QUAN KHÍ

Bây giờ quan trọng nhất là đối xử với Uông Chính Phong như thế nào. Vương Trạch Vinh nằm đó mà không thể bình tĩnh nổi.

Có phải Uông Chính Phong phái người giết Lưu Băng Tinh không? Việc này chưa có câu trả lời rõ ràng. Chẳng qua dù nghĩ như thế nào thì Vương Trạch Vinh cũng có thể xác định đây là do Uông Chính Phong làm ra. Nếu là trước đây Vương Trạch Vinh còn có thể không đấu lại Uông Chính Phong, nhưng Uông Chính Phong bây giờ như con chim bị vặt lông, y có thể làm gì chứ.

Uông gia bởi vì việc của Uông Chính Phong nên lực lượng kém hơn. Vào lúc này nếu hắn muốn âm thầm xử lý Uông Chính Phong không phải không thể.

Vương Trạch Vinh thầm hạ quyết tâm dù như thế nào cũng phải khiến Uông Chính Phong bị trừng phạt. Nếu Uông Chính Phong làm như vậy thì phải cho y biết sự trả thù của hắn là như thế nào.

Vương Trạch Vinh bây giờ không còn xúc động như trước. Hắn biết mình dù muốn trả thù thì cũng phải chờ cơ hội. Chỉ cần cơ hội xuất hiện sẽ là lúc hắn ra tay.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc thì mới bình tĩnh được.

Vương Trạch Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến đêm.

Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Muộn như vậy mà còn gọi tới khiến Vương Trạch Vinh giật mình, hắn cảm thấy đã xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh cầm lên thì thấy là Uông Kiều gọi tới.

Vương Trạch Vinh do dự một chút, Uông Kiều nửa đêm sao gọi cho mình.

- Trạch Vinh, bố em bị bệnh, anh mau tới đây.

Uông Kiều khóc mà nói.

Uông Kiều không biết sao mà khi biết bố mình đột nhiên bị bệnh lại nghĩ tới Vương Trạch Vinh trước tiên. Uông Chính Phong bị bệnh.

Vương Trạch Vinh cầm máy mà rất ngạc nhiên. Hắn đang nghĩ đến Uông Chính Phong nhưng không ngờ y lại như vậy.

- Trạch Vinh, anh mau tới đây.

Uông Kiều khóc rống lên nói.

Uông Chính Phong đang khỏe như vậy mà, sao lại đột nhiên bị bệnh nguy kịch. Vương Trạch Vinh ngồi dậy và hỏi:

- Sao đột nhiên bị bệnh nguy kịch vậy em?

- Em không biết, bố lúc ăn tối vẫn khỏe. Nhưng không biết sao khi ăn bố nói rất nhiều. Mẹ ra ngoài một lúc và đi vào thì bố đã không được.

Vương Trạch Vinh vừa mặc quần áo thì Uông Nhật Thần đã gọi tới:

- Trạch Vinh, Chính Phong bị bệnh nguy kịch, cháu lại đây.

Uông Nhật Thần nói địa điểm là bệnh viện.

Khi Vương Trạch Vinh chạy ra thì Hạng Định cũng đã tới. Vừa chạy y vừa nói:

- Vương ca, nửa đêm rồi, anh còn định đi đâu?

- Bố Uông Kiều bị bạo bệnh, anh phải đi xem một chút.

Vương Trạch Vinh vừa đi vừa nói.

Tâm trạng Vương Trạch Vinh bây giờ đang rất phức tạp. Hắn vừa muốn Uông Chính Phong chết, vừa hy vọng không chết để tự trả thù. Lại nghĩ tới Uông Kiều, nếu Uông Chính Phong chết thì cô sẽ mất bố, việc này làm Vương Trạch Vinh rất khó xử.

- Uông Chính Phong bị bệnh nguy kịch?

Hạng Định rất ngạc nhiên, Uông Chính Phong sao lại bị bạo bệnh?

- Em đưa anh đi.

Hạng Định nói.

Vương Trạch Vinh không biết việc này là như thế nào nên không muốn Hạng Định biết nhiều:

- Chú đưa chìa khóa cho anh là được.

Hạng Định vội vàng dẫn Vương Trạch Vinh đến chỗ đỗ xe của mình. Đến nơi, Vương Trạch Vinh thấy là một chiếc xe Rolls-Royce đắt tiền.

- Vương ca, thật không cần em đi cùng sao?

Vương Trạch Vinh cầm chìa khóa rồi mở cửa, khởi động xe.

Nhìn Vương Trạch Vinh lái xe rời đi, Hạng Định đứng ngẩn ra đó. Hôm nay hắn tiếp đón Vương Trạch Vinh mà lại thành như vậy. Xông hơi một chút rồi đi.

Lại nghĩ tới Uông Chính Phong bị bệnh đột ngột, y thấy nên phải nói với ông bố. Đây không phải việc nhỏ.

Xe đến bệnh viện, Vương Trạch Vinh xuống xe rồi chạy thẳng vào bệnh viện.

Vừa đến phòng cấp cứu, Vương Trạch Vinh đã thấy người Uông gia đứng đó. Lúc này ngoài mẹ con Uông Kiều thì Uông Nhật Thần và vợ chồng Uông Chính Côn cũng đã đến.

Bởi vì có người ngoài ở đây nên Vương Trạch Vinh chỉ gật đầu với vợ chồng Uông Chính Côn, sau đó hỏi:

- Sao rồi?

Thấy Vương Trạch Vinh đến, Uông Kiều đã khóc lớn:

- Trạch Vinh, bố em không được rồi.

Vương Trạch Vinh thấy cửa phòng cấp cứu đang sáng, xem ra Uông Chính Phong đang được cấp cứu ở trong đó.

Uông Nhật Thần không nói gì, ông như biết gì đó mà ngồi đấy. Vương Trạch Vinh có thể biết tâm trạng của ông rất không tốt.

Uông Kiều noi:

- Trạch Vinh, sức khỏe bố đang tốt thì sao lại bị bệnh. Trạch Vinh, anh nói em nên làm như thế nào bây giờ?

Cửa phòng cấp được mở ra, các bác sĩ quân y đi ra. Người Uông gia liền vội vàng đi lên hỏi tình hình.

Vương Trạch Vinh thấy bác sĩ dẫn đầu lắc đầu nói:

- Bây giờ đã hấp hối, có gì cần nói thì nói nhanh một chút.

Nghe bác sĩ nói như vậy, ngoài Uông Kiều thì vợ của Uông Chính Phong cũng khóc rống lên. Người Uông gia đều chen lên, Vương Trạch Vinh lại ngồi ngoài hút thuốc. Hắn không biết mình nên làm như thế nào.

Không biết bao lâu sau người Uông gia từ trong đi ra. Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:

- Chính Phong muốn nói chuyện riêng với cháu, cháu vào đi.

Không ngờ Uông Chính Phong lại muốn nói chuyện riêng với mình, Vương Trạch Vinh gật đầu và đi vào trong.

Lúc này Uông Chính Phong trông rất già. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, hai mắt y sáng lên nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh, miệng động động như đang cười.

Uông Chính Phong đột nhiên như khỏe lại mà nói với Vương Trạch Vinh:

- Sau bàn trang điểm của Lưu Băng Tinh có một thứ mà bác để đó, chắc có tác dụng với cháu.

Lời này làm Vương Trạch Vinh chấn động. Hắn không ngờ mình vừa vào thì Uông Chính Phong đã nói như vậy.

Vương Trạch Vinh chỉ vào Uông Chính Phong, hắn giờ đã hoàn toàn xác định việc kia là do Uông Chính Phong làm ra. Mắt hắn sắc như muốn giết người.

Thấy Vương Trạch Vinh chỉ vào mình, Uông Chính Phong một lần nữa nói:

- Là bác bảo người giết.

Nói xong, Uông Chính Phong như là hồi quang phản chiếu, mắt sáng rực lên mà nói với Vương Trạch Vinh:

- Cháu nếu muốn đi càng xa thì phải tàn nhân một chút. Cháu thiếu điều này, bác thêm cho cháu. Bác thiếu một điều nên chỉ có thể chết.

Một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Chính Phong nói:

- Bác còn sống sẽ không có lợi cho sự phát triển của cháu. Bác hy vọng cháu đối tốt với Uông gia. Mọi việc đều do bác làm, không quan hệ với họ.

Uông Chính Phong nói xong liền cười ha hả, mắt từ từ nhạt dần.Vương Trạch Vinh đứng đó và nhìn Uông Chính Phong, không thể nói gì.

Thấy Uông Chính Phong chết, tay Vương Trạch Vinh đang nắm chặt đã thả ra. Hắn thật sự không biết mình nên làm như thế nào mới tốt. Hắn định báo thù thì Uông Chính Phong đã chết.

Vương Trạch Vinh đi ra, thấy ánh mắt của mọi người, hắn liền khẽ lắc đầu. Hắn bây giờ không muốn nói gì. Nghe tiếng khóc thảm thiết trong phòng truyền ra, Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống ghế.

Uông Nhật Thần không đi vào, thấy Vương Trạch Vinh như vậy, ông biết Uông Chính Phong nhất định nói gì đó với Vương Trạch Vinh. Chẳng qua ông cũng không hỏi mà ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh.

- Cho ông điếu thuốc.

Vương Trạch Vinh lấy thuốc đưa cho Uông Nhật Thần, rồi châm lửa cho ông.

Uông Nhật Thần hút một hơi thuốc rồi nói:

- Chết rất tốt, sống sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Chết coi như xong.

Uông Nhật Thần không ngờ nói như vậy.

Uông Nhật Thần lúc này càng thêm già hơn, ông nói với Vương Trạch Vinh:

- Thằng này từ bé đã rất có mưu đồ, làm việc gì cũng muốn lợi cho mình, không hề có tình thân. Ông còn nghĩ nó có thể đi xa nhưng lại đi nhầm đường.

Vương Trạch Vinh nói:

- Không ngờ bác ấy cứ thế mà đi.

- Hừ, trò tự tử này cũng chỉ có nó làm ra được. Từ việc này có thể thấy nó cũng đã hiểu ra. Một người chết sẽ có lợi đối với mọi người.

Uông Nhật Thần tuy nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận ông rất đau lòng. Nghe Uông Nhật Thần nói Uông Chính Phong tự sát, Vương Trạch Vinh cũng không biết Uông Chính Phong dùng cách nào tự tử mà như bị bệnh.

- Ông phải giữ sức khỏe đó.

Vương Trạch Vinh rất quan tâm đến Uông Nhật Thần.

Thấy Uông Nhật Thần như vậy, lại nghĩ đến việc Uông Chính Phong đã chết, chút căm hận trong lòng Vương Trạch Vinh đã vơi đi.

Bởi vì Uông Chính Phong đã chết, Vương Trạch Vinh không thể lập tức về Nam Điền. Hắn gọi điện cho Tiền Minh Phú, nói việc Uông Chính Phong qua đời và nói phải ở lại Bắc Kinh giúp.

Mặc dù giật mình vì cái chết của Uông Chính Phong, nhưng sau khi biết quan hệ của Vương Trạch Vinh và Uông gia, Tiền Minh Phú cũng hiểu. Hơn nữa y bây giờ đã có ba phiếu nên bây giờ Vương Trạch Vinh không về, y xem có thể lôi kéo thêm người không. Y nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, anh yên tâm, Nam Điền có tôi phụ trách.

Vương Trạch Vinh bây giờ không muốn nghĩ nhiều, Uông gia đang cần hắn giúp.

Bình luận

Truyện đang đọc