QUAN KHÍ

Không ai ngờ Tổng bí thư lại coi trọng Vương Trạch Vinh như vậy, không ngờ ông lại yêu cầu Vương Trạch Vinh yên tâm phát triển Thường Hồng. Lời này đâu phải tùy tiện mà nói ra. Nếu Tổng bí thư nói như vậy tức là ông nghĩ như thế. Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư thị ủy mà thôi, cho dù Tổng bí thư lui thì lời ông nói ai lại dám phản đối.

Bí thư mũ sắt.

Đây là suy nghĩ của rất nhiều người. Có lời này của Tổng bí thư thì chỉ cần Vương Trạch Vinh không phạm sai lầm quá lớn, tỉnh Giang Sơn sẽ không ai làm gì được hắn.

Phùng Triêu Lâm nghe Tổng bí thư nói như vậy liền buồn bực. Từ trước đến giờ y còn muốn tranh chức với Vương Trạch Vinh, nghĩ Hồng Quân sẽ lên làm Bí thư tỉnh ủy thì càng có cơ hội lớn hơn nữa. Nhưng bây giờ nghe Tổng bí thư nói như vậy, tất cả ý đồ của y coi như xong. Tỉnh Giang Sơn không có người đi trêu chọc Vương Trạch Vinh, trêu chọc Vương Trạch Vinh là trêu chọc Tổng bí thư, hậu quả này không phải lãnh đạo tỉnh có thể nhận.

Phùng Triêu Lâm lúc này rất mệt mỏi. Vương Trạch Vinh vốn đã rất mạnh ở Thường Hồng, bây giờ còn như vậy thì có để ai sống nữa không. Phùng Triêu Lâm lén nhìn Hồng Quân thì thấy vẻ mặt đối phương rất nghiêm túc.

Tào Tín Xuân cũng biến sắc và lộ rõ vẻ ghen ghét. Cũng may y giấu nhanh nên không chú ý thì không thể thấy.

Tào Tín Xuân mặc dù đã liên minh với Vương Trạch Vinh nhưng y vẫn hy vọng sau khi Đại hội sẽ xảy ra chuyện. Chỉ cần xảy ra chuyện thì y sẽ thể hiện được quyền lực tại Thường Hồng. Bây giờ nghe thấy thế, y biết trong mấy năm mình đừng mơ tiến thêm ở Thường Hồng. Nghĩ vậy y liền xác định mau chóng rời khỏi Thường Hồng. Có Vương Trạch Vinh đè ở trên thì mình sẽ không còn không gian phát triển.

Nhân viên Vương Hệ nghe thấy thế lại nghĩ khác. Tổng bí thư coi trọng Bí thư Vương như vậy nên bọn họ càng thêm tự tin và quyết tâm đi theo.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng vô cùng cảm động, lời này của Tổng bí thư là chiếc ô cho mình. Tuy nói trong hai ba năm mình không thể phát triển nhưng không phải việc lớn. Dù sao mình đã là Bí thư thị ủy mà có hơn 30 tuổi, muốn tiến thêm là rất khó khăn, có thể tạo thành tích trong hai năm cũng tốt. Có thành tích thì không gian phát triển sẽ càng mở rộng hơn.

Vương Trạch Vinh còn một suy nghĩ là sau khi Đại hội ai biết tình hình sẽ như thế nào? Nếu Hồng Quân thật sự lên làm Bí thư tỉnh ủy, cuộc sống của mình sẽ rất khổ. Bây giờ có lời của Tổng bí thư, Hồng Quân muốn động mình cũng phải suy nghĩ kỹ.

Quả nhiên Hồng Quân rất nhanh đã nghĩ ra, y liền cười nói với Tổng bí thư:

- Xin Tổng bí thư yên tâm, đồng chí Vương Trạch Vinh được tỉnh Giang Sơn chú trọng bồi dưỡng. Thông qua gần năm công tác đã nói rõ năng lực của đồng chí này. Tin rằng đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ phát triển tốt Thường Hồng. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ đầu tư rất lớn giúp đỡ Thường Hồng phát triển. Lần sau khi Tổng bí thư đến thì Thường Hồng sẽ hoàn toàn đổi khác.

Hồng Quân thấy tình hình đã như vậy thì cũng không còn suy nghĩ muốn đẩy Vương Trạch Vinh đi nữa.

Tổng bí thư rất vui vẻ nói:

- Rất tốt, tôi cũng hy vọng thấy Thường Hồng không ngừng phát triển.

Tổng bí thư lại đến xem các hạng mục khác trong Khu công nghệ cao, thấy cảnh tượng bận rộn khắp nơi, rất nhiều công ty đang phát triển, Tổng bí thư cười nói:

- Khct là ngành sản xuất hàng đầu, thông qua việc kiểm tra Khu công nghệ cao Thường Hồng, tôi rất tự tin vào Thường Hồng. Các đồng chí chỉ cần phát triển theo hướng này thì kinh tế sẽ đi lên nhanh chóng.

Vương Trạch Vinh cố ý muốn thể hiện năng lực của Đặng Diệu Hoa để dễ dàng đề bạt y lên, vì thế nói với Tổng bí thư:

- Khu công nghệ cao phát triển nhanh như vậy là do có bộ máy tốt. Thông qua sự phát triển của Thường Hồng, tôi cảm thấy tác dụng rất lớn của tổ chức Đảng. Khi một đơn vị hoặc một tổ chức có tổ chức Đảng mạnh mẽ thì ở đó sẽ có sức sống rất mạnh.

Tổng bí thư nghe thế thì rất vui mà nói:

- Rất đúng, những gì diễn ra ở Thường Hồng đã thể hiện ra điều này. Ở Thường Hồng, tôi thấy tác dụng đặc biệt của Đảng. Các đồng chí nhất định phải luôn luôn giữ được vấn đề này, ở bất cứ tình huống nào cũng không được quên các Đảng chúng ta phục vụ nhân dân.

Tổng bí thư quay đầu lại nói với những người đi theo:

- Các đồng chí phải tổng kết công tác xây dựng Đảng ở Thường Hồng, đây là tài sản quý giá của Đảng chúng ta.

Mọi người nghe đến đây liền thầm suy nghĩ Vương Trạch Vinh này sao thế, sao lại đưa ra vấn đề xây dựng Đảng của Thường Hồng.

Uông Nhật Thần bây giờ rất vui vẻ, thấy Vương Trạch Vinh do một tay mình bồi dưỡng ra có khả năng như thế, ông rất tự hào.

Uông Nhật Thần biết sao mình lại khỏi, không có Vương Trạch Vinh thì không có ông bây giờ. Trong mắt ông thì Vương Trạch Vinh là người thân tín nhất. Ông dù như thế nào cũng phải nghĩ cách báo đáp Vương Trạch Vinh. Ông cũng thầm than, Vương Trạch Vinh cứu cháu gái còn cứu cả mình. Ân tình này Uông gia khó có thể báo đáp.

Nghĩ đến cháu gái, ông liền thở dài một tiếng, cháu mình không có phước rồi.

- Xin Tổng bí thư yên tâm, Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn nhất định toàn lực ủng hộ Thường Hồng phát triển. Tỉnh ủy đã nghiên cứu và quyết tâm để mọi người thấy một Thường Hồng hoàn toàn mới.

Uông Nhật Thần nói.

Mọi người vừa ghen ghét Vương Trạch Vinh vừa than thở tốc độ phát triển của Thường Hồng. Không đầy năm mà Thường Hồng không còn dấu vết gì của trận động đất, nếu không biết thì không ai nghĩ ra ở đây có động đất hủy diệt cả thành phố. Nhà mọc lên san sát, xe đi lại khắp nơi, không ngừng có người đi lại trên phố, cảm giác đau lòng khi động đất xảy ra đã biến mất.

Dù là ai nhìn thấy Thường Hồng như bây giờ đều phải thừa nhận Vương Trạch Vinh có năng lực.

Các phóng viên là người bận nhất, trên đường đi nghe Tổng bí thư nói, mọi người đều chăm chú nhìn Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh.

Hình ảnh Bí thư thị ủy trong trận động đất lại xuất hiện trước mắt mọi người, không ngờ Bí thư thị ủy này còn có năng lực xây dựng giỏi như vậy. Các phóng viên đều rất thông minh, Thường Hồng đạt thành tích lớn như vậy đó là do Vương Trạch Vinh làm Bí thư thị ủy. Vì thế các phóng viên cũng chuẩn bị phỏng vấn Vương Trạch Vinh, thông qua lần này được Tổng bí thư đánh giá cao, tin rằng Vương Trạch Vinh sẽ thành trọng điểm tuyên truyền.

Phùng Triêu Lâm bây giờ cô cùng buồn bực mà thầm nói mình cũng có công trong việc xây dựng Thường Hồng mà. Mình làm rất nhiều công việc. Mặc dù các hạng mục khoa học kỹ thuật không phải mình kéo về, nhưng công tác xây dựng cơ sở của Thường Hồng cũng có công của mình, sao mọi người cứ chú ý Vương Trạch Vinh. Tuy nghĩ như vậy nhưng thấy Tổng bí thư tin tưởng Vương Trạch Vinh như vậy, Phùng Triêu Lâm chỉ có thể nhịn một hơi.

Phùng Triêu Lâm không biết Tổng bí thư tin tưởng Vương Trạch Vinh như vậy là do hình ảnh của hắn trong mắt ông từ trận động đất là quá lớn. Bí thư thị ủy này đã biến một khu tai nạn thành như bây giờ, ông rất vui vẻ.

Tổng bí thư đến Thường Hồng không lâu, bởi vì sắp xếp hợp lý, Tổng bí thư theo đúng lịch để về Trung ương. Trước khi đi Tổng bí thư gọi Vương Trạch Vinh tới, bắt chặt tay hắn rồi nói:

- Đồng chí Tiểu Vương, nhất định phải hết lòng vì công việc, hết lòng vì nhân dân. Chỉ có phục vụ nhân dân thì nhân dân mới ủng hộ chúng ta. Công tác xây dựng Đảng ở Thường Hồng vẫn triển khai tốt, hy vọng các đồng chí giữ được tác phong khiêm tốn, cẩn thận. Hai năm sau nếu có cơ hội tôi sẽ trở lại Thường Hồng.

- Xin Tổng bí thư yên tâm, tôi nhất định ghi nhớ lời dạy của người mà làm tốt công tác Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.

Tổng bí thư lần này đến Thường Hồng là rất có lợi cho Vương Trạch Vinh. Tổng bí thư không ngừng thừa nhận khiến không ai dám xem thường Vương Trạch Vinh.

Mọi người thầm than thở, Vương Trạch Vinh này quá may mắn. Có Hạng gia làm chỗ dựa, được Uông Nhật Thần ủng hộ, bây giờ Tổng bí thư rất coi trọng hắn. Có điều kiện này thì tiền đồ của hắn quá xa.

Bình luận

Truyện đang đọc