QUAN KHÍ

Cùng Uông Nhật Thần về Uông gia, Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều và Uông Phỉ đều ngồi đây.

- Chị Ngô, chị mang cháu đi chơi.

Uông Phỉ nói với người phụ nữ làm bảo mẫu cho Uông gia nhiều năm.

Thằng bé thấy Vương Trạch Vinh liền vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, không muốn rời đi.

Bảo mẫu Ngô cười nói với đứa bé:

- Khai Vận, cháu không phải muốn chơi xích đu sao, bác mang cháu đi.

Cuối cùng thằng bé mới bị dụ dỗ đi chơi.

Thấy con của Uông Phỉ, trong mắt Uông Kiều lộ ra một tia hâm mộ.

Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra ánh mắt của Uông Kiều nên nói:

- Tiểu Kiều, em và Lâm Khâm thế nào rồi?

Uông Kiều chưa nói gì, Uông Phỉ đã nói:

- Còn có thể thế nào, lừa phụ huynh mà thôi. Bọn họ mặc dù ở chung một nhà nhưng ngủ khác phòng.

Uông Phỉ nói làm Uông Kiều đỏ mặt. Cô trừng mắt nhìn Uông Phỉ mà nói:

- Lo chuyện của em đi.

- Em nói không đúng sao? Chị tự nói đi, hai người vào phòng chỉ là lừa phụ huynh. Ai chẳng biết một người ngủ trên giường, một người ngủ ghế.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn hai người, lại nhìn Uông Nhật Thần.

Uông Nhật Thần thở dài một tiếng mà nói:

- Nếu không được thì ly hôn đi, đừng tự hành hạ mình.

Vương Trạch Vinh cũng nói:

- Lâm Khâm làm gì vậy chứ, chuyện vợ chồng thì đàn ông phải nhường chứ?

Uông Kiều mất hứng nói:

- Anh nghĩ giữa em và hắn còn có thể có chuyện gì nữa? Hắn quyết tâm muốn hai người kia, em cũng đã nói chờ khi bố hắn lui, ảnh hưởng không còn nhiều thì ly hôn.

Vương Trạch Vinh lắc đầu và thấy không nên xen vào chuyện vợ chồng Uông Kiều.

Uông Nhật Thần xua tay nói:

- Mấy đứa nói chuyện đi, ông muốn quản cũng không được. Trạch Vinh, hôm nay Lão bí thư nói gì với cháu?

Nói tới đây, Uông Nhật Thần nói thêm:

- Nếu liên quan chuyện bí mật thì không cần nói.

- Cũng không có gì ạ, hôm nay là như thế này …

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần nhấp ngụm nước mà nói:

- Trạch Vinh, Lão bí thư rất coi trọng việc bồi dưỡng cán bộ, nhưng ai có thể hiểu lòng người. Một người khi còn là dân chúng thì muốn chỉ là thỏa mãn nhu cầu cuộc sống. Nhưng khi có quyền lực thì cháu muốn họ ở hoàn cảnh cũ đó là lấy mạng họ.

- Phát hiện nhân tài và bồi dưỡng thì nói thì dễ nhưng làm lại không dễ. Ai có thể thật sự nhìn ra bản chất của người kế nghiệp.

Vương Trạch Vinh nói như vậy mà không khỏi suy nghĩ. Mình có thể nhìn ra quan khí mà. Vương Trạch Vinh nghĩ người mình bồi dưỡng tuy không phải tất cả đều tốt nhưng có thể khẳng định ít nhất bọn họ có chính khí. Đây là điều Trung Quốc hy vọng.

- Hôm nay Lão bí thư gặp cháu nói chuyện là có ý rõ ràng. Ngài muốn báo tin cho một số người, cháu là người Lão bí thư chọn ra. Như vậy thì người của Lão bí thư sẽ không chia rẽ khi ngài rời đi. Cháu cũng có thể nhìn ra Lão bí thư bồi dưỡng không ít người, trong này cũng chia thành nhiều phái. Lô Ninh Quốc mặc dù lui nhưng có không ít người ủng hộ, nhất là Hải Đông. Lô Ninh Quốc công tác ở Hải Đông nhiều năm, cháu tới Hải Đông công tác thì khó khăn không nhỏ. Lão bí thư đang làm việc cuối cùng.

Vương Trạch Vinh cũng sớm nghĩ tới việc này nên gật đầu nói:

- Lão bí thư cũng đã nhấn mạnh vấn đề bồi dưỡng cán bộ, đây là một vấn đề đáng coi trọng. Ví dụ như người cháu bồi dưỡng thì mọi người bây giờ về cơ bản vẫn ở cơ sở, cháu muốn bố trí ở trên tỉnh cũng khó tìm ra người.

Uông Kiều cười nói:

- Trạch Vinh, anh sao lại nghĩ như vậy. Anh không nghĩ xem anh lên chức có khác gì ngồi tên lửa đâu. Người anh bồi dưỡng sao có thể theo kịp anh. Lãnh đạo quốc gia chúng ta chú trọng kinh nghiệm thực ra là để bồi dưỡng cán bộ của mình, nếu không có chủ nghĩa phe phái thì không biết chết từ lúc nào.

Uông Phỉ cũng cười nói:

- Đến nơi nào thì dù muốn làm việc mà không có mấy người đáng tin thì đâu được. Anh làm quan lớn như vậy, trên tay không ai dùng thì phải chia quyền cho người khác. Ai biết người có quyền lực sẽ nghĩ như thế nào?

Nghe hai cô nói như vậy, Uông Nhật Thần cười rất tươi. Hai cô nói xong, Uông Nhật Thần mới nói với Vương Trạch Vinh:

- Thực ra hai cháu nói đúng, việc này Trạch Vinh không cần quá gấp. Người của cháu bây giờ chưa dùng tới thì có thể từ từ bồi dưỡng mà. Dù sao còn vài năm nữa, đủ để cháu làm nhiều việc.

Nghe Uông Kiều nói, Vương Trạch Vinh cũng tán thành. Mình lên chức quá nhanh, bồi dưỡng cán bộ cần một quá trình mới có thể dùng được. Với tình hình bây giờ thì người hắn bồi dưỡng tạm thời chưa dùng tới. Như vậy dùng người của Hạng gia, Uông gia, Vệ gia và đám người Tiền Thanh Chí, coi như quá độ.

Mọi người nói chuyện một lúc, Uông Phỉ đột nhiên nhận được điện của tòa soạn nói muốn cô tới Hàn Quốc ngay lập tức để làm chuyên đề.

Uông Phỉ lập tức đáp ứng.

- Trạch Vinh, em phải đi phỏng vấn ở Hàn Quốc, em vẫn theo quốc gia này nên phải đi.

- Em đi đi, anh lên Bắc Kinh chỉ thăm Lão bí thư mà thôi, mai sẽ về Nam Điền.

Uông Kiều cười nói:

- Tiểu Phỉ quá ham mê công việc rồi.

Nhìn Uông Phỉ nhanh chóng rời đi, Uông Nhật Thần thở dài nói:

- Uông gia ta sao lại như vậy, phụ nữ có năng lực, đàn ông đều kém cả.

Lời này chỉ ông mới có thể nói. Uông Chính Phong mà kém ư, dó là nhân tài.

Nói chuyện một lúc thì chị Ngô mang Khai Vận về.

Thấy cháu về, Uông Nhật Thần vui vẻ nói:

- Mau ăn cơm, ăn xong ông mang cháu đi dạo phố ngắm cảnh đêm.

Đây là chương trình hàng ngày của hai người, Vương Trạch Vinh thấy con mình rất vui vẻ giục cả nhà ăn cơm.

Không lâu sau bữa ăn đã được dọn lên.

Uống vài ngụm rượu, Uông Nhật Thần lại nhắc vài chuyện chính trị với Vương Trạch Vinh. Ông rất chú ý đến việc chỉ bảo Vương Trạch Vinh.

Uông Kiều ăn khá ít, cô ăn có một bát rồi dừng đũa, không ngừng gắp đồ cho mọi người.

Khai Vận giục làm bữa ăn kết thúc khá nhanh. Uông Nhật Thần dẫn cháu ra ngoài khiến nhà trở nên yên tĩnh.

Không mấy khi hai người ngồi riêng với nhau, Vương Trạch Vinh nói với Uông Kiều:

- Chuyện của em và Lâm Khâm thì Bí thư Lâm có thái độ gì?

Hai người thường xuyên chat trên mạng. Nich của Uông Kiều hay bị Vương Trạch Vinh trêu chọc. Bây giờ Vương Trạch Vinh hỏi ý kiến của vợ chồng Bí thư Lâm, Uông Kiều nói:

- Bây giờ em chỉ muốn giả vờ để bố mẹ vui mà thôi. Bố Lâm Khâm nằm mơ cũng mong em sinh một đứa bé.

Nói tới đây Uông Kiều còn nói thêm:

- Mẹ Lâm Khâm rất vui, từ khi biết hắn có con ở ngoài thì rảnh rỗi lại đi thăm cháu. Em thấy bà ước gì em ly hôn với Lâm Khâm để mang cháu về nhà.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Suy nghĩ của Lâm phu nhân thì hắn hiểu. Lâm Khâm mà không có con, vậy Lâm gia tuyệt tự. Bây giờ đột nhiên có một đứa cháu thì dù là Bí thư Lâm cũng hy vọng.

Uông Kiều lớn tiếng nói gọi ra ngoài:

- Chị Ngô, cho hai chai bia.

Vương Trạch Vinh định ngăn nhưng Uông Kiều đã nhìn hắn mà nói:

- Anh đừng cản em, hôm nay anh phải uống với em vài chén.

Nhìn chị Ngô cẩn thận mang bia lên, còn mang thêm vài món ăn nhẹ, Vương Trạch Vinh lắc đầu nói với Uông Kiều:

- Càng uống càng buồn, rượu không phải biện pháp giải quyết vấn đề.

Mở chai bia, Uông Kiều rót ra chén rồi giơ lên cho Vương Trạch Vinh:

- Là bạn phải cạn.

Thấy Uông Kiều muốn phát tiết ấm ức trong lòng, Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới đây là Uông gia thì dù cô có say rồi đi ngủ cũng được mà.

- Được rồi, anh uống với em.

Mắt Uông Kiều sáng lên rồi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Vậy mới được.

Hai người vừa nói chuyện vừa uống, rất nhanh có vài chén vào bụng.

Nhìn Uông Kiều uống rượu, Vương Trạch Vinh thấy cô rất hấp dẫn. Uông Kiều vốn đẹp, uống rượu vào làm mắt mọng nước, nìn Vương Trạch Vinh chan chứa tình cảm. Vương Trạch Vinh dần cẩm thấy mình ham muốn.

Mới đầu Vương Trạch Vinh còn không phát hiện, nhưng uống vài chén hắn phát hiện cơ thể mình có lửa dục thiêu đốt. Hắn nhìn Uông Kiều thì thấy cô cũng như vậy.

Sao có thể?

Mặc dù cố khống chế mình nhưng Vương Trạch Vinh vẫn phát hiện mình không nhịn được.

Nhìn chai bia, Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, ngọn lửa dục trong người hắn càng lúc càng lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc