QUAN KHÍ

Hòa Quốc Hùng cũng là người thông minh, sau khi tư tưởng thay đổi, hắn biết bây giờ là cơ hội của mình, nếu như có thể nắm chắc thì việc lên chức chắc chắn là có hi vọng. Hắn cũng không dám ngồi ăn cùng Vương Trạch Vinh mà đứng lên đảm nhiệm vai rót rượu, cố gắng phát huy trên bàn rượu một phen.

Nhìn thấy biểu hiện này của Hòa Quốc Hùng, Khuông Năng Hỉ thầm gật đầu, trong lòng liền đáng giá người này biết co biết duỗi, nếu dùng tốt thì có thể là một cán bộ rất được. Có ý nghĩ này nên Khuông Năng Hỉ bắt đầu quan sát kỹ Hòa Quốc Hùng hơn.

Phòng này náo nhiệt như vậy nên tay thủ hạ do Cố Hiểu Ninh phái đi cũng điều tra được tình hình bên phòng Vương Trạch Vinh. Sau khi đứng xa xa lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện bên trong liền vội vàng trở về phòng Cố Hiểu Ninh.

Khẽ báo cáo lại tình hình cho Cố Hiểu Ninh, hai mắt Cố Hiểu Ninh sáng lên nói:

- Chúng ta có nên đi kính một chén rượu không?

- Cái này...khác biệt về cấp bậc!

Tay thủ hạ nói.

Lời này khiến Cố Hiểu Ninh vò đầu bứt tai, mặc dù nói mình cũng coi là là một nhân vật có danh ở trong Bộ Nông nghiệp nhưng nếu so với những người như Vương Trạch Vinh thì đúng là không đủ tư cách ngồi cùng bàn.

Nhìn thoáng qua Ngụy Khôn, Cố Hiểu Ninh có phần kỳ quái, Ngụy Khôn đang ngồi với mình ở chỗ này, mà theo lời thủ hạ nói thì có một cấp dưới của Ngụy Khôn cùng tới Bộ Nông nghiệp làm việc lại đang ngồi với Vương Trạch Vinh. Trong lòng hắn mang mang nhớ ra người đó hẳn chính là cái tên cục trưởng cục nông nghiệp mà Ngụy Khôn nhắc tới khi ở trong buồng vệ sinh.

- Phó thị trưởng Ngụy, người bạn kia của anh cũng ăn cơm ở đây sao?

Đã sớm để ý thấy Cố Hiểu Ninh và thủ hạ to nhỏ với nhau, giờ lại nghe thấy hỏi về Hòa Quốc Hùng, Ngụy Khôn cười nói:

- Vừa rồi trưởng phòng Cố cũng nghe thấy mà, hắn nói là có đồng hương mời hắn ăn cơm.

- Đồng hương?

Cố Hiểu Ninh nói:

- Đồng hương ở đâu?

- Nghe nói là đồng hương ở thành phố Khai Hà.

- Khai Hà!

Cố Hiểu Ninh nhìn về phía Ngụy Khôn với ánh mắt khinh thường, thằng này ngay cả lãnh đạo cấp cao của tỉnh mình mà cũng không biết!

Tuy rằng trong lòng khinh thường Ngụy Khôn nhưng Cố Hiểu Ninh vẫn mỉm cười nói:

- Phó thị trưởng Ngụy, nếu đồng hương của anh cũng ăn cơm ở đây thì anh xem chúng ta có nên tới đó mời anh ta một chén rượu hay không?

"Mời rượu?" Trong đầu Ngụy Khôn toàn dấu chấm hỏi, ngay cả nữ chủ nhiệm văn phòng ở Bắc Kinh cũng nhìn Cố Hiểu Ninh nghĩ thầm, mới uống vài chén thôi mà sao đã say rồi chắc? Ngụy Khôn nói với vẻ không quan trọng:

- Chỉ là một cục trưởng cấp dưới mà thôi, không cần để ý tới y.

- Phó thị trưởng Ngụy, anh nói vậy là không đúng rồi, công tác cách mang thì sao có thể chia trên dưới chứ. Hiếm khi hắn mới theo anh tới Bắc Kinh một chuyến, nếu đã ăn cơm ở đây thì lễ tiết cũng nên có chứ.

Nữ chủ nhiệm văn phòng ở Bắc Kinh nhìn bộ dạng của Ngụy Khôn cười nói:

- Trưởng phòng Cố, chỉ là một cục trưởng thôi mà, để tôi đi gọi hắn tới mời rượu ngài, chứ để đích thân ngài đi mời rượu thì cấp bậc của hắn không đủ được!

Ngụy Khôn nghe chủ nhiệm văn phòng ở Bắc Kinh nói như vậy liền liếc nhìn khen ngợi, cười nói:

- Tiểu Chu nói rất đúng, trưởng phòng Cố, ngài là người nổi tiếng, hắn đích xác là không đủ cấp bậc để ngài đi mời rượu.

Cố Hiểu Ninh thầm chửi trong lòng, cấp bậc không đủ cái gì, ông mày mới không đủ.

Biết nếu còn dây dưa như này thì có thể sẽ mất đi cơ hội, Cố Hiểu Ninh cười chế giễu nói:

- Phó thị trưởng Ngụy à, Tiểu Ngưu của tôi vừa mới ra ngoài xem một chút, cục trưởng cấp dưới kia của anh rất được đó!

Ngụy Khôn và nữ chủ nhiệm ở Bắc Kinh liếc mắt nhìn nhau, cười nói:

- Hắn thì có được gì chứ, chẳng qua chỉ là một cục trưởng nông nghiệp mà thôi!

- Anh có biết cấp dưới của mình ăn cơm cùng với ai không?

- Hắn tên là Hòa Quốc Hùng, vừa rồi ngài cũng biết mà, hắn đang ăn cơm cùng với một đồng hương.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngụy Khôn, Cố Hiểu Ninh nói:

- Phó thị trưởng Ngụy à, xem ra thành phố Giang Ninh các anh đúng là ngọa hổ tàng long! Tôi thật không biết phải nói với anh như thế nào, ngay cả cấp dưới của mình là hạng người nào mà cũng không rõ!

Nhìn thấy Cố Hiểu Ninh không ngừng lắc lắc đầu, Ngụy Khôn nhíu mày lại, cẩn thận nghĩ lại tình hình Hòa Quốc Hùng mà vẫn không hiểu rõ ý tứ của Cố Hiểu Ninh.

- Đi thôi, hiện tại không phải vấn đề cấp bậc của chúng ta cao mà vấn đề chính là cấp bậc của chúng ta quá thấp!

Cầm chén rượu, Cố Hiểu Ninh đứng dậy đi ra ngoài.

Ngụy Khôn nghi hoặc trong lòng, cảm thấy khó hiểu khi thấy Cố Hiểu Ninh nói cấp bậc mình thấp. Hắn thầm nghĩ, mình đường đường là một thường vụ phó thị trưởng, chẳng lẽ còn muốn mình đích thân đi mời rượu thuộc hạ sao?

Không còn cách nào khác, nhìn thấy Cố Hiểu Ninh kiên quyết muốn đi mời rượu, hắn cũng đành cầm chén rượu đứng dậy. Nhìn thoáng qua nữ chủ nhiệm ở Bắc Kinh đang nghi hoặc, hai người đành đi theo Cố Hiểu Ninh tiến về phía gian phòng của bọn Vương Trạch Vinh.

Vừa đi vào phòng, chén rượu mà Ngụy Khôn đang cầm thiếu chút nữa thì rơi xuống. Tình cảnh bên trong khiến hắn kinh ngạc, Khuông Năng Hỉ bí thư tỉnh ủy Sơn Nam đang ngồi một chỗ, trưởng ban tổ chức cũng có mặt. Nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên nhất chính là ở vị trí chủ vị lại là người đồng hương của Hòa Quốc Hùng mà mình đã từng gặp, còn Hòa Quốc Hùng thì cũng đang ngồi ở bên cạnh.

- Phó bộ trưởng Vương, không ngờ ngài cũng ở chỗ này!

Cố Hiểu Ninh cung kính nói với Vương Trạch Vinh.

Sau khi thấy mặt Ngụy Khôn, Vương Trạch Vinh cũng hiểu ra, chắc là lãnh đạo Bộ Nông nghiệp mà tên này nói chính là Cố Hiểu Ninh, mỉm cười nói:

- Mấy người này là?

- Ha ha, vốn nghe nói phó thị trưởng thành phố Giang Ninh có một thủ hạ cũng ăn cơm ở đây nên chúng tôi định sang để mời một chén rượu, không ngờ lại được gặp phó bộ trưởng Vương ở đây, nếu không ngại thì tôi xin mời ngài một chén nhé?

Vương Trạch Vinh cũng không biết rõ tình hình bên Bộ Nông nghiệp, nhớ rằng bố vợ mình cũng từng công tác ở chỗ này nên chắc là có người thuộc phe mình. Cho nên hắn liền điềm đạm nói:

- Vậy cùng nhau uống một chén đi.

- Phó bộ trưởng Vương, tôi tên là Cố Hiểu Ninh, trước kia vẫn đi theo phó thủ tướng Hạng.

Cố Hiểu Ninh vội vàng giới thiệu qua về mình. Nghe thấy quả nhiên là người của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Ngồi xuống cùng ăn cơm được không?

Mặc dù trong lòng rất muốn ngồi nhưng biết vậy sẽ không hợp quy củ, Cố Hiểu Ninh vội vàng nói:

- Quấy rầy các ngài rồi, chúng tôi mời xong chén rượu xin phép về phòng.

Lúc này Ngụy Khôn cũng đã sớm cung kính nói với Khuông Năng Hỉ:

- Bí thư Khuông, tôi là Tiểu Ngụy ở thành phố Giang Ninh, không ngờ cũng được gặp ngài ở đây!

Hiện giờ Ngụy Khôn đang vội vàng chào hỏi Khuông Năng Hỉ và Cam Hồng Ba nên không nghe được cuộc đối thoại của Cố Hiểu Ninh.

Lúc này Khuông Năng Hỉ liếc nhìn sang Hòa Quốc Hùng, nghĩ thầm việc này thật kỳ quái, chẳng lẽ Ngụy Khôn này không biết Vương Trạch Vinh hay sao mà lại chạy đi tiếp đón một trưởng phòng nho nhỏ trong Bộ Nông nghiệp. Đã thế lại còn để thuộc hạ tiếp đón Vương Trạch Vinh, ánh mắt tên này có vấn đề!

- Trạch Vinh, chuyện này là sao vậy?

Hiểu rõ sự nghi hoặc của Khuông Năng Hỉ, kỳ thực trong lòng Vương Trạch Vinh cũng không có ấn tượng tốt gì về tên Ngụy Khôn này, mỉm cười nói:

- Không có gì, lúc nãy phó thị trưởng Ngụy bảo là muốn đi tiếp đón một lãnh đạo cao cấp, bảo chúng tôi tự thu xếp, ha ha.

Lời này vừa nói ra thì mọi người đều thấy Ngụy Khôn nửa cười nửa mếu.

Cố Hiểu Ninh vừa nghe vậy thì đổ mồ hôi, tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Khôn một cái, trong lòng cực kỳ giận, thế này không phải là thằng ranh này hại mình hay sao! Gọi là lãnh đạo cao cấp thì thôi nhưng không ngờ lại nói mình là lãnh đạo cao cấp trước mặt Vương Trạch Vinh!

Khuông Năng Hỉ liếc nhìn Vương Trạch Vinh đầu thâm sâu, sau đó mới cười nói:

- Xem ra cấp bậc của anh không đủ!

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu nói:

- Cho nên đành phải trốn tới chỗ này dùng cơm!

Đến giờ Ngụy Khôn mới coi như hiểu được ít nhiều, hiện tại hắn mới nghĩ đến những người ngồi ở chỗ này, ngay cả bí thư tỉnh ủy Khuông mà cũng phải ngồi tiếp rượu thì có thể tưởng tượng ra những người ngồi đây chức vị không thể nhỏ.

Lại hồi tưởng lại lúc nãy mình loáng thoáng nghe được mấy từ như phó bộ trưởng Vương, rồi lại phó thủ tướng Hạng. Khi nhìn lại Vương Trạch Vinh thì hắn đã nghĩ ra thân phận của Vương Trạch Vinh, sống lưng hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Giờ phút này hắn muốn ăn thịt Hòa Quốc Hùng, như thế này rõ ràng là Hòa Quốc Hùng muốn chơi mình rồi, có quan hệ với Vương Trạch Vinh mà lại luôn giả vờ trước mặt mình. Điều khó tha thứ nhất chính là rõ rành rành đi ăn cơm với Vương Trạch Vinh mà lại nói với mình là đồng hương, có đồng hương như này sao!

Lúc này Hòa Quốc Hùng ngồi tại chỗ vẻ mặt cũng không có biểu tình gì nhưng trong lòng đã cười đau cả ruột rồi. Ai kêu tên Ngụy Khôn nhà mày cứ hò hét hoành tráng, mấy ngày nay cũng chẳng coi mình là một cục trưởng, một mình chạy đi ăn chơi đàng điếm, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc đã có sếp trùm xuất hiện rồi.

- Phó bộ trưởng Vương, trước mặt ngài tôi xin làm một chân chạy. Sau này có chuyện gì thì xin ngài cứ việc phân phó.

Cố Hiểu Ninh điều chỉnh lại tâm trạng, hiểu rằng trước tiên phải qua được cửa ải này mới xong.

- Trưởng phòng Cố, tôi mời anh một chén.

Vương Trạch Vinh đã biết Cố Hiểu Ninh này có khả năng là thuộc hạ cấp dưới của Hạng Nam nên đương nhiên không thể không nể tình, mỉm cười giơ chén lên với Cố Hiểu Ninh.

Lúc này Cố Hiểu Ninh mới yên tâm, vội vàng dốc cạn chén rượu nói:

- Phó bộ trưởng Vương, tôi xin kính ngài một chén trước.

Kính Vương Trạch Vinh xong rồi, Cố Hiểu Ninh lại hướng về phía đám người Khuông Năng Hỉ. Khi quay sang Hòa Quốc Hùng thì Hòa Quốc Hùng đã đứng dậy nói với Cố Hiểu Ninh:

- Trưởng phòng Cố, tôi mời ngài.

Thấy Hòa Quốc Hùng ngồi cạnh Vương Trạch Vinh, Cố Hiểu Ninh cũng không dám chậm trễ, khẽ nói với Hòa Quốc Hùng:

- Sau nay hai anh em chúng ta phải thân cận hơn một chút, có việc gì thì có thể tới tìm tôi.

Hòa Quốc Hùng vội nói:

- Chắc chắn còn phải làm phiền trưởng phòng Cố mà.

Uống cạn chén rượu này Cố Hiểu Ninh mới hướng về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Phó bộ trưởng Vương, chúng tôi không quấy rầy nữa.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đồng chí Hiểu Ninh rất được!

Nghe được lời khen ngợi của Vương Trạch Vinh, Cố Hiểu Ninh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ở trong phòng này Ngụy Khôn cũng không biết mình nên thể hiện như nào cho phải, căn bản là không dám đi mời rượu ai cả nên đành đi theo sau Cố Hiểu Ninh, Cố Hiểu Ninh uống rượu thì hắn uống theo. Ra khỏi phòng, Cố Hiểu Ninh nhìn thoáng qua Ngụy Khôn, sau khi hừ một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Cố Hiểu Ninh, Ngụy Khôn có cảm giác như đâm vào tường đá vậy, sao mình ngu xuẩn như vậy, có một cơ hội tiếp cận với Vương Trạch Vinh tốt như thế mà lại bỏ qua. Không những không thể tiếp cận mà lại còn ảnh hưởng tới quan lộ của mình nữa.

- Thằng chó chết Hòa Quốc Hùng!

Ngụy Khôn dậm mạnh chân một cái rồi cũng đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc