QUAN KHÍ

Hai hôm sau, Vương Trạch Vinh đang ngủ thì Hạng Nam gọi tới.

- Trạch Vinh, hôm nay diễn ra hội nghị, trong đó Hoa Thái Tường đưa ra một phần báo cáo do Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao – Hác Chi Lễ về ảnh hưởng của chuyện Thát Na Pông bị bắt. Trong báo cáo cho rằng chuyện ở Nam Điền ảnh hưởng lớn đến danh dự của Trung Quốc, cho rằng Tỉnh ủy Nam Điền có trách nhiệm.

Đã tới.

Vương Trạch Vinh cũng biết ở việc này ngay cả Thát Na Pông cũng cho rằng Nam Điền xử lý kịp thời, cô rất cảm kích. Bây giờ Trung Quốc lại là như vậy.

- kết quả như thế nào vậy bố?

Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam gọi tới thì chứng tỏ mình bị đả kích mạnh ở chuyện này.

- Trạch Vinh, dù nói như thế nào thì Thát Na Pông xảy ra chuyện ở Nam Điền, Nam Điền có trách nhiệm, nhất là phương diện an ninh trật tự.

Vương Trạch Vinh trước tiên nghĩ tới Hà Tổ Cường – Bí thư đảng ủy Sở công an – người của Vương Triêu Chính. Nếu như thật sự truy cứu trách nhiệm thì Hà Tổ Cường không thể thoát.

Hà Tổ Cường là thân tín rất quan trọng của Vương Triêu Chính. Nếu truy cứu trách nhiệm cẩu Hà Tổ Cường, Vương Triêu Chính nhất định sẽ phản đối. Như vậy Hạng Nam sẽ có thêm đồng minh.

- Tình hình hội nghị hôm nay rất phức tạp, nhiều người không tỏ thái độ. Lô Ninh Quốc yêu cầu Trung ương coi trọng việc này. Bây giờ đang sắp Đại hội, mọi người sẽ không mạo hiểm đắc tội Hoa Thái Tường mà làm việc này.

Bây giờ Lô Ninh Quốc là Bí thư Thành phố Hải Đông, y là Ủy viên Bộ Chính trị. Y đứng ra nói với này đủ để nói rõ y không cam tâm về việc Vương Trạch Vinh tới đó.

- Nam Điền đúng là có trách nhiệm nhất định, cũng may chuyện không thể không cứu vãn. Phóng đại việc này ra tận Bộ Chính trị thì có phải hơi quá không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, việc này theo bố thấy là do có một đám người có mưu đồ từ trước. Trong hội nghị, đầu tiên là Lô Ninh Quốc, sau đó là Chu Thế Khánh, sau đó là Ngô Tán Lâm, ba người cùng đứng ra tiến hành phê bình Nam Điền. Hoa Thái Tường cũng đứng về phía bọn họ.

- Lý Kiền Ý có đứng ra không bố?

- Bí thư Lâm không nói thì y dám đứng ra sao?

Vương Trạch Vinh nói:

- Hai hôm nay con vẫn chú ý thì thấy vài trang web nước ngoài nói tới việc này. Con tin có người trong nước muốn gây chuyện.

- Đúng thế, Trạch Vinh, con có thể không rõ tình hình của mình. Năng lực và tuổi của con sẽ uy hiếp tới rất nhiều người. Có con sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của một số người. Chỉ cần người có cơ hội tiến thêm sẽ không cho con dễ dàng lên chức.

Việc này Vương Trạch Vinh cũng sớm biết. Sự phát triển của hắn ảnh hưởng tới nhiều người, bảo sao bọn họ luôn tìm cơ hội nhằm vào hắn.

Nói chuyện một lát, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ tình hình. Đến lúc quan trọng, Bí thư Lâm, Thủ tướng Lý và Trịnh Ân Bảo đều đứng về phía hắn, cho rằng việc này không thể hỏi và trách Tỉnh ủy Nam Điền. Chỉ nhắc nhở Tỉnh ủy Nam Điền một chút mà thôi.

Vương Trạch Vinh còn nghe ra một điều đó là nhờ đám người Trịnh Ân Bảo ủng hộ nên hắn mới thoát.

Vương Trạch Vinh dập máy mà có chút tức giận. Chuyện nhỏ như vậy mà đưa ra Bộ Chính trị, xem ra có người vẫn chưa hết hy vọng ngăn hắn vào Bộ Chính trị.

Đã có người muốn nhằm vào mình, mình có nên thể hiện lực lượng không?

Hoa Thái Tường thì Vương Trạch Vinh bây giờ không có biện pháp. Ngô Tán Lâm sẽ đến Đại hội đại biểu nhân dân, mọi người coi như tên này đã xong, không cần phải đấu làm gì. Còn Lô Ninh Quốc, y sẽ lui, bây giờ nhằm vào y là quá đơn giản. Vương Trạch Vinh lắc đầu, hắn không phải làm như vậy, chuyện đến nước này không cần sinh sự. Không cần làm gì lại càng khiến nhiều người tin tưởng. Hơn nữa Lô Ninh Quốc là người của Lão bí thư, nếu hắn nhằm vào đối phương sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Dù sao cũng có đám người Hạng Nam chống cho mình, tạm thời không cần phải làm gì.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh nghĩ tới Hác Chi Lễ dám đứng ra đưa báo cáo lên, Vương Trạch Vinh liền định hỏi Vệ Thục Phương xem bà có bị hỏi gì tại Bộ Ngoại giao không?

Sang hôm sau Uông Phỉ gọi tới nói là Bắc Kinh tổ chức hội nghị, hơn nữa cũng nói chuyện Hác Chi Lễ dựa vào Hoa Thái Tường.

Vương Trạch Vinh liền hỏi cô về chuyện của Vệ Thục Phương và biết Bộ Ngoại giao cũng tổ chức hội nghị, Hác Chi Lễ tỏ ra rất mạnh, cho rằng trong chuyện của Thát Na Pông, Vệ Thục Phương không làm tốt công việc.

Hác Chi Lễ này đúng là muốn nhanh chóng làm quân tiên phong quá.

Vương Trạch Vinh biết một chút về Hác Chi Lễ. Tên này làm Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao khá lâu mà mãi không được thăng chức. Lần này dựa vào Hoa Thái Tường – Phó chủ tịch tương lai nên muốn thể hiện một phen.

- Trạch Vinh, mẹ nói Hác Chi Lễ nhằm vào mẹ chính là có mục đích, mà đó là nhằm vào anh. Anh không thể coi nhẹ. Bây giờ tình hình Bắc Kinh rất phức tạp, nhiều người đều nhìn chằm chằm lên chức cao hơn, càng vào lúc này thì anh càng phải cẩn thận.

Nghe Uông Phỉ quan tâm tới mình, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt việc này.

Vương Trạch Vinh cũng có chút tức giận. Có người dám lao ra trước tiên, nếu không có hành động gì thì đúng là nghĩ hắn dễ ăn hiếp. Vừa nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh đúng là rất tức giận.

- Hác Chi Lễ có phải quan tốt không?

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng giận liền gọi điện cho Vương Vân Long.

Theo Vương Trạch Vinh nghĩ nếu Hác Chi Lễ cũng được thì hắn không cần làm quá đáng. Nếu Hác Chi Lễ có vấn đề thì xin lỗi.

Vương Vân Long là thân tín của Vương Trạch Vinh nên đương nhiên biết tình hình ở Bắc Kinh, càng biết Hác Chi Lễ nhằm vào Vương Trạch Vinh để lấy lòng người khác, là quân tiên phong. Bây giờ Vương Trạch Vinh gọi tới về việc Hác Chi Lễ có là quan tốt hay không, y liền nghĩ ngay đến thái độ cả Vương Trạch Vinh, đây là Bí thư Vương có cái nhìn với Hác Chi Lễ.

Thực ra muốn điều tra một quan chức có vấn đề gì hay không cũng không khó. Ai mà không có vài vấn đề, đặc biệt là người có chức vụ cao như Hác Chi Lễ, vấn đề là muốn tra hay không?

Nhìn tập tài liệu liên quan tới Hác Chi Lễ, Vương Vân Long lắc đầu. Hác Chi Lễ này đúng là phát điên vì muốn lên chức rồi. Đắc tội ai cũng được, sao lại đắc tội Bí thư Vương. Hoa Thái Tường mặc dù sẽ làm Phó chủ tịch nhưng bây giờ còn chưa đảm nhiệm cơ mà.

Ngay khi Vương Vân Long đang suy nghĩ thì Hác Chi Lễ cũng vừa từ nhà Hoa Thái Tường đi ra. Có thể trực tiếp đến nhà Hoa Thái Tường làm tâm trạng Hác Chi Lễ rất vui vẻ. Y bây giờ thật lòng muốn dựa vào Hoa Thái Tường. Y biết chỉ cần Hoa Thái Tường không ngã thì sẽ không ai dám mạo hiểm động tới mình là quân tiên phong của Hoa Thái Tường. Có đôi khi tiên phong cũng không quá nguy hiểm. Chỉ cần để mọi người biết mình theo sát Hoa Thái Tường, thì dù là Vương Trạch Vinh cũng không dám làm gì mình.

Nghĩ đến việc mình làm, Hác Chi Lễ có chút đắc ý. Y đang suy nghĩ bây giờ đám Vương Trạch Vinh đang rất hận mình. Càng như vậy, mình càng là thân tín của Hoa Thái Tường.

Hác Chi Lễ cũng đã phân tích qua về suy nghĩ của Hoa Thái Tường. Hoa Thái Tường mặc dù cũng có lực lượng nhất định nhưng y càng hy vọng hợp nhất mấy lực lượng phân tán. Trong tay Lô Ninh Quốc có một phần lực lượng của Lão bí thư, Chu Thế Khánh cũng là người tốt để hợp tác. Ngô Tán Lâm bị Nam Dương từ bỏ liền đến làm phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân, y cũng có lực lượng. Tổng hợp các lực lượng này cũng đủ để cân bằng với Trịnh Ân Bảo. Điều này cũng là nguyên nhân mà Hoa Thái Tường mạo hiểm đắc tội đám người Hạng Nam mà nhằm vào Vương Trạch Vinh.

Có thể khiến Vương Trạch Vinh không vào được Bộ Chính trị hay không thì Hác Chi Lễ không quan tâm. Bây giờ y biết mục đích của mình đã đạt được. Có Hoa Thái Tường bảo vệ mình, Vương Trạch Vinh dù có nhiều quan hệ cũng không dám gây sự vào lúc này. Đợi khi Đại hội, đám người Hạng Nam lui, Vương Trạch Vinh sao có thể làm gì mình.

Bình luận

Truyện đang đọc