muốn bảo vệ tên thanh niên. Vương Trạch Vinh thấy thế thì càng hiểu thêm về cảnh sát khu vực nhà ga. Hắn vốn nghe nói cảnh sát quanh khu nhà ga rất lợi hại, hôm nay mới biết lợi hại đến mức như thế nào.

Làm cho Vương Trạch Vinh giật mình nhất chính là bọn chúng không ngờ lại đứng cùng nhau, cả kẻ phạm tội và cảnh sát.

Thấy những người này đều cầm côn điện trong tay, Vương Trạch Vinh biết dù đánh chúng thì mình cũng bị điện giật. Nếu Bí thư tỉnh ủy bị giật điện ở ga xe lửa thì đúng là trò cười.

Đang khi Vương Trạch Vinh do dự có nên đánh hay không thì từ phía sau có người lớn tiếng nói:

- Thôi Thư Hồng, làm gì mà lại vây người ta thế hả?

- Cao Kiền Cương, mày muốn xen vào việc người khác hả.

Chỉ thấy một cảnh sát trẻ tuổi đang trừng mắt nhìn tên cảnh sát cầm đầu ở đây.

Vương Trạch Vinh nhìn về phía cảnh sát tên Cao Kiền Cương kia thì thấy đó là người đầy chính khí.

- Tôi nói Thôi Thư Hồng, chỉ cần tôi ở đây một ngày thì anh đừng có mong làm mấy chuyện thất đức đó.

- Ha ha, Cao Kiền Cương, mày giỏi nhỉ. Mày còn nhảy nữa thì tao cho người lột tấm da của mày.

Cao Kiền Cương nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Đồng chí, có chuyện gì vậy?

Phan Bằng Trình bị đối phương ép nên không thể gọi điện. Bây giờ thấy một cảnh sát tới liền vội vàng nói:

- bọn họ cấu kết với người của nhà nghỉ vu cáo chúng tôi cưỡng ép phụ nữ. Tôi muốn gặp lãnh đạo của các người.

Nghe thấy thế, Cao Kiền Cương nhìn Thôi Thư Hồng và nói:

- Thôi Thư Hồng, các người đừng có gây chuyện ở đây, mau thả người ta đi.

Vương Trạch Vinh bây giờ đang lắc đầu. Hắn thấy đám cảnh sát không ngờ dám làm như vậy trên phố khiến hình ảnh chính quyền mất hết, hắn rất đau lòng.

Thôi Thư Hồng có lẽ hơi sợ Cao Kiền Cương nên do dự một chút rồi lạnh lùng nói:

- Được, mày được, hôm nay tao bỏ qua.

Nói xong Thôi Thư Hồng dẫn người rời đi.

Vương Trạch Vinh thấy Cao Kiền Cương định rời đi liền đi tới nói:

- Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã giúp.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Cao Kiền Cương nói:

- Đồng chí này, ở đây rất phức tạp, đừng có dính vào, mau mua vé rồi đi đi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vừa nãy tôi nghe thấy người kia uy hiếp cậu, nói muốn lột da cậu. Đừng vì chuyện của tôi mà xích mích với y. Tôi thấy y rất có thế lực.

Cao Kiền Cương thở dài một tiếng rồi nói:

- Hắn nói đúng, tôi có thể bị đánh nhưng dù sao tôi cũng không muốn làm việc như chúng.

Nói xong Cao Kiền Cương liền xoay người rời đi.

Mặc dù Cao Kiền Cương giúp giải vây nhưng Vương Trạch Vinh không muốn bỏ qua việc này. Đây chính là lý do để hắn nhằm vào cảnh sát đường sắt.

Nhìn Phan Bằng Trình, Vương Trạch Vinh nói:

- Anh gọi điện đến Sở công an nói chuyện này với bọn họ.

Về đến Tỉnh ủy Phan Bằng Trình gọi cho giám đốc Sở công an Nam Điền - Tô Lượng rồi nói:

- Giám đốc Tô, hôm nay xảy ra một việc. Bí thư Vương đến nhà ga kiểm tra công việc không ngờ bị vu khống cưỡng ép phụ nữ. Nếu không có một cảnh sát đường sắt tên Cao Kiền Cương giúp thì có lẽ Bí thư Vương và tôi đã bị nhốt trong đồn cảnh sát đường sắt rồi.

Nghe thấy thế, Tô Lượng ngẩn ra, không ngờ dám vu khống Bí thư tỉnh ủy Vương cưỡng ép phụ nữ? Quá nực cười.

Tô Lượng thầm nghĩ Bí thư Vương muốn gái thì bao cô vội vàng cởi đồ chờ. Mẹ nó chứ, thằng nào giở trò đây.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tô Lượng biết thư ký của Bí thư Vương gọi đến thì nói rõ Bí thư Vương đang rất tức giận, hậu quả là rất nghiêm trọng.

Nghĩ thế Tô Lượng liền gọi đến cho phân Cục trưởng phụ trách khu vực nhà ga – Dương Duy Hữu tới nói chuyện.

Dương Duy Hữu không rõ tình hình nhưng không dám hỏi. Y nghĩ đến mình và Thôi Thư Hồng có quan hệ thân thiết nên gọi tới hỏi. Thôi Thư Hồng vừa nghe điện, Dương Duy Hữu đã vội vàng nói:

- Tiểu Thôi, tôi hỏi cậu một chút. Ở nhà nghỉ Nam Nhai là như thế nào, sao giám đốc sở tôi lại tự hạ lệnh muốn xử lý?

Thôi Thư Hồng hôm nay bị mắng nên tức giận vì vậy tìm gái mà xả. Nghe thấy Dương Duy Hữu hỏi, hắn đẩy tới vài cái rồi nói:

- Tôi sao biết tình hình, anh gọi vừa đúng lúc. Tôi đang muốn nói một chuyện, thằng Cao Kiền Cương kia anh phải xử lý đi, thằng này quá láo, thường xuyên chống đối tôi.

- Cao Kiền Cương mới tốt nghiệp xuất sắc mà ra trường, giáo viên gọi đến bố trí công việc nên hơi khó. Như vậy đi, tôi sẽ điều cậu ta đi.

Thôi Thư Hồng nói:

- Bàng Đại Khánh là em vợ Tả Quốc Dân nên tôi phải bảo nó trốn đi một chút. Các anh xử lý qua là được.

- Cứ như vậy đi.

Khi Tô Lượng tự mình tới phân cục này thì nghe Dương Duy Hữu báo cáo:

- Giám đốc Tô, chúng tôi sau khi nhận lệnh đã tới ngay nhà nghỉ đó, đã bắt được tên Khâu lão lục phụ trách nhà nghỉ.

Phan Bằng Trình mặc dù gọi điện và không nói rõ nhưng Tô Lượng có thể nghe thấy một nhân vật quan trọng trong đó chính là Cao Kiền Cương.

Tô Lượng nói với Dương Duy Hữu:

- Nghe nói phân cục các anh có một đồng chí tên Cao Kiền Cương, gọi cậu ta ra đây tôi hỏi một câu.

Nghe Tô Lượng muốn gặp Cao Kiền Cương, Dương Duy Hữu hơi tái mặt. Chẳng qua y không dám không cho Cao Kiền Cương gặp Tô Lượng nên vội vàng nói:

- Giám đốc, Cao Kiền Cương vừa tốt nghiệp xong nên làm việc xúc động nhưng không để ý hậu quả, gần đây làm mất lòng các đồng chí cảnh sát đường sắt, tôi đang định chuyển công tác cho đồng chí này.

Tô Lượng bây giờ chỉ đang nghĩ chính là Bí thư Vương rất tức giận.

Cao Kiền Cương không biết vì sao giám đốc sở lại muôn gặp mình, y có chút lo lắng đứng trước mặt Tô Lượng.

- Giám đốc Tô, ngài tìm tôi?

- Ừ, nghe nói hôm nay cậu có chút mâu thuẫn với các đồng chí bên đường sắt?

Tô Lượng hỏi.

Nghe thấy thế, Cao Kiền Cương biết nhất định là đám Thôi Thư Hồng dùng quan hệ để xử mình. Nghĩ thế Cao Kiền Cương liền lớn tiếng nói:

- Thôi Thư Hồng là tên cặn bã, cấu kết với xã hội đen mà lừa gạt người quanh nhà ga, đây là ung nhọt ở khu vực này.

- Cậu nói tình hình đám người Thôi Thư Hồng.

Tô Lượng nói.

- Giám đốc, các ngài có thể đi điều tra. Thôi Thư Hồng đã khống chế mấy nhà nghỉ quanh khu nhà ga, mỗi ngày chính là lừa khách vào mua vé rồi lừa tiền. Ai không đồng ý sẽ vu khống. Hôm nay tôi vừa vặn gặp phải có hai người bị lừa vào nhà nghỉ, người ta không mắc lừa liền vu khống người ta cưỡng ép phụ nữ. Nếu không phải bị tôi gặp thì hai người đó đã bị bắt giam và ăn đòn.

Nghe thấy vậy, Tô Lượng biết việc rất nghiêm trọng.

- Có bằng chứng gì không?

Tô Lượng nói.

- Tôi có bằng chứng.

Cao Kiền Cương nói.

- Chỉ cần có bằng chứng thì chúng ta có thể điều tra rõ.

Tô Lượng nghe thấy Cao Kiền Cương có chứng cứ liền nghĩ lần này Bí thư Vương nhất định sẽ muốn động bên đường sắt. Nếu có chứng cứ thì mình phải đối mặt bên đường sắt rồi.

Cao Kiền Cương sau khi đến phân cục này đã thu thập tình hình. Nghe giám đốc sở muốn thứ này, Cao Kiền Cương lập tức xin chỉ thị của Tô Lượng rồi mang tới một túi tài liệu to.

Thấy có tài liệu về Thôi Thư Hồng, Tô Lượng liền gọi cho bí thư đảng ủy Sở công an Hà Tổ Cường để nói ý của Vương Trạch Vinh ra.

Nghe thấy là chỉ thị của Bí thư Vương, Hà Tổ Cường liền gọi cho Vương Trạch Vinh và hỏi tình hình:

- Bí thư Vương, việc này liên quan bên đường sắt, nếu Sở công an mà phái người xử lý sợ rằng sẽ có mâu thuẫn.

Thấy có kết quả nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Ở chuyện này các anh không cần lo lắng. lập tức khống chế người, dù ai dính vào đều phải bắt.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hà Tổ Cường biết lần này Bí thư Vương quyết định đối đầu với Bộ Giao thông rồi.

Chuyện lớn rồi.

Chuyện này ở tình hình bình thường đều giao cho đường sắt đi làm. Bây giờ Vương Trạch Vinh lại phái Sở công an nhằm vào Bàng Đại Khánh, thậm chí là Thôi Thư Hồng thì kết quả có thể thấy Bí thư Vương không khác gì tát thẳng vào mặt Bộ Giao thông.

- Bí thư Vương, tôi lo đến lúc đó Bộ Giao thông không hài lòng.

Hoàng Tử Vinh nói một câu.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:

- Bộ Giao thông có cách của bọn họ, chúng ta có cách của chúng ta. Dù là dùng cách nào đều nhằm vào việc giải quyết vấn đề. Các anh không việc gì phải lo lắng, tôi sẽ xử lý.

Bình luận

Truyện đang đọc