QUAN KHÍ

Trương Tất Tường gọi tới làm Vương Trạch Vinh khá ngạc nhiên. Hắn không ngờ Lý Kiền Ý lại dùng chiêu này.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Nam Điền nếu muốn phát triển thì đầu tư từ ngoài vào là rất quan trọng. Bắc Kinh dù sao cũng sẽ có tác dụng tốt đối với Nam Điền.

Lý Kiền Ý là người như thế nào thì Vương Trạch Vinh biết, đây là người do một tay Bí thư Lâm đề bạt, nhiều khả năng là người kế vị. Một người như vậy hợp tác với Nam Điền, hắn có thể từ chối sao? Việc này phải chấp nhận, đối với Nam Điền thì đó là việc tốt. Nếu như Nam Điền có thể được hai thành phố kia ủng hộ thì phát triển sẽ tăng mạnh.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ ý đồ của hai người Lô Ninh Quốc và Lý Kiền Ý. Lý Kiền Ý làm như vậy thì nhất định có suy nghĩ.

- Ha ha, Trạch Vinh, đây là việc tốt. Tin rằng sẽ có lợi đối với sự phát triển của Nam Điền. Đến lúc đó cháu cho người đến Bắc Kinh giao lưu. Chú sẽ bồi dưỡng cán bộ cho cháu, như vậy sẽ có lợi cho việc quản lý của cháu.

Trương Tất Tường nghĩ rất xa nên nghĩ ngay mượn việc này để bồi dưỡng nhân tài cho Vương Trạch Vinh. Nghe Trương Tất Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh cảm kích nói:

- Trương thúc, làm phiền chú.

- Nói gì thế, người một nhà mà.

Trương Tất Tường cười nói.

- Chú, như vậy đi, cháu đến Hải Đông trước, sau đó từ Hải Đông đến Bắc Kinh nói chuyện với Bí thư Lý. Chú thấy sao?

- Được, cứ quyết định như vậy đi.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi ngồi đó mà suy nghĩ đến lợi hại trong này. Lý Kiền Ý có ý như vậy, đây là muốn giảm quan hệ hợp tác giữa mình và Lô Ninh Quốc. Nếu quan hệ của mình và Lô Ninh Quốc giảm đi thì đối với Lý Kiền Ý sẽ là việc tốt. Nhưng Lô Ninh Quốc sẽ nghĩ như thế nào?

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cười cười một tiếng. Chuyện tốt như vậy thì hắn sao có thể từ chối. Lô Ninh Quốc sau khi biết việc Nam Điền hợp tác với Bắc Kinh thì nhất định phải thay đổi kế sách. Có hai nhà cạnh tranh thì Nam Điền sẽ đạt được nhiều chỗ tốt hơn. Mình không việc gì phải nghĩ nhiều như vậy. Mình ngồi đây rồi xem hai bọn họ ai đưa ra nhiều chỗ tốt hơn. Vương Trạch Vinh lập tức gọi Trưởng ban thư ký Ninh An Quý tới.

Nghe Vương Trạch Vinh nói Bắc Kinh cũng mời Nam Điền hợp tác, Ninh An Quý rất ngạc nhiên. Y rất phục Vương Trạch Vinh. Không ngờ Bí thư Vương lại có năng lực mạnh như vậy, có hai thành phố trực thuộc trung ương tỏ vẻ hợp tác với Nam Điền.

Trước đây Nam Điền muốn hợp tác với người ta, người ta không hề có ý đó, Ninh An Quý cảm thấy mình đi theo Vương Trạch Vinh là chính xác.

Nhìn Ninh An Quý, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Ninh, đây là việc lớn nên cần phải bàn với các Thường vụ tỉnh ủy. Anh thông báo các thường vụ họp gấp để bàn về việc này.

Các Thường vụ tỉnh ủy Nam Điền coi như thấy bản lĩnh của Vương Trạch Vinh. Vừa nghiên cứu việc hợp tác với Hải Đông, bây giờ lại hợp tác với Bắc Kinh. Khi Vương Trạch Vinh nói việc này ra trong hội nghị, cả phòng hội nghị trở nên yên lặng. Mọi người nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt rất kính phục. Vương Trạch Vinh không ngờ có năng lực như vậy. Bắc Kinh là nơi nhiều tỉnh muốn hợp tác, cũng là nơi khiến cán bộ tiếp xúc lãnh đạo cấp cao.

CHuyện tốt như vậy mà Bắc Kinh tự liên lạc tới sao? Điều này nói rõ vấn đề gì?

Hội nghị rất nhanh nghiên cứu vấn đề hợp tác với Bắc Kinh. Lần này vẫn do Vương Trạch Vinh đến bàn với Bắc Kinh.

Bây giờ trong Tỉnh ủy mọi người sau khi biết năng lực của Vương Trạch Vinh đều tạm thời không có ý chống đối hắn. Nhất là Phó bí thư Tỉnh ủy Tất Trí Vân.

Thấy năng lực của Vương Trạch Vinh, Tất Trí Vân có chút hối hận. Hôm trước sao mình ngu nhảy ra gây sự với Vương Trạch Vinh làm gì. Xem ra mình coi nhẹ Bí thư tỉnh ủy này rồi.

Nghĩ đến một vài người phái bản địa đứng về phía Vương Trạch Vinh, Tất Trí Vân lần đầu tiên cảm thấy Nam Điền xuất hiện lỗ hổng.

Tất Trí Vân biết lúc nào cần mặt dày. Nhìn Vương Trạch Vinh, Tất Trí Vân cười nói:

- Bắc Kinh và Hải Đông có thể tỏ vẻ hợp tác với Nam Điền, đây không phải công lao của Nam Điền chúng ta, đây là công lao của Bí thư Vương. Là cán bộ Nam Điền, tôi cho rằng chúng ta nên cảm ơn Bí thư Vương đã làm ra thành tích vì Nam Điền. Trung ương phái Bí thư Vương đến Nam Điền làm Bí thư tỉnh ủy, đây là may mắn của Nam Điền. Tôi thấy hy vọng Nam Điền phát triển.

Tất Trí Vân lau lau kính mắt rồi nói tiếp:

- Là Phó bí thư Tỉnh ủy, tôi xin tỏ thái độ trong việc trao đổi cán bộ sau đây, tôi sẽ cùng các đồng chí bên Ban Tổ chức cán bộ làm tốt công tác này.

Vương Trạch Vinh nghe Tất Trí Vân nói chuyện thì sao không rõ ràng. Đây là Tất Trí Vân thấy lợi ích lớn từ việc trao đổi cán bộ nên muốn tham gia vào.

Đợi mọi người phát biểu xong, Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ Bắc Kinh và Hải Đông đều muốn hợp tác với Nam Điền. Sau khi hợp tác thì trao đổi cán bộ sẽ là việc rất quan trọng, chúng ta nhất định phải lập cơ quan chuyên môn phụ trách việc này. Tôi thấy bởi vì hai nơi đều là thành phố trực thuộc trung ương, chúng ta phải dùng quy cách cao nhất. Tôi chỉ có thể tự mình đứng ra. Như vậy đi, thành lập tổ công tác do tôi làm tổ trưởng, các đồng chí ngồi đây làm tổ phó, lập văn phòng. Vì tiện cho công tác thì Chánh văn phòng do đồng chí Ninh An Quý kiêm nhiệm. Mọi người thấy sao?

Chu Kiến Minh nói:

- Tôi đồng ý với Bí thư Vương. Bí thư hai thành phố kia đều là Ủy viên Bộ Chính trị, do Bí thư Vương phụ trách mới thể hiện rõ sự coi trọng của Nam Điền chúng ta.

Chu Kiến Minh rất sợ, Lý Kiền Ý là như thế nào thì mọi người hiểu rõ. Đây là người mà Tổng bí thư coi trọng nhất, đây là thân tín của Tổng bí thư. Lý Kiền Ý tỏ vẻ muốn hợp tác với Nam Điền, trong này nói rõ nhiều vấn đề. Lý Kiền Ý muốn nhờ Vương Trạch Vinh, lai lịch của Vương Trạch Vinh xem ra không như mọi người vẫn nghĩ.

Tiền Minh Phú lúc này không còn gì để nói. Nghe Lý Kiền Ý tỏ vẻ muốn hợp tác với Vương Trạch Vinh, y cảm thấy rất buồn bực. Y thấy mình không thể là người khống chế Nam Điền này.

Tiền Minh Phú đột nhiên thấy mình rất mệt, cảm thấy vô lực vì không thể đối phó công tác ở Nam Điền. Y cố đè cơn bực tức trong lòng lại rồi nói:

- Đây là việc tốt, Nam Điền có hai thành phố này ủng hộ thì tôi tin sẽ phát triển nhanh hơn.

Tiền Minh Phú đang có một suy nghĩ, Vương Trạch Vinh bây giờ nhất định vì đứng vững ở Nam Điền mà dùng lực lượng sau lưng. Vậy còn mình? Vương Trạch Vinh đã dùng lực lượng sau lưng, ông bố vợ Tư Mã HSo không giúp mình chứ? Xem ra phải bảo bà vợ đi hoạt động mới được. Nếu không bỏ ra lợi ích rõ ràng thì đám người Nam Điền này sẽ coi thường mình.

Bởi vì cảm thấy nguy hiểm nên Tiền Minh Phú cũng nghĩ tới mau đưa ra thứ gì có lợi cho sự phát triển của Nam Điền.

Hội nghị rất nhanh kết thúc, Vương Trạch Vinh sau khi bố trí xong mọi việc thì hắn lại là người nhàn nhất. Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ Nam Điền mới coi như do hắn khống chế trong tay.

Theo yêu cầu của Lữ Hàm Yên, Tiểu Giang đã đồng ý để Long Hương Băng đến Xuân Thành phục vụ Vương Trạch Vinh. Hôm nay chính là ngày Long Hương Băng tới Xuân Thành.

Dù là Lữ Hàm Yên hay Tiểu Giang đều hiểu Vương Trạch Vinh là lãnh đạo cao cấp thì có nhiều sự hấp dẫn. Lâu như vậy mà Vương Trạch Vinh sống một mình, không có phụ nữ thì kiểu gì chẳng xảy ra chuyện. Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể để Long Hương Băng đến làm bảo mẫu mà thôi. Khi Vương Trạch Vinh vào nhà thì thấy Long Hương Băng đang cười hì hì đứng đó.

Long Hương Băng bây giờ càng thêm xinh đẹp, càng thêm quyến rũ.

Long Hương Băng sau khi tham gia thương trường thì đã thay đổi hình tượng lúc trước. Trên người cô lộ rõ khí chất của một người phụ nữ thành công.

Khi Long Hương Băng dựa vào lòng Vương Trạch Vinh, ngọn lửa dục trong lòng hắn hoàn toàn bộc phát ra.

Hai người không nói gì và rất nhanh tiến vào dục vọng. Vương Trạch Vinh bế bổng Long Hương Băng lên đi vào phòng ngủ. Hai người đều ham muốn. Lần này Vương Trạch Vinh tiến tới rất mạnh.

Có lẽ được Tiểu Giang chỉ dẫn, vì thế Long Hương Băng ở trên giường càng thêm chủ động, càng thêm thỏa mãn Vương Trạch Vinh.

Sau khi ân ái trôi qua, Vương Trạch Vinh sờ soạng cơ thể Vương Trạch Vinh, một bên tận hưởng cảm giác được cô phục vụ.

Bình luận

Truyện đang đọc