QUAN KHÍ

Tìm một chợ ở ngoại ô, Hạng Định sai người đi thuê một chỗ ngồi và mang theo hai tải khoai tây tới.

Bởi vì không được ai giúp Vương Nhạc Sơn nên Hạng Định chỉ có thể ngồi ở trên xe xem tình hình.

Hai vợ chồng Vương Đại Hải cũng sớm chạy tới xem cháu ruột bán khoai tây.

Nhìn Vương Nhạc Sơn mặc bộ đồ cũ, Tiền Thanh Phân nhíu mày nói:

- Ông nó, ông nói Trạch Vinh làm gì không biết nữa? Nhà ta có phải thiếu ăn đâu mà để Nhạc Sơn đi bán khoai tây?

Vương Đại Hải cười ha hả nói:

- Tôi thấy như vậy mới tốt. Cháu phải rèn luyện. Bà xem Trạch Vinh đó, từ bé đã tự lập nên mới có thể có thành tích như hôm nay.

Tiền Thanh Phân nhìn quanh rồi nói:

- Hay là chúng ta bỏ tiền mua hết khoai tây. Nhìn Nhạc Sơn đáng thương chưa kìa.

- Nhạc Sơn bị bà nuông quen rồi. Trước đây nhà không có đồ ăn, chúng ta không phải ra ngoài bán rau đó sao?

Hạng Định cũng đang ở trong xe nói chuyện với hai tên đàn em. Một tên thanh niên nói:

- Sếp, tôi không rõ chút nào cả. Tiền có mà sao lại đi bán khoai tây?

- Đúng thế, để tôi đi mua khoai tây là xong nhiệm vụ mà.

Một tên thanh niên khác nói.

Hạng Định trừng mắt nhìn hai thằng rồi nói:

- Bọn mày có tin nếu hôm nay bọn mày dám nhúng tay vào thì mai đừng mong kiếm cơm ăn ở Bắc Kinh.

- Ha ha, sếp Tổng, tôi chỉ là nói một câu mà thôi. Ai mà có thể khiến ngài đứng chờ ở đây vậy?

- Đừng hỏi chuyện không nên hỏi.

Hạng Định bây giờ cũng rất buồn bực. Y cũng khó hiểu sao Vương Trạch Vinh lại bảo Nhạc Sơn đến đây bán khoai tây.

Hạng Định chỉ có thể đến kiếm chỗ bán còn đâu không thể nhúng tay làm gì nữa.

Mọi người đang lo nhưng Vương Nhạc Sơn lại rất vui vẻ. Nhìn ông nội đứng xa xa nhìn mình, nó thật ra không lo gì mà nghĩ đây là việc để chơi.

Vương Nhạc Sơn đang nhìn quanh thì có người quát:

- Ai bán ở đây?

- Cháu.

Vương Nhạc Sơn từ bé gặp nhiều người nên cũng không sợ.

- Được, nộp năm tệ tiền phí vệ sinh.

Chưa bán được gì mà đã nộp năm tệ, Vương Nhạc Sơn hơi tái mặt. Hôm nay nó không mang xu nào đi cả.

- Cháu chưa mở hàng, chờ một chút có được không ạ?

- Mau nộp tiền, không nộp thì ra ngoài.

Người đàn ông trung niên quát.

- Cháu chưa mở hàng nên không có tiền ạ.

Vương Nhạc Sơn có chút buồn bực vì không mang tiền theo, nó đã bao giờ gặp phải việc này.

Người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống nhặt mặt củ khoai tây lên và nói:

- Cũng được. Vì cháu còn nhỏ nên chú cầm mấy củ khoai tây thay tiền phí vệ sinh.

Vương Nhạc Sơn vội vàng gật đầu nói:

- Chú lấy khoai tây đúng năm tệ đi ạ.

- Đưa túi đây, chú tự nhặt.

Người đàn ông trung niên cầm lấy túi nhét đầy khoai tây vào đó rồi xoay người đi.

Vương Nhạc Sơn thấy khoai tây vượt quá năm tệ nên gọi:

- Chú lấy quá rồi?

- Được rồi, lần sau có tiền nộp phí vệ sinh hãy bán.

Người đàn ông trung niên đổi mặt ném thẳng túi khoai tây xuống đất.

Một tên đi cùng với người này sa sầm mặt nói:

- Mau nộp tiền nếu không đi ngay.

- Cháu có nói không nộp đâu? Cháu bán được hàng thì sẽ trả ngay mà.

Vương Nhạc Sơn mặc dù còn nhỏ nhưng ở nhà oai phong nên lúc này cũng không sợ. Hơn nữa còn có ông nội và Hạng Định đứng xa xa cơ mà.

Thấy người khác ở xung quanh nhìn chằm chằm về phía này, người đàn ông trung niên hừ một tiếng:

- Tao muốn xem mày bán như thế nào.

Nhìn người đàn ông trung niên, Vương Nhạc Sơn rất tức giận. Nó coi như hiểu muốn kiếm được tiền đúng là không dễ dàng gì.

Vương Nhạc Sơn ngồi tại đó một lúc lâu mới có hai ông lão đến mua mấy cân khoai tây.

Vương Nhạc Sơn ngẩng đầu nhìn thì thấy một xe 7 chỗ chạy từ ngoài vào. Có một ít người cầm dùi cui đi tới.

Những người này vừa vào liền đi đến các sạp.

Vương Nhạc Sơn rất khó hiểu tại sao những người xung quanh lại có vẻ sợ hãi, đều lần lượt giao tiền cho đám người kia.

- Mẹ nó chứ, thu phí đây mà.

Một người ở bên nói.

- Biết sao được, đây gọi là thu phụ phí.

- Xã hội đen lại thành xã hội trắng rồi.

Mặc dù mấy người bàn tán như vậy nhưng khi đám người kia tới bọn họ vẫn phải nộp 10 tệ cho một tên thanh niên có hình xăm trên tay.

Tên thanh niên dùng dùi cui gõ gõ vào đống khoai tây của Vương Nhạc Sơn rồi nói:

- Vừa đến à?

Vương Nhạc Sơn gật đầu.

- Có biết là ai bán hàng ở đây đều phải nộp 10 tệ tiền phí không hả?

Vương Nhạc Sơn từ trước đến giờ đã bị ai đòi tiền nên có chút khó hiểu nói:

- Em chỉ nghe nộp tiền phí chợ chứ đâu biết tiền phụ thêm. Đây là phí gì?

Nghe Vương Nhạc Sơn hỏi, mấy thằng thanh niên cười phá lên nói:

- Hôm nay tao dạy cho mày một chút, mày nghe cho kỹ đây. Chợ có nhiều trộm, cảnh sát không quản lý được, quản lý chợ cũng mặc. VÌ thế công ty bọn anh mày nhận chuyện quản lý này. Mỗi người đến bán hàng ở đây đều phải nộp thêm 10 tệ để tránh bị trộm cắp. Bởi vì có công ty của anh mày nên mọi người mới có thể yên tâm buôn bán. Đương nhiên quản lý cần nhân lực, vật lực, sức lực thì cũng cần có phí chứ?

Thấy Vương Nhạc Sơn nắm 20 tệ trong tay, một thằng thanh niên đoạt lại.

- Thêm tiền học phí vừa vặn là 20 tệ.

Vương Nhạc Sơn đang định nổi giận thì thấy vài thằng đứng trước mặt nó.

- Sao, có vấn đề gì sao?

Vương Nhạc Sơn chưa bao giờ nghĩ bán khoai tây lại khó khăn như vậy?

Nó nghĩ nếu bị lấy mất 20 tệ này thì hôm nay lỗ vốn nên lớn tiếng nói:

- Các anh đây là ăn cướp.

Mấy thằng thanh niên cười phá lên:

- Đừng nói khó nghe như vậy, bọn tao chỉ lấy tiền quản lý, quyết không cưỡng đoạt, nói như vậy là phỉ báng bọn tao đó.

Một ông lão thấy thế không nhịn được nói:

- Được rồi các vị, một thằng bé thôi mà. Các anh đừng chấp cháu bé.

Ông ta nói xong liền nhẹ nhàng kéo Vương Nhạc Sơn sang bên.

Vương Nhạc Sơn vừa nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh nói bán lỗ phải ăn khoai tây cả tháng nên nó dù như thế nào cũng không muốn bị mất tiền.

Lúc này người vừa đến thu phí vệ sinh đi tới nói:

- Sao, bây giờ nên nộp tiền phí vệ sinh chứ? Đừng bảo tao là mày chưa mở hàng đó. Vừa nãy tao thấy có người mua khoai tây cho mày chứ?

Một thằng khác cười lạnh nói:

- Vừa nãy có người tố cáo nói giấy phép của mày có vấn đề, mang ra cho tao kiểm tra.

Lúc này Hạng Định cũng thấy tình hình bên này nên vội vàng lao tới. Y không ngờ nghe có người ăn hiếp Vương Nhạc Sơn nên rất tức giận. Y nhìn sang thằng đi cùng mình.

Tên này vội vàng nói:

- Tổng giám đốc Hạng, chỗ này do tôi bỏ phí ra, nhất định không có vấn đề gì.

Lúc này chỉ thấy người đàn ông kia cầm lấy tờ giấy phép nhìn qua rồi trầm giọng nói:

- Giấy này cần kiểm tra đã, mày không được bán vội.

Mặc dù Vương Nhạc Sơn còn bé nhưng đám người kia không thể bỏ qua.

Người đàn ông trung niên cũng trầm giọng nói với Vương Nhạc Sơn:

- Người lớn nhà mày ở đâu, gọi nói tới. Làm như thế nào mà không chịu nộp phí.

Vương Nhạc Sơn lúc này rất tức giận. Nó mới bán được chút tiền mà phải nộp phí mãi như thế này thì lãi thế nào được?

Thấy người đàn ông trung niên đang rất đắc ý, Vương Nhạc Sơn chỉ muốn đánh cho một trận.

Tiền Thanh Phân cũng không nhịn được nữa. Bà thấy có người ăn hiếp cháu nội mình nên lớn tiếng nói:

- Đưa giấy tờ thu phí của các anh ra đây, bên Kế hoạch đầu tư đã phê chuẩn chưa?

Hai người Tiền Thanh Phân, Vương Đại Hải xen vào khiến việc bán khoai tây của Vương Nhạc Sơn nhất định đã thất bại.

Hạng Định cũng rất buồn bực, việc này sao đen như vậy?

Hạng Định tức tối gọi điện ngay cho phó trưởng Công an khu vực này.

Lúc này Vương Nhạc Sơn cũng biết việc thử nghiệm bán khoai tây của mình đã thất bại. Nó thấy vệ sĩ của Vương Trạch Vinh ở bên nên không sợ. Nó tức mình cầm lấy một củ khoai tây ném vào người đàn ông trung niên thu phí vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc