QUAN KHÍ

Chuyện Ngô Như Cơ cũng không phải là một đại sự, khi Vương Trạch Vinh tới thành phố Tân Cảng thì Ngô Như Cơ đã đứng cạnh Khương Trường Chính đợi hắn rồi.

Nhìn thoáng qua Ngô Như Cơ, Vương Trạch Vinh cảm thấy Ngô Như Cơ hiện giờ khá tốt, trong lòng hắn thầm nghĩ, chắc hẳn nàng không có chuyện gì. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh xem như buông bỏ tâm sự, sau khi bắt tay chào hỏi Khương Trường Chính, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Ngô Như Cơ nói:

- Không phải cô đi cùng đồng nghiệp tới đây sao, người đó đâu?

Ngô Như Cơ vừa nghe được lời này thì sắc mặt liền tối sầm lại, ngượng ngùng nói:

- Bí thư Vương, đã phiền ngài phải đi xa tới đây.

Lúc này Ngô Như Cơ cực kỳ cảm kích Vương Trạch Vinh.

Nếu như nói trước kia Ngô Như Cơ được an bài cho Vương Trạch Vinh còn ít nhiều có tính chất công tác. Bây giờ chỉ nhờ mỗi cuộc điện thoại mà một lãnh đạo Trung Quốc cao cấp như Vương Trạch Vinh lại từ Bắc Kinh tới tận đây.

Ân tình này thật khó để báo đáp. Ngô Như Cơ liền thấy có tình ý đặc biệt với Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, đều tại tôi nhận thức không rõ!

Ánh mắt hướng về phía Khương Trường Chính, Vương Trạch Vinh rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Khương Trường Chính cười ha ha nói:

- Ngô tiểu thư cũng không có chuyện gì, chỉ có bạn của cô ấy là có chuyện.

À, Vương Trạch Vinh nhìn thấy có một số lãnh đạo đi theo Khương Trường Chính liền vội vàng bắt tay thăm hỏi những người này.

Tất cả mọi người đều là lãnh đạo cao cấp nên đã sớm biết Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh đến đây thì đều tỏ ra rất nhiệt tình.

Được Khương Trường Chính đi trước dẫn đường, mọi người đi vào nhà khách thị ủy:

- Trạch Vinh, đã ăn gì hay chưa?

Khương Trường Chính khách khí hỏi:

- Ăn xong rồi mới qua đây.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Mặc kệ cậu đã ăn hay chưa thì tôi cũng đã bố trí xong xuôi hết rồi, cùng nhau ăn một lần nữa.

Khương Trường Chính rất là khách khí, hiện tại Khương Trường Chính không còn quan hệ thượng - hạ cấp như khi còn ở bộ thương mại mà tỏ ra rất nhiệt tình.

Cũng không hề khách khí, Vương Trạch Vinh đi theo Khương Trường Chính vào bên trong, Ngô Như Cơ giống như là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh cứ theo sát sau hắn.

Thấy Ngô Như Cơ như vậy, ánh mắt Khương Trường Chính liền lộ vẻ đầy ẩn ý.

Thấy Vương Trạch Vinh vì cô gái này mà tới tận nơi xa như vậy, Khương Trường Chính có phần kỳ quái, bây giờ nhìn thấy Ngô Như Cơ giống như là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh thì hắn lập tức minh bạch. Hóa ra cô gái này là người của Vương Trạch Vinh!

Sau khi mọi người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão lãnh đạo, lần này thực sự đã làm phiền ngài!

Nghe thấy Vương Trạch Vinh xưng hô thế này, Khương Trường Chính rất thoải mái nói:

- Trạch Vinh à, chớp mắt một cái mà chúng ta đã không cùng công tác nữa rồi! Nhớ khi còn ở bộ thương mại cậu đã ủng hộ tôi rất nhiều!

- Lão lãnh đạo, lời này chỉ là do nhìn bề ngoài, còn ở bên trong bộ thương mại thì ngài rất quan tâm đến tôi!

Nghe cuộc đối thoại của hai người, đám lãnh đạo của thành phố Tân Cảng đều mỉm cười không nói chen vào.

Đối với những lãnh đạo thành phố Tân Cảng này thì giờ cũng đang có vấn đề.

Theo sự thối lui của Khương Trường Chính thì bước phát triển sau này của quan chức theo Khương hệ sẽ xuất hiện vấn đề.

Tuy nói Khương Trường Chính sau khi tới Tân Cảng cũng chịu khó tác động để kéo người của Khương hệ phát triển, nhưng trong chuyện này thì lại tồn tại một điểm quan trọng đó chính là thực lực của Khương Trường Chính cũng không quá mạnh, hắn có thể ngồi yên ở cái vị trí này là do che mắt được thủ hạ. Nếu hắn ly khai thì những thủ hạ này sẽ có vấn đề, Khương Trường Chính cũng không phải thuộc loại sau khi lui xuống thì còn có thể che mắt được thủ hạ.

Hôm nay Vương Trạch Vinh đến khiến cho rất nhiều người đang nóng lòng đột nhiên thấy được một hi vọng mới.

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Khương Trường Chính chủ động nói về chuyện của Ngô Như Cơ:

- Trạch Vinh à, lần này là do Tiểu Ngô bị lừa! Bản thân người bạn kia của cô ấy cũng là một người nghiện ma túy, lần này đến Tân Cảng chính là để liên lạc với tay buôn ma túy kia hòng mua bán ma túy. Nếu như người của chúng tôi không tới nhanh thì có khi Tiểu Ngô cũng sẽ bị ám toán!

Lúc này Ngô Như Cơ nói với Vương Trạch Vinh:

- Lúc tôi gọi cho ngài thì còn chưa biết việc này. Nhân viên cảnh sát Trung Quốc thông qua điều tra mới biết được việc này. Bọn chúng đã thả ma túy vào trong đồ uống của tôi hòng để tôi nghiện luôn!

Khương Trường Chính cười ha ha nói:

- Số của Tiểu Ngô cũng may, nếu không phát hiện nhanh chóng thì hậu quả khó có thể lường được!

Vương Trạch Vinh nghe đến đó đã minh bạch tình hình, thở dài:

- Hiện nay bất kể là trong nước hay là nước ngoài thì đều có một điều khiến cho người ta khó hiểu. Rất nhiều người trong số diễn viên, ngôi sao ca nhạc... không biết vì sao đều là người nghiện ma túy!

Khương Trường Chính tán đồng nói:

- Việc này tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, lẽ ra những người có tiền, có danh tiếng như bọn họ thì sao lại hút ma túy cơ chứ. Nhân chuyện lần này tôi cho rằng giới giải trí của chúng ta cần phải tiến hành chỉnh đốn, một người nhất định phải có lý tưởng, có đạo đức mới được. Một số người nổi tiếng lại mượn tên tuổi làm loạn, vì sản phẩm giả mạo mà đi đóng quảng cáo lừa người, bảo vệ người phạm pháp, bề ngoài thì ra vẻ đứng đắn nhưng sau lưng lại làm những việc mà người khác không thể nhận ra được!

Ngô Như Cơ thở dài:

- Kỳ thực mọi người cũng không biết được nỗi chua xót, cay đắng của những người trong giới giải trí! Đừng thấy bề ngoài thì nổi tiếng nhưng sau sự nổi tiếng đó phải trả giá những gì thì chẳng có mấy người biết. Một số người bị áp lực này ép tới sụp đổ, còn có một số người muốn được nâng đỡ lên thì nhất định phải nghe lời những người đó.

Khi nói ra lời này thì Ngô Như Cơ rất bùi ngùi.

Một lãnh đạo Tân Cảng nói:

- Gần đây tôi thấy bên Hàn Quốc đưa một tin về một nữ minh tinh tự sát và để lại một bản danh sách. Trong danh sách này liệt kê không ít nhân viên mà cô ấy đã từng phục vụ, những nhân viên này có đủ các ngành nghề, có một số còn là nhân vật có máu mặt!

Ngô Như Cơ nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh nói:

- Những chuyện đó về cơ bản đều là chân thực!

Một lãnh đạo nói:

- Bên phía Hàn Quốc nói bản danh sách này là giả!

Lời này dù cho là Vương Trạch Vinh hay là Khương Trường Chính thì cũng đều không tin tưởng. Chính phủ hiện nay của bất kỳ quốc gia nào đều không cho phép xuất hiện những tin tức xấu, những chuyện mà ảnh hưởng nghiêm trọng tới lĩnh vực văn hóa này nếu mà nhận thì sẽ sinh ra mối nguy hại rất lớn đối với hình tượng của chính phủ.

Ngô Như Cơ cũng không có nói tiếp về việc này.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Ngô Như Cơ, trong lòng thầm nghĩ, cô gái ngay bên cạnh mình cũng là một nữ minh tinh như vậy. Đừng thấy Ngô Như Cơ bề ngoài thì nổi tiếng nhưng chỉ cần có một mệnh lệnh của cấp trên thì nàng cũng phải trả giá bằng thân thể của chính mình. Đây là điều bất đắc dĩ.

- Bí thư Khương, tôi xin cảm tạ ngài về việc này! Tiểu Ngô là diễn viên đặc biệt của Nước bạn, lần trước khi tôi đến Nước bạn thì bí thư thành ủy có nhờ tôi quan tâm đến cô ấy. Không ngờ khi tới nước ta thì lại phát sinh chuyện như vậy, Tiểu Ngô mà xảy ra chuyện gì thì tôi khó mà ăn nói với bí thư thành ủy!

Vương Trạch Vinh tìm lấy một cái cớ như vậy, Khương Trường Chính mỉm cười nói:

- Tiểu Ngô tới Tân Cảng mà xảy ra chuyện thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào. Cũng may là chưa có chuyện gì cả!

Mọi người nói chuyện phiếm mấy câu, Vương Trạch Vinh cảm thấy Khương Trường Chính vẫn đang âm thầm quan sát mình nên trong lòng cũng nghĩ đến chuyện Khương Trường Chính.

Sau buổi nói chuyện với Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh đều nhìn vấn đề theo toàn cục, bản thân mình tuy nói là có sự ủng hộ của một số nhân vật đứng đằng sau nhưng như vậy thì không đủ. Nếu muốn phát triển lớn hơn nữa thì phải có thêm nhiều sự ủng hộ mới được, hôm nay Vương Trạch Vinh đến thành phố Tân Cảng không chỉ là vì mỗi Ngô Như Cơ. Trong nội tâm Vương Trạch Vinh còn có một công tác hết sức trọng yếu đó chính là muốn xem thái độ của Khương Trường Chính.

Đối với Khương Trường Chính này thì nói thật là từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh cũng không hề thăm dò rõ ràng. Khương Trường Chính này nhìn qua thì cũng không có hậu thuẫn gì hùng mạnh, một điều bất ngờ là hắn lại thành công thăng lên làm ủy viên bộ chính trị. Đối với người khác thì việc thăng chức của Khương Trường Chính là bất ngờ nhưng Vương Trạch Vinh là người đã trải qua tầng tầng phát triển nên hắn quá hiểu rõ tình hình mỗi một lần tiến bộ. Bất cứ thời điểm nào cũng không thể coi việc thăng chức trong quan trường là bất ngờ, mỗi một lần lên chức thì đằng sau phải làm vô số công tác. Sở dĩ Khương Trường Chính có thể lên chức thành công thì chắc là kết quả do hắn mưu tính.

Người này cũng là một nhân vật!

Nhìn Khương Trường Chính, Vương Trạch Vinh nâng chén nói:

- Lão lãnh đạo, chén này tôi phải mời ngài, không có sự ủng hộ và trợ giúp của ngài thì tôi cũng sẽ không có hôm nay. Sau này mong lão lãnh đạo trợ giúp nhiều hơn nữa!

Mỉm cười, Khương Trường Chính nhìn Vương Trạch Vinh mà thầm gật đầu trong lòng. Vương Trạch Vinh này thực không đơn giản, còn trẻ như vậy mà đã là bí thư tỉnh ủy. Nếu mà làm tốt thì có khi sang nhiệm kỳ mới hắn còn có thể thăng thêm một bậc nữa. Đối với người như vậy thì cần phải quan hệ thân thiết hơn.

Nhìn những lãnh đạo Tân Cảng ngồi ở đây hôm nay, Khương Trường Chính cảm thấy chuyện gần đây mình quan tâm đã có một biện pháp giải quyết.

Khương Trường Chính tự hiểu rõ mình, từ trước tới nay người khác đều cho rằng mình vô hại, kỳ thật đây cũng là một phương thức lăn lộn trên quan trường. Chỉ có như vậy thì người khác mới không coi trọng, cũng chỉ có như vậy thì dưới sự bảo hộ của người khác thì mình mới có thể âm thầm tiến hành một ít tác động.

Chẳng qua Khương Trường Chính vẫn cảm thấy bất lực, con người thì đều phải già, bây giờ mình bị vây trong khốn cảnh như vậy thì không biết sau này khi mình lui xuống thì những người đi theo mình làm sao bây giờ. Khương Trường Chính vẫn luôn tìm một "cửa trên" cho bọn họ.

Trong khoảng thời gian này Khương Trường Chính luôn phân tích chuyện ở Bắc Kinh, càng phân tích thì lại càng cảm thấy việc này phức tạp. Mọi người tranh đấu quá ác liệt, kết quả của loại tranh đấu này khiến cho hắn ăn không tiêu, rốt cuộc là giao người của mình cho ai, rồi từ từ Khương Trường Chính nhìn thấy Vương Trạch Vinh.

Khương Trường Chính có một cảm giác, phương thức xử sự hiện tại của Vương Trạch Vinh có rát nhiều điểm tương đồng với mình. Đây mới là một cao thủ, không ham tranh đấu mà vẫn nhận được trợ giúp của mọi người!

Có nên giao người của mình cho Vương Trạch Vinh hay không? Vừa nghĩ vừa âm thầm quan sát Vương Trạch Vinh, trong lòng hắn vẫn do dự không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc