QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh nói nội dung mình bàn với Lăng Vũ Trình cho Lâm đ*o Nguyên nghe. Hắn có thể nhìn ra bây giờ Lâm đ*o Nguyên không còn quá hứng thú với quyền lực nữa.

- Ha ha, rất tốt. Trạch Vinh, cậu vừa vào Tỉnh ủy nên làm việc phải tiến từng bước. Bây giờ có thể đặt một vài đồng chí lên vị trí thì sẽ tốt cho công tác sau này.

Đối với Vương Trạch Vinh là người sẽ thay mình lãnh đạo người Uông hệ, Lâm đ*o Nguyên rất tôn trọng, cũng thể hiện hết lòng giúp Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng đồng tình với lời nói của Lâm đ*o Nguyên, bây giờ dù muốn nắm vị trí Thường vụ tỉnh ủy kia cũng không thực tế. Dù như thế nào thì Lăng Vũ Trình cũng là đồng minh của Uông hệ, bên nào tăng người cũng có lợi cho nhau. Lâm đ*o Nguyên hài lòng với nội dung mà Vương Trạch Vinh và Lăng Vũ Trình trao đổi với nhau.

- Trạch Vinh, cậu bây giờ tuy tập trung chính vào Thường Hồng nhưng cũng phải cố gắng nhìn trên tỉnh. Thường Hồng dưới sự lãnh đạo của cậu mặc dù phát triển rất mạnh, đây là thành tích của cậu, là thành tích đủ để cậu đi xa. Bắt đầu từ bây giờ cậu phải nhìn thật xa.

Lâm đ*o Nguyên tỏ vẻ quan tâm tới Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cảm kích nói:

- Bí thư Lâm, tôi nghe lời Bí thư.

- Như vậy đi, hôm nay tôi mời khách, mọi người dùng bữa và trao đổi với nhau.

Nghe Lâm đ*o Nguyên chủ động mời dùng cơm, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ.

- Tôi nghe Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Ha ha. Tiểu Phỉ cũng hẹn đến đây, mọi người cùng ăn chứ?

Lâm đ*o Nguyên biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và nhà Uông Nhật Thần rất tốt nên đưa ra lời mời này.

Vương Trạch Vinh nghĩ Uông Kiều cũng ở chỗ Uông Phỉ nên nói:

- Nghe nói Uông Kiều cũng ở chỗ Uông Phỉ.

Lâm đ*o Nguyên nghe vậy thì mắt sáng lên:

- Không sao, mọi người cùng nhau ngồi ăn cũng tốt mà.

Uông Kiều là con dâu Tổng bí thư, chuyện này các nhân vật quan trọng của Uông hệ đều biết. Lâm đ*o Nguyên đương nhiên biết việc này. Nghe thấy Uông Kiều ở đây, y đương nhiên cũng muốn để mọi người quen biết nhau nhiều hơn. Tuy nói y sẽ về hưu nhưng con cái cũng cần phát triển, có thể tạo quan hệ với Uông Kiều thì rất quan trọng.

Lâm đ*o Nguyên liền gọi cho Uông Phỉ.

- Tiểu Phỉ, chú là Lâm đ*o Nguyên.

Lâm đ*o Nguyên rất thân thiết nói.

Uông Phỉ và Uông Kiều đang đi dạo, cô vội vàng nói:

- Lâm thúc, chào chú.

- Tiểu Phỉ, là như thế này, hôm nay chú mời mọi người dùng bữa. Nghe nói chị họ cháu cũng tới, gọi cùng ăn được chứ?

Lâm đ*o Nguyên dù sao cũng là Phó bí thư Tỉnh ủy, y mời dùng bữa thì Uông Phỉ sao có thể không đáp ứng:

- Lâm thúc gọi thì cháu nhất định đúng giờ mà tới. Không biết chú mời ai?

Lâm đ*o Nguyên là thân tín của Uông Nhật Thần nên mọi người bình thường quan hệ khá tốt.

- Không có ai cả, chỉ có mấy người bạn thôn. Chỉ là có thêm Vương Trạch Vinh.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh cũng tham gia, Lâm đ*o Nguyên vui vẻ nói:

- Ở đâu vậy chú, chị em cháu lập tức tới.

Lâm đ*o Nguyên nói:

- Như vậy đi, có địa điểm thì chú gọi cho cháu.

Uông Phỉ lúc này rất kích động. Cô nhìn quần áo của mình rồi nói với Uông Kiều:

- Chị, chị xem bộ đồ em mặc có được không?

Uông Kiều sờ mông Uông Phỉ rồi nói:

- Yên tâm đi, chồng em nhất định yêu em đến chết.

Cô vừa nãy cũng nghe thấy lời Lâm đ*o Nguyên nói nên trêu chọc.

- Chị.

Uông Phỉ đỏ mặt.

Ngồi trong xe, Uông Phỉ còn lấy gương ra đánh thêm son lên môi.

Uông Kiều không nói gì nhưng cũng lấy gương trang điểm lại cho mình.

- Ồ, chị đẹp mà, cần gì phải trang điểm lại?

Uông Phỉ khó hiểu hỏi.

Uông Kiều đỏ mặt nói:

- Đi ăn cơm với em nên phải chú ý chứ.

Vương Trạch Vinh cùng Lâm đ*o Nguyên đến một sơn trang khá kín đáo ở ngoại ô.

Nhìn tình hình nơi này, Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Lâm, nơi này rất được, tôi chưa đến đây bao giờ.

- Một người bạn mở. Tôi thích sự yên tĩnh ở đây.

Vương Trạch Vinh cũng đồng ý với lời này của Lâm đ*o Nguyên. Hoàn cảnh nơi này rất được, xung quanh lối đi có các hồ câu nhỏ để khách đến giải trí.

Không lâu sau từng chiếc xe tiến vào.

Giang Doanh Hà, Ngũ Tĩnh, Lục Bích Tuyết từ trên xe đi xuống.

- Bí thư Lâm, biết ngay anh đến đây.

Lục Bích Tuyết cười nói.

Ngũ Tĩnh nhìn mấy người rồi nói:

- Bí thư Lâm, anh làm như vậy người không biết còn nghĩ mấy thường vụ chúng ta bí mật tụ tập gì đó.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế không khỏi đồng ý. Ở đây ngòai Lục Bích Tuyết không còn là Thường vụ tỉnh ủy ra, mọi người đều là Thường vụ tỉnh ủy. Bất cứ ai đi ra đều khiến tỉnh Giang Sơn chấn động. Để người ngoài thấy chắc sẽ đoán tỉnh có hành động gì lớn.

Lâm đ*o Nguyên liền cười phá lên.

Giang Doanh Hà nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Nghe nói hôm nay Bí thư Lăng tìm cậu.

Lâm đ*o Nguyên nói:

- Vào trong rồi nói.

Giang Doanh Hà gật đầu và biết nhất định có vài tình huống mới.

Đang khi nói chuyện thì Uông Phỉ đã lái xe đến.

Uông Phỉ sau khi xuống xe liền nhìn Vương Trạch Vinh.

Uông Phỉ mặc chiếc váy màu vàng nhạt tôn lên cơ thể cô, bộ ngực đầy đặn, thân hình thon thả, rất quyến rũ.

Thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn mình, Uông Phỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy quyến rũ.

- Tiểu Phỉ hôm nay đúng là rất đẹp.

Giang Doanh Hà cũng rất quen với Uông Phỉ.

- Cô, cô cũng rất đẹp mà.

Uông Phỉ cũng khen Giang Doanh Hà.

Ngũ Tĩnh thấy Uông Kiều, mắt sáng lên hỏi:

- Vị này là Uông Kiều?

Uông Phỉ nói:

- Giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị họ tôi – Uông Kiều.

Thực ra trong mọi người thì chỉ mình Ngũ Tĩnh không biết Uông Kiều.

Nghe thấy đúng là Uông Kiều, Ngũ Tĩnh cười nói:

- Không ngờ Uông tiểu thư lại đến tỉnh Giang Sơn.

Uông Kiều cũng rất đẹp, cô mặc chiếc váy màu xám và trông quyến rũ hơn Uông Phỉ. Thân hình mềm mại, đầy đặn, lả lướt như quả anh đào mới chín …

Mọi người đi theo Lâm đ*o Nguyên tiến vào một căn phòng sang trọng.

Đặt mình ở trong này, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được không khí tươi mới.

Uông Phỉ và Uông Kiều rất tự nhiên ngồi hai bên Vương Trạch Vinh.

Thấy mọi người đã ngồi xuống, Lâm đ*o Nguyên nói:

- Đã sớm muốn mời tất cả mọi người, hôm nay nhân dịp Trạch Vinh đến Tỉnh ủy, Uông Kiều đến tỉnh Giang Sơn nên tụ tập.

Mọi người đến đây nhằm mục đích tăng cường quan hệ. Người ngồi đây đều biết mọi người phải hợp sức thì mới có quyền lên tiếng ở tỉnh Giang Sơn. Bây giờ do Lâm đ*o Nguyên chủ trì nhưng sau đây Lâm đ*o Nguyên sẽ lui, Vương Trạch Vinh nhất định sẽ được Uông Nhật Thần chọn là người kế nghiệp, bối cảnh của hắn rất mạnh cho nên cả Giang Doanh Hà và Ngũ Tĩnh đều đương nhiên coi Vương Trạch Vinh là trung tâm.

- Trạch Vinh, cậu nói một chút chuyện hôm nay đi.

Lâm đ*o Nguyên cười nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không hề khách khí, gật đầu nói chuyện hôm nay ra.

Mọi người nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền trầm ngâm suy nghĩ.

Giang Doanh Hà nói:

- Bí thư Lăng xem ra không nhịn được.

Ngũ Tĩnh nói:

- Trong thời gian ngắn thì y cũng không thể làm được gì nhiều.

Lục Bích Tuyết cười nói:

- Bộ máy Thường Hồng để Trạch Vinh tự quyết định, điều này đã là nhân nhượng rất lớn. Tôi lo rằng những người kia không chịu bỏ qua cơ hội này.

Quan chức là như vậy, cứ đến đâu đều nói chuyện trong chốn quan trường, mấy người liền nói chuyện trong tỉnh.

- Tối anh có về không?

Uông Phỉ nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.

- Mai anh về.

Vương Trạch Vinh nói.

Uông Phỉ cười càng vui vẻ hơn. Cô biết Vương Trạch Vinh sẽ đến chỗ mình.

Trong các Thường vụ tỉnh ủy ở đây thì Vương Trạch Vinh xếp sau, hắn cũng không muốn đưa mình lên, trong tai nghe mọi người nói chuyện, còn đâu hắn thi thoảng nói chuyện với Uông Phỉ và Uông Kiều.

Mấy Thường vụ tỉnh ủy mặc dù đang nói chuyện trong tỉnh nhưng mắt lại đang quan sát chị em Uông gia, đặc biệt là Uông Kiều.

Uông Kiều dù sao cũng là con dâu của Tổng bí thư, người như vậy đi đến đâu chẳng là trung tâm.

Thấy Vương Trạch Vinh thân thiết với Uông gia như vậy, mọi người có cái nhìn mới về hắn. Lục Bích Tuyết nghĩ tới con gái mình đang ở Thường Hồng nên dự định về nói chuyện với con gái, dù như thế nào cũng phải theo sát Vương Trạch Vinh.

Bình luận

Truyện đang đọc