QUAN KHÍ

Việc Tiểu Giang bị Lữ Hàm Yên mời tới nhà làm cho Vương Trạch Vinh hết hồn. Cả hai đều là người phụ nữ của mình, cùng gặp bố mẹ mình, Vương Trạch Vinh tuy cảm thấy hết sức bất ổn nhưng việc đã tới nước này thì hắn cũng chẳng biết làm thế nào mới tốt, hắn chỉ hi vọng bố mẹ mình không phát hiện được cái gì cả.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng về chuyện này thì bố mẹ của hắn chưa lẩm cẩm mà ngược lại cũng rất mẫn cảm, giờ đã sinh lòng hoài nghi rồi.

Buổi tối Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang ngủ cùng nhau trong một gian phòng nên Vương Trạch Vinh chỉ đành một mình một giường.

Nghĩ đến việc hai người phụ nữ của mình ngủ chung trong một buồng, Vương Trạch Vinh có cảm giác như nằm mơ, việc này thực sự quá ngoài ý muốn của hắn.

Nằm ngủ một mình nên Vương Trạch Vinh không thể ngủ yên được.

Nằm nghiêng về một bên giường, Vương Trạch Vinh thầm thở dài về vấn đề nữ sắc của mình, biết làm như vậy là không tốt nhưng mình lại vẫn cứ "đưa chân" vào sâu hơn, kết quả là ngay cả con cũng có rồi.

Nghĩ tới việc Tào Tín Xuân dùng chuyện nước sử dụng của dân chúng để định húc đổ Phùng Triêu Lâm là trong lòng Vương Trạch Vinh lại thấy phẫn nộ.

Suy nghĩ trong đầu cứ rối cả lên, chuyện gia đình, chuyện công việc cứ xoay tròn trong đầu hắn.

Vô tình Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới chuyện trên quan trường. Hạng Nam hiện tại là phó thủ tướng, bản thân mình có thể mượn sức được rất nhiều, thế nhưng tình hình ở Giang Sơn lại vẫn phát sinh biến hóa một cách thình lình. Cho dù mọi người không dám gây khó dễ với mình, hơn nữa từ chuyện Tào Tín Xuân làm lần này thì xem ra vẫn có một số người muốn lén lút làm một số chuyện.

Rốt cuộc Tào Tín Xuân còn có hành động nào không? Vương Trạch Vinh bắt đầu suy nghĩ, án theo tình hình mà Tào Tín Xuân đã sắp đặt thì chắc chắn hắn còn thủ đoạn cực đoan để "móc lốp" Phùng Triêu Lâm vào thời điểm mấu chốt. Nếu là trước kia thì Vương Trạch Vinh đương nhiên là vui mừng muốn thấy nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì hắn lại không hi vọng chuyện như vậy xuất hiện. Sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc là Hồng Quân thì Phùng Triêu Lâm đã ngoan ngoãn nghe lời rất nhiều, Vương Trạch Vinh hi vọng hắn tiếp tục ở lại Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy kỳ quái, quan khí của Tào Tín Xuân lại vẫn có thể ẩn giấu, nhìn qua bề ngoài thì trăm phần trăm là cùng hướng với mình, nhưng hắn cũng thuộc loại người luôn tìm cơ hội sinh sự một cách lén lút. Có một người như vậy ở bên cạnh, nếu không phải mình có thể nhìn ra sự thay đổi của quan khí thì thực sự Vương Trạch Vinh đã bị hắn qua mắt.

Nhìn lên quan khí của mình.

Trong khoảng thời gian này Vương Trạch Vinh rất hài lòng về quan khí của mình, quan khí màu tím xuất hiện rất nhiều giữa số quan khí màu đỏ, chiếu theo đà phát triển này thì tới một ngày nào đó tất cả quan khí sẽ biến thành màu tím hết. Có lẽ tới khi ấy thì chức quan của mình sẽ lại lên một tầng nữa.

Nào ngờ vừa mới nhìn lên quan khí thì tâm tình của Vương Trạch Vinh liền giống như rơi xuống đáy vực, quan khí ngày hôm qua còn rất tốt, hôm nay mới nhìn thì lại đã có biến hóa rất lớn. Số quan khí màu đỏ thì không có thay đổi nhưng số lượng quan khí màu tím thì lại chỉ còn 1/4.

Thấy cảnh này Vương Trạch Vinh khiếp sợ đứng bật dậy.

Cẩn thận quan sát lại một lần nữa thì tình hình đúng là như vậy, quan khí màu tím đang có xu thế giảm đi li ti.

Ngồi trên giường tới ngơ ngẩn cả người, Vương Trạch Vinh thật sự không biết vì sao lại xuất hiện tình trạng như vậy, rốt cuộc mình đã làm ra sai lầm nào?

Cố gắng bình ổn sự hoảng loạn trong lòng, Vương Trạch Vinh ngẫm nghĩ lại một lượt tình hình từ ngày hôm qua tới hiện giờ. Hắn thật sự không phát hiện ra có chỗ nào khác biệt, nếu như có chỗ khác thì chính là việc Lữ Hàm Yên dẫn mẹ con Tiểu Giang về nhà.

Có thể là do việc này hay không? Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là rất lớn.

Việc này thì Vương Trạch Vinh cũng biết đến, trước kia hắn đã phát hiện ra điều này, mỗi lần mình làm chuyện đó với người phụ nữ không phải là Lữ Hàm Yên thì quan khí đều hao tổn đi một ít, hắn đã để ý tới việc này. Sau vài lần "thí nghiệm", hắn phát hiện chỉ cần ra ngoài "ăn phở" thì y như rằng quan khí sẽ giảm đi, chuyện này nên đề cập đến mặt đạo đức, chẳng qua trước kia tuy phát sinh chuyện này nhưng do hắn thấy quan khí vẫn không ngừng tăng lên nên dù có thiếu đi một chút thì cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Thế nhưng tình hình hôm nay lại vượt ra ngoài ý liệu của Vương Trạch Vinh, lần này là trực tiếp hao tổn tới quan khí màu tím, mà tổn thất rất trầm trọng.

Vương Trạch Vinh nghĩ thầm rằng Tiểu Giang đã sớm là người phụ nữ của mình rồi, mỗi lần quan khí giảm đi cỏn con thì không quá quan trọng, vì sao hôm nay lại giảm ác đến vậy? Điều làm cho Vương Trạch Vinh bất an nhất chính là việc quan khí màu tím bị giảm, loại quan khí này hết sức trọng yếu, nếu như không có nó thì mình cũng chỉ có thể ngồi lên cái ghế cấp thành phố là kết thúc rồi. Căn cứ theo nghiên cứu của Vương Trạch Vinh, nếu muốn leo được lên cái ghế ở trung ương thì thiếu quan khí màu tím là điều không thể được. Đặc biệt là Vương Trạch Vinh còn biết quan khí màu tím của mình hết sức lợi hại, đây là quan khí cao cấp nhất được tích tụ trong cơ thể mình nhờ hai lần gặp tổng bí thư!

Suy nghĩ một hồi, Vương Trạch Vinh có một cảm giác, sự có mặt của Tiểu Giang đã chứng tỏ gia đình mình đã chấp nhận nàng rồi, đối với văn hóa ở đất nước này thì đây là một chuyện vi phạm đạo đức nghiêm trọng. Nếu đã không phù hợp với đại thế (tình hình chung) thì chắc chắn sẽ phải chịu sự suy yếu của thiên đạo. Nếu chuyện này đã xảy ra thì mình nhất định phải dùng biện pháp khác để trung hòa, Tiểu Giang không chỉ có một mình mà còn có đứa bé, cho nên lực lượng trung hòa cũng phải rất lớn!

Như vậy cũng tốt! Vương Trạch Vinh thở dài một hơi, nếu quả thực có thể trung hòa như vậy thì cũng coi như đã hóa giải được tâm sự cho mình.

Lại nhìn lại phần quan khí màu tím, giờ thì sự tản đi đã rất nhỏ, đây là phần mình có thể chịu đựng được.

Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình xuất hiện sự tản trên phạm vi lớn như thế, cũng may là còn có quan khí màu tím để chống đỡ chứ không thì sự tổn thất quan khí có thể là không thể tưởng tượng được!

Bật đèn phòng lên, Vương Trạch Vinh ra khỏi phòng ngủ, vì không buồn ngủ nên hắn muốn ra ngoài uống chút nước.

Vừa mới ra khỏi cửa thì hắn phát hiện Tiểu Giang đang dỗ con gái trong phòng khách.

- Anh chưa ngủ à, có phải do ầm ĩ không?

Tiểu Giang thấy Vương Trạch Vinh ra ngoài liền quan tâm hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con không nằm xe nôi à?

Tiểu Giang cười nói:

- Có thể là lạ nhà nên vừa mới dỗ ngủ được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Em cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.

Rót một chén nước, Vương Trạch Vinh tới ngồi cạnh Tiểu Giang, hắn liếc nhìn quan khí của mình, cũng may hiện tại quan khí cũng không có biến hóa gì tiếp.

Khẽ thở phào trong lòng một cái, quan khí của mình phát sinh biến hóa lớn như vậy chắc là chỉ trong thời gian ngắn, sau khi vượt qua rồi sẽ không bị ảnh hưởng nữa.

- Em tới đây không ảnh hưởng đến anh chứ?

Tiểu Giang khẽ hỏi.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Để cho hai cụ gặp đứa bé cũng tốt.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiểu Giang nói:

- Bố mẹ rất tốt!

Nàng gọi bố mẹ của Vương Trạch Vinh thành bố mẹ rất tự nhiên.

Quan khí tổn thất thì cũng đã mất rồi, Vương Trạch Vinh thấy bây giờ tình trạng đó không tái diễn nên tâm tình cũng tốt hơn, nói với Tiểu Giang:

- Anh sẽ tranh thủ tới nhà em một chuyến, việc này sớm hay muộn cũng phải làm.

Mặc dù nói như thế nhưng Vương Trạch Vinh cũng biết nhiệm vụ hàng đầu mình phải làm lúc này chính là bổ sung lại phần quan khí đã bị tổn thất mới được. Hắn hi vọng nhanh chóng tìm ra một biện pháp bổ sung quan khí.

Tiểu Giang hớn hở nói:

- Bố mẹ em đã sớm muốn gặp anh rồi, nếu không thì em mời bố mẹ tới Thường Hồng nhé?

Vương Trạch Vinh vội nói:

- Để anh tự mình đi thì hơn, thái độ phải chân thành một chút.

Nghĩ tới việc quan khí tổn hại vì Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, biết đâu có thể thông qua Tiểu Giang để bổ sung số quan khí mình đã tổn thất.

Kéo Tiểu Giang ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:

- Em cũng thấy đó, Thường Hồng hiện tại rất thiếu nước, anh hi vọng xây dựng được một con đập chứa nước lớn ở Thường Hồng, việc này anh nghĩ để cho em triển khai.

Tiểu Giang cười nói:

- Ok, anh nói thế nào thì làm thế đó, chỗ em còn mấy trăm triệu, lấy toàn bộ ra xây dựng cũng được.

Nghe Tiểu Giang nói như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh rất là vui mừng, cười nói:

- Sao có thể lấy tiền của em được, tiền của em còn phải để làm chuyện khác. Anh muốn em ra mặt thôi, em chắc không biết, anh cũng được chia hoa hồng trong Hạng gia, số tiền đó hiện tại anh cũng không trọng dụng, cứ lấy bốn hoặc năm trăm triệu ra xây đập là được rồi.

Tiểu Giang đã theo thương nghiệp nhiều năm, nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, em thấy chuyện này dùng công ty quốc nội không ổn lắm, sao không để một công ty nước ngoài tới làm. Như vậy có thể coi là hợp tác trong và ngoài nước đi, nghe vừa kêu lại vừa tránh được một số phiền phức trong nước không cần thiết.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ý tưởng của em không tồi, anh sẽ nói chuyện với Ouni một chút, để cô ấy cùng tham gia thì tốt hơn.

Chẳng biết vì sao mà Vương Trạch Vinh tự nhiên lại nghĩ tới Ouni.

Tiểu Giang trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh một cái nói:

- Xem ra chị Hàm Yên nói đúng, anh thực sự có ý với người đẹp ngoại quốc kia!

Tiểu Giang vừa nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền phát hiện bình dấm hai người phụ nữ này cũng rất chua, vội nói:

- Vậy đổi người khác đi.

Trông thấy bộ dạng của Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang khẽ cười nói:

- Anh không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ cái gì, không sao cả, cứ để cô ấy đi, đến lúc đó chúng em sẽ mở một công ty của Pháp tới Thường Hồng để xây dựng đập chứa nước. Đây cũng là một chuyện tốt tạo phúc cho dân mà.

Bàn với Tiểu Giang mấy ý tưởng tạm thời về việc xây dựng đập chứa nước, ngay sau khi bàn xong, Vương Trạch Vinh có cảm giác rất vui sướng, hơi nhìn lên quan khí của mình thì một chuyện ngoài dự đoán xuất hiện. Hắn phát hiện số quan khí màu tím vốn rất nhỏ mà ngay sau mấy câu nói của mình đã tăng lên không ít, giống như là đang phát triển trở lại.

Việc này khiến cho Vương Trạch Vinh giật mình, mới chỉ nói muốn xây đập chứa nước bằng tiền của mình mà quan khí đã tăng nhiều như vậy, điều này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Vương Trạch Vinh không biết rằng hắn đường đường là một bí thư thị ủy, mỗi một quyết định của hắn đều hết sức quan trọng. Việc xây dựng đập chứa nước là việc có thể làm cho toàn bộ nhân dân thành phố nhận được ơn huệ, quyết sách này không giống như quyết sách bình thường cho nên mới khiến cho quan khí của hắn tăng nhiều như vậy.

Thấy chỉ nhờ có một quyết định mà đã có thể khôi phục được một ít quan khí, có lẽ tới khi bắt đầu thực thi thì quan khí của mình sẽ còn tăng trưởng lớn hơn nữa. Càng nghĩ Vương Trạch Vinh càng kích động, hắn kích động tới mức muốn nhanh chóng an bài việc này.

Bình luận

Truyện đang đọc