QUAN KHÍ

Đúng là họa vô đơn chí, khi mọi người bận rộn xử lý tang gia thì Hạng gia lại xảy ra chuyện. Một người phụ nữ của Hạng Đào dẫn theo con tới cửa.

Việc này cũng có chút kỳ quái, một người phụ nữ tên Tào Lệ Xu không biết như thế nào mà ngăn xe Hạng Thành, ôm con quỳ trước xe.

Lúc ấy làm Hạng Thành rất sợ, nghe thấy tình hình ông lập tức ngất đi.

Biết tình huống này, Vương Trạch Vinh lập tức chạy tới.

Khi Vương Trạch Vinh tới người Hạng gia cũng đã tới đông đủ. Người phụ nữ kia đã được đưa đến Hạng gia.

Ngồi đó nghe tình hình, Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu Tào Lệ Xu là người phụ nữ bên ngoài của Hạng Đào. Đứa bé là con của Hạng Đào, năm nay đã năm tuổi.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh biết Hạng gia lại gặp phiền phức. Lúc ấy Tào Lệ Xu ôm con quỳ trước xe Hạng Thành thì nhiều người thấy, muốn giấu cũng không được. Tuy nói với lực lượng của Hạng gia bây giờ đè việc này không khó nhưng đã sớm truyền ra, điều này không tốt với Hạng gia.

Hạng Thành thời gian này rất mệt, lại bị việc này đả kích nên nằm trên giường bệnh. Hạng Đào lại ủ rũ đứng đó.

Tất cả chứng cứ Tào Lệ Xu đưa ra đều cho thấy cô là người phụ nữ của Hạng Đào, con là con của Hạng Đào. Hơn nữa cô còn có một Usb, nghe nói là những cảnh quay làm tình của cô và Hạng Đào.

- Nói, có phải con của anh không?

Hạng Nam nhìn Hạng Đào mà trầm giọng nói. Hạng Thành đang nằm trong bệnh viện nhưng dù như thế nào cũng phải xử lý việc này.

- Cái này, đúng ạ.

Hạng Đào nhìn Tào Lệ Xu rồi nhìn đứa bé, nhỏ giọng nói.

Nghe thấy thế vợ Hạng Đào – Lưu Nhược Bình liền khóc rống lên.

Vương Trạch Vinh nhìn Lưu Nhược Bình, hắn đương nhiên biết Hạng Đào và Lưu Nhược Bình đã sớm ly thân, không còn tình cảm vợ chồng. Bây giờ thấy Lưu Nhược Bình như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy cô ta đang đóng kịch quá kém. Mặc dù khóc lớn như vậy nhưng không có mấy nước mắt.

Biết đó là con của Hạng Đào, Hạng Kiền đập bàn nói:

- Anh làm tốt nhỉ.

Việc này có chút khó hiểu, người phụ nữ này sao lại biết xe Hạng Thành đi ngang qua mà ngăn lại chứ?

Vương Trạch Vinh không ngừng nhìn Tào Lệ Xu, hắn thấy việc này có âm mưu gì đấy.

Bởi vì có suy nghĩ này nên Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ, sau lưng việc này rốt cuộc có âm mưu gì?

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam, lúc này ông cũng nhìn hắn. Hai người có vẻ đều hiểu suy nghĩ của đối phương.

- Trạch Vinh, con đi với bố một chút.

Hạng Nam đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh.

Hạng Thành ngã, Hạng Nam trở thành người cầm đầu ở đây. Thấy ông không giải quyết vấn đề của Tào Lệ Xu mà gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng, mọi người có chút khó hiểu. Ngay cả Lưu Nhược Bình cũng khóc nhỏ giọng đi.

Sau khi vào thư phòng, Hạng Nam nói:

- Con có suy nghĩ gì?

Vương Trạch Vinh đầu tiên là giật mình, nói thật hắn có khác gì Hạng Đào, cũng có con với Tiểu Giang. Hắn vốn nghĩ Hạng Nam định hỏi việc này nhưng nhìn vẻ nặng nề của ông, Vương Trạch Vinh thầm thở dài một tiếng:

- Bố, việc này rất lạ.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Nói cái nhìn của con.

Ông đương nhiên nhìn ra việc này, chỉ là muốn Vương Trạch Vinh nói ra suy nghĩ của mình để ông phân tích mà thôi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con có chút khó hiểu. Tào Lệ Xu sao có thể vào đây, cô ta sao biết được khi nào xe của bác đi qua?

Hạng Nam ngồi xuống nói:

- Điều con nói đúng là điều bố suy nghĩ, việc này nhất định là có kẻ giật dây sau lưng, mục đích là gì thì bố chưa nghĩ ra.

Vương Trạch Vinh do dự một chút rồi nói:

- Bố, có một việc đấy là Hạng Đào và Lưu Nhược Bình bình thường vẫn ly thân, bọn họ sớm không sống cùng nhau.

- Ồ.

Hạng Nam nghe vậy liền nói:

- Hạng gia có lỗi với Lưu gia.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh lập tức hiểu ra.

- Bố, chẳng lẽ là Lưu gia?

Hạng Nam xua tay nói:

- Đầu tiên không nói việc này. Dù như thế nào thì Hạng gia không đúng với Lưu gia. Nếu đến nước này thì Lưu gia nhất định sẽ tìm tới cửa.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lưu gia không có lý lẽ gì.

Hạng Nam suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lão Lưu bây giờ đang là Ủy viên Bộ Chính trị, y gần đây không hợp với bố.

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam rồi thở dài trong lòng. Con gái Lưu gia bị như vậy thì không tìm lại mặt mũi là không được. Việc này rất quá khích, với bố của Lưu Nhược Bình thì ông ta sẽ không xúc động như thế, nhất định có người khác gây chuyện. Đương nhiên có thể là Lưu Nhược Bình, đây là cách để hai bên ly hôn.

- Không cần nói gì nữa.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.

Vương Trạch Vinh gật đầu. Hắn biết Hạng Nam bây giờ không muốn làm lớn chuyện. Hơn nữa xảy ra chuyện như vậy thì cũng là do Hạng Đào không đúng.

Hai người từ trong đi ra, trên mặt họ không có gì đặc biệt.

- Nhược Bình, Hạng Đào làm việc này là không đúng, các chú có trách nhiệm.

Hạng Nam nhìn Lưu Nhược Bình đang không ngừng khóc mà nói.

Hạng Kiền không biết Hạng Nam và Vương Trạch Vinh nói gì với nhau. Mặt ông rất khó coi mà quát Hạng Đào:

- Mày đó, cái tốt không học, toàn học cái dở. Mày nhìn tình hình hôm nay đi, bố mày phải vào bệnh viện đó.

Hạng Đào thực ra là người buồn bực nhất. Chuyện với Tào Lệ Xu thì y làm rất bí mật, Tào Lệ Xu cũng không rõ tình hình của y. Nhưng hôm nay quá lạ, Tào Lệ Xu ôm con tìm tới nhà. Y định hỏi Tào Lệ Xu nhưng thấy Lưu Nhược Bình khóc như vậy nên không dám hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi thấy như thế này, bác bây giờ đang trong bệnh viện thì phải xử lý việc này trước. Về phần Tào Lệ Xu thì có phải mời mẹ con cô ấy về nhà tôi ở trước, đợi mọi người bàn bạc rồi quyết định?

Vương Trạch Vinh cũng đã suy nghĩ, Tào Lệ Xu không thể đến nhà Hạng Đào mà ở, ở nhà Hạng Nam cũng không thích hợp, để ở bên ngoài cũng không được. Vậy đến nhà mình là tốt nhất.

Hạng Nam thở dài một tiếng rồi nhìn Lưu Nhược Bình:

- Nhược Bình, cháu thấy sao?

Lưu Nhược Bình nghẹn ngào nói:

- Cháu không thể sống cùng Hạng Đào nữa.

Nghe ả nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đúng là như vậy. Lưu gia chọn đúng lúc này mà gây chuyện.

Vương Trạch Vinh không khỏi thầm phục Lưu gia, dùng một người phụ nữ để làm xấu Hạng gia, việc này làm rất được, giống như Lưu gia bị thiệt thòi vậy.

Sau đó bố Lưu Nhược Bình tự mình tới Hạng gia, có thể cùng y nói chuyện chỉ là Hạng Nam, Hạng Kiền và Vương Trạch Vinh.

Gặp Hạng Nam, bố Lưu Nhược Bình thở dài một tiếng rồi nói:

- Chuyện bọn nhỏ làm phụ huynh rất khó xử. Tôi không ngờ hai đứa lại như vậy. Nhược Bình về nhà rồi làm ầm lên đòi ly hôn với Hạng Đào. Các anh xem việc này nên làm như thế nào?

Hạng Nam thở dài nói:

- Hạng Đào đúng là làm người ta lo lắng, lần trước chuyện chính trị đã là đả kích với nó, nhất thời làm chuyện hồ đồ là không tránh khỏi. Chúng ta là phụ huynh thì việc cần làm phải làm.

Bố Lưu Nhược Bình là Lưu Giang – y nhíu mày nói:

- Đã có con rồi, vậy không thể trách được Nhược Bình.

Hạng Nam muốn mượn chuyện lần trước mà cho qua, bây giờ Lưu Giang đã nói Hạng Đào có con thì còn gì khác nữa.

Lưu Giang nói chuyện với đám người Hạng Nam một lúc, cuối cùng hai bên đã đồng ý để Hạng Đào và Lưu Nhược Bình ly hôn.

Vương Trạch Vinh ngồi đó nhìn bọn họ thầm mặc cả, anh trai Lưu Nhược Bình tiếp theo sẽ thành Bí thư thị ủy, em trai Lưu Nhược Bình sẽ thành Phó thị trưởng thường trực, ngoài ra Vương Trạch Vinh còn nghe nói những người của Lưu hệ cũng được điều chỉnh.

Đương nhiên việc này hai bên cố hết sức hóa giải, giảm ảnh hưởng đến mức thấp nhất.

Hạng Thành lúc này đã tỉnh lại.

Sau khi Hạng Nam nói cách xử lý với Hạng Thành, Hạng Thành thở dài một tiếng rồi nói:

- Chú ba, làm chú thêm phiền phức.

Ông đương nhiên quen thuộc tình hình ở Bắc Kinh. Lần này Hạng Nam tổn thất nhiều địa bàn, quan trọng nhất là Hạng Nam có thể thêm một đối thủ.

Hạng Nam vỗ vai Hạng Thành rồi nói:

- Chuyện đã xảy ra rồi mà.

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Đào đứng bên liền đi tới vỗ vai đối phương mà nói:

- Bao giờ thì đón mẹ con bọn họ về?

Hạng Thành nghe được liền nhìn Hạng Đào mà nói:

- Mày muốn đón bọn nó vào nhà thì trừ phi tao chết.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Tìm chỗ ở cho bọn họ rồi tính.

Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy trong mắt Hạng Đào lộ ra một tia tàn độc. Thấy ánh mắt này, Vương Trạch Vinh không khỏi run lên. Tên này không làm chuyện ngu ngốc đấy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc