QUAN KHÍ

Trên đầu quấn băng trắng mà đã đi làm nên Vương Trạch Vinh không ngừng được người ân cần thăm hỏi. Điều này làm Vương Trạch Vinh có chút hối hận vì bị thương còn đi làm. Sớm biết như vậy hắn đã đội mũ.

Thấy Vương Trạch Vinh bị thương còn đi làm, chánh văn phòng Tiễn Đại Phú vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:

- Anh bạn được đó, bây giờ rất ít đồng chí được như cậu.

Triệu Lệ một người phụ nữ khá đẹp và đầy đặn tò mò hỏi thăm:

- Tiểu Vương rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cậu sao lại chạy đến khuyên can, có phải là họ hàng của cậu không?

Vương Trạch Vinh cười khổ nói:

- Cũng chỉ là đi qua đường thấy bọn họ cãi nhau rất hăng nên tôi đến khuyên. Không ngờ lại bị cục gạch đập vào đầu.

Trương Chính Cường không tin:

- Không phải chứ, khuyên can mà cũng bị gạch đập vào đầu.

Trên mặt Trương Chính Cường rõ ràng lộ vẻ không thể tin.

Nhìn mấy người có quan hệ trong phòng làm việc, Vương Trạch Vinh cố ý thở dài một tiếng rồi nói:

- Làm người tốt khó thật.

Mọi người trong phòng đều phá lên cười.

Đi đến chỗ của mình và ngồi xuống, Vương Trạch Vinh bắt đầu công việc. Người có nhiệm vụ nặng nhất trong văn phòng chính là hắn. Mặc dù đầu còn hơi đau một chút, nhưng hắn không dám không làm. Làm hắn khổ chính là Tiễn Đại Phú. Tên này vừa khen hắn xong bây giờ đã giao cho một đống công tác để làm. Nhưng tên thân tín của Tiễn Đại Phú là Hoàng Vĩ lại nhàn hạ.

Văn phòng trong thời gian ngắn trở nên yên tĩnh. Vương Trạch Vinh vừa làm việc vừa âm thầm quan sát mọi người trong văn phòng.

Tiễn Đại Phú có vẻ rất uy nghiêm, một mình ngồi trên bàn làm việc có ánh sáng tốt nhất. Ngồi ở vị trí của hắn liếc mắt một cái là thấy mọi thành viên trong phòng. Tiễn Đại Phú đeo kính chăm chú nghiên cứu báo chí. Vương Trạch Vinh phát hiện tờ báo này bị Tiễn Đại Phú xem trong thời gian dài, giống như trong đó có điều bí mật vậy.

Chu Hồng Thiên là đồng chí nhiều kinh nghiệm, một quyển sổ cũ kỹ đặt trước bàn, trên tay còn cầm một chiếc bút đang gạch gạch vào tờ báo, Vương Trạch Vinh đã sớm phát hiện đó là những lời nói hồi đầu năm của bí thư huyện ủy.

Triệu Lệ coi như là người tự do nhất. Người phụ nữ này trông cũng được, đôi mắt rất dễ dụ dỗ người, dáng người không sai. Triệu Lệ đang cầm chiếc gương lên soi khá lâu.

Hoàng Vĩ thuần túy là thằng chỉ biết nịnh bợ. Vương Trạch Vinh phát hiện hắn vẫn đang quan sát Tiễn Đại Phú. Chỉ cần chén trà của Tiễn Đại Phú vơi đi, hắn đều chạy đến cầm lấy chén của Tiễn Đại Phú để cho thêm nước, vẻ mặt cũng rất phong phú.

Giang Anh Hà là một người đẹp mới vào văn phòng, người trông đúng là rất đẹp. Giang Anh Hà là thông qua cuộc thi công chức mà vào. Nghe nói khi tham gia cuộc thi cô ta vừa vặn đụng phải một vị lãnh đạo tỉnh nào đó đi kiểm tra, đứng trước bàn cô ta nhìn cô ta trả lời. Có lẽ thấy cô ta trả lời câu hỏi cũng được, càng có thể là lãnh đạo nhìn trúng sắc đẹp cô ta nên đã ám chỉ một chút làm cô ta thông qua kỳ thi. Qua đó cô ta mới có thể vào văn phòng. Văn bản mà Tiễn Đại Phú giao cho cô ta đã khá lâu, cô ta cũng cầm bút không ngừng nghi chép như lão Chu, ra vẻ rất chăm chú.

Nhìn Giang Anh Hà, Vương Trạch Vinh không khỏi thất thần một chút. Hắn thở dài một tiếng vì Giang Anh Hà. Một cô gái xinh đẹp như vậy không biết có thể thoát khỏi đám háo sắc nhìn chằm chằm cô ta không. Đương nhiên mình cũng là một trong đám người đó. Nhưng mình là tên tiểu quỷ không có thực lực.

- Tiểu Giang, đưa tài liệu này vào cho bí thư Chương.

Tiễn Đại Phú đột nhiên nói với Giang Anh Hà, trong tay như có ảo thuật xuất hiện một bản tài liệu. Vương Trạch Vinh nhớ kỹ đó hình như bài báo cáo về công tác giúp đỡ các hộ nghèo mà mình viết lần trước. Hình như đã đưa cho bí thư Chương rồi, sao bây giờ còn đưa nữa.

*** Tiễn Đại Phú. Vương Trạch Vinh biết ngay Tiễn Đại Phú thấy được bí thư Chương có ý đồ với Tiểu Giang, nên đang cố gắng hoạt động.N Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể thầm mắng một câu trong lòng, chỉ có thể hy vọng Giang Anh Hà không bị ăn mà thôi. Nếu không phải mình đang âm thầm quan sát Tiễn Đại Phú thì sẽ không ngờ hắn chơi chiêu thức này.

Nhìn Tiểu Giang đi ra ngoài, Triệu Lệ bĩu môi nói:

- Tiểu Giang trông khá được đó, chánh văn phòng đúng là biết làm việc.

Vương Trạch Vinh âm thầm thở dài một tiếng, ai nói người phụ nữ này không có đầu óc, người ta cũng là quái thành tinh. Thủ đoạn nhỏ của Tiễn Đại Phú rõ ràng đã bị cô ta nhìn ra.

Tuyệt đối không thể coi thường bất cứ ai, đặc biệt là một người phụ nữ.

Trong mắt Tiễn Đại Phú hiện ra một tia ác độc. Nếu không phải Vương Trạch Vinh đang âm thầm quan sát thì sẽ không thể phát hiện ra.

Tiễn Đại Phú nở nụ cười, đùa giỡn:

- Vẫn là Tiểu Triệu của chúng ta đẹp hơn. Ha ha, Tiểu Triệu, lát nữa cô đến chỗ Lưu chủ tịch xã đưa tài liệu một chút.

Được, Tiễn Đại Phú cũng không phải dễ chọc vào, cũng điểm Triệu Lệ một chút.

Văn phòng đôi khi cũng trêu đùa nhau như vậy. Hoàng Vĩ là người đầu tiên nói theo:

- Chánh văn phòng đúng là có ánh mắt, không còn từ gì ngoài từ cao.

Triệu Lệ kiêu ngạo ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, tâm trạng rất vui vẻ.

Điều này làm mấy người đàn ông ngẩn ra một chút.

Vương Trạch Vinh nhin bộ dạng của Triệu Lệ không khỏi ngây ra. Người phụ nữ này xem ra không nghe ra vế sau, mà chỉ thấy được nửa vế đầu của Tiễn Đại Phú.

Ồ. Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện trong lúc lấy lòng này, trên đầu Hoàng Vĩ không ngờ có thêm quan khí màu trắng rất mờ nhạt. Mặc dù quan khí như có như không, không chú ý sẽ không phát hiện ra. Nhưng thứ này thật sự tồn tại. Vương Trạch Vinh đang định cẩn thận nhìn thì quan khí lại biến mất.

Chuyện gì xảy ra thế này? Vương Trạch Vinh nhíu mày, việc này có chút kỳ quái. Cũng không phải quan chức nào cũng sẽ có quan khí.

- Sao thế, Tiểu Vương thấy có gì khác thường à mà nhíu mày vậy?

Trương Chính Cường nói với Vương Trạch Vinh.

Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh thật muốn mắng to một câu. Thằng ranh này có ý đồ xấu, rõ ràng nói mình khó chịu với lời của Tiễn Đại Phú.

Quả nhiên Tiễn Đại Phú mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại không dễ nhìn.

- Ha ha, Trương ca sao lại nói như vậy? Tôi không phải đang xem tài liệu của thôn Mã Phố sao. Trong thôn này có một gia đình vì tranh tài sản, không ngờ đã bóp chết mẹ mình. Mấy người con này còn là người không?

Vương Trạch Vinh ra vẻ vô cùng tức giận.

- Vì lợi thì cái gì cũng có thể làm.

Triệu Lệ cũng ra vẻ tức giận.

Vương Trạch Vinh thấy đã thành công chuyển sự chú ý của mọi người. Lúc này ánh mắt của Tiễn Đại Phú tốt hơn nhiều, lại nghĩ đến lời Triệu Lệ nói. Vương Trạch Vinh thầm cười trong lòng, người phụ nữ này cũng không phải bình thường. Vì có thể đạt được lợi ích lớn hơn nữa nên đã câu kéo cả chủ tịch xã.

Đúng. Vương Trạch Vinh nghĩ đến đây liền chăm chú quan sát Triệu Lệ. Lẽ ra lên thuyền của chủ tịch xã thì trên đầu cô ta phải có quan khí mới đúng, sao lại không xuất hiện. Chẳng lẽ cũng giống như Hoàng Vĩ, quan khí của cô ta lúc ẩn lúc hiện.

Đang nói thì thấy Tiểu Giang kích động từ ngoài cửa đi vào.

Có. Vương Trạch Vinh thấy trên đầu Tiểu Giang xuất hiện một đoàn quan khí màu trắng. Quan khí này dày hơn của Hoàng Vĩ không chỉ một hai điểm. Chẳng qua khi cô ta đi vào cửa thì quan khí cũng từ từ biến mất.

Không ngờ quan khí của Giang Anh Hà còn nhiều hơn Hoàng Vĩ. Điều này nói rõ Tiểu Giang được lãnh đạo yêu quý.

Vương Trạch Vinh đang than thở. Bây giờ hắn đã xác định được một biện pháp có quan khí, đó chính là được lãnh đạo chú ý.

- Chánh văn phòng, tài liệu tôi đã đưa cho bí thư Chương.

Tiểu Giang nói với Tiễn Đại Phú.

Tiễn Đại Phú mặt nở nụ cười nói với Tiểu Giang:

- Bí thư Chương có chỉ thị gì không?

- Cái này thì không, bí thư Chương khích lệ công tác của văn phòng chúng ta, làm tôi đi theo chánh văn phòng học tập.

Tiểu Giang nói rất bình thường. Tiểu Giang đầu tiên rót nước vào chén cho Tiễn Đại Phú, sau đó mới rót nước vào chén của mình.

Nghe đến đây Vương Trạch Vinh phát hiện trên mặt Tiễn Đại Phú đầy ánh sáng, quan khí lại tăng lên rất nhiều.

Vậy cũng được ư? Vương Trạch Vinh càng lúc càng cảm thấy kỳ quái vì có được quan khí. Đúng là không có quy luật gì cả.

- Ha ha, Tiểu Giang làm rất tốt, mới đến mấy ngày mà đã làm được việc. Sau này đưa tài liệu đến cho bí thư Chương đều do cô phụ trách. Không nên phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo với cô.

Tiễn Đại Phú ra vẻ khen ngợi mà nói với Tiểu Giang.

Mẹ nó.

Vương Trạch Vinh đúng là không còn gì để nói. Tên Tiễn Đại Phú chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Vì nịnh bợ lãnh đạo, chiêu gì hắn cũng có thể dùng. Nói thật trong văn phòng này người không có trình độ nhất chính là Tiễn Đại Phú. Nhưng không thể không bội phục chính là hắn làm chánh văn phòng đã hai ba năm mà chưa bị đổi. Có khi Vương Trạch Vinh cũng đang suy nghĩ một vấn đề. Có lẽ lăn lộn trong chốn quan trường không chỉ cần có năng lực. Lăn lộn quan trường cần khả năng vuốt mông ngựa là đủ rồi.

Quan khí của Trần gia một lần nữa xuất hiện, quan khí của cô ta lại dày hơn vài phần.

Xem đến đây Vương Trạch Vinh không khỏi than thở một tiếng, khắp nơi đều có thứ để học.

Không ngờ lấy lòng lãnh đạo, được lãnh đạo khen cũng có được quan khí.

Như vậy thoạt nhìn Tiểu Giang rất ổn, chẳng lẽ mình sẽ bị loại bỏ sao? Vương Trạch Vinh cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Văn phòng là một bộ môn rất quan trọng, rất gần lãnh đạo. Nếu như bị đuổi khỏi đây đưa xuống thôn làm việc. Mình coi như buồn đến chết.

Văn phòng rất nhanh trở nên hài hòa. Bề ngoài mọi người thể hiện rất thân thiện với nhau.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tiễn Đại Phú cầm lên nghe không ngừng vâng dạ.

Bỏ điện thoại xuống, Tiễn Đại Phú mặt đầy nụ cười nói với Triệu Lệ:

- Tiểu Triệu, giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng. Chiều nay chủ tịch xã muốn xuống thôn Ngưu Hà kiểm tra công việc. Cô đi cùng chủ tịch xã.

Nói đến đây Tiễn Đại Phú cười hì hì nói:

- Tiểu Triệu, nhất định phải phục vụ tốt lãnh đạo. Đây là chủ tịch xã tự mình chỉ điểm cô.

- Vâng.

Triệu Lệ vô cùng hưng phấn, đôi mắt đầy quyến rũ nhìn về phía Giang Anh Hà với vẻ khiêu chiến.

Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình coi như học thêm.

Bình luận

Truyện đang đọc