QUAN KHÍ

- Bí thư Phùng, lần này rất nhiều người tham gia họp lớp ở khóa học Thanh niên xuất sắc. Chủ yếu là do Đỗ Thủ Như và Trương Tùng phụ trách. Đây vốn không phải chuyện gì lớn nhưng tôi nghe nói bọn họ mời không ít lãnh đạo tỉnh, còn có cả mấy thường vụ tỉnh ủy tham gia.

Lý Đông lập tức báo cáo tin mình nghe được với Phùng Nhật Hoa. Phùng Nhật Hoa nghe xong liền phất tay ra hiệu cho Lý Đông rời đi.

- Quán Hà lần này xem ra phải dọn dẹp mới được.

Phùng Nhật Hoa suy nghĩ một chút rồi ấn chuông trên bàn. Lý Đông lập tức đi vào, Phùng Nhật Hoa trầm giọng nói:

- Thông báo sở Công an, tôi muốn nghe báo cáo về vụ án Lưu Quý Điền.

Nghe thấy Phùng Nhật Hoa muốn biết tình hình vụ án, giám đốc Lý Trấn Giang và phó giám đốc sở Công an Vương Chính lập tức chạy đến. Để mặc hai người đứng đó, Phùng Nhật Hoa viết mấy chữ vào tờ văn bản trên bàn rồi mới từ từ ngẩng đầu nhìn hai người mà nói:

- Ngồi đi.

Đợi hai người ngồi xuống, Phùng Nhật Hoa nói:

- Vụ án Lưu Quý Điền đã có thể kết thúc chưa?

Lý Trấn Giang nói:

- Đồng chí Vương Chính dẫn tổ chuyên án đến Quán Hà và liên tục làm việc, vụ án đã rõ ràng, có thể kết thúc.

Phùng Nhật Hoa nhìn Vương Chính mà nói:

- Công tác của các đồng chí rất tốt. Vụ án của Lưu Quý Điền ảnh hưởng rất xấu, có thể kết thúc trong thời gian ngắn như vậy đó là do các đồng chí đã rất quyết tâm.

Lý Trấn Giang nói:

- Lần này dính đến rất nhiều lãnh đạo, vụ án nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Lý Trấn Giang lần này cũng gặp không ít áp lực.

Phùng Nhật Hoa kiên nhẫn nói:

- Nói tình hình phá án của các anh.

Vương Chính lập tức nói rõ toàn bộ quá trình điều tra phá án. Nghe Vương Chính nói xong, Phùng Nhật Hoa nói:

- Các anh làm bản báo cáo chi tiết, ngày kia các anh đến tham gia hội nghị thường ủy rồi báo cáo với các thường vụ.

Thấy hai người rời đi, Phùng Nhật Hoa gọi điện cho chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Lương Minh Hỉ:

- Lão Lương, lần này có không ít cán bộ Quán Hà liên quan đến, công tác của các anh làm thế nào rồi?

Lương Minh Hỉ nghe thấy như vậy liền phân tích một chút lời Phùng Nhật Hoa nói, biết y muốn kết thúc chuyện này nên nói:

- Đúng thế, bởi vì chuyện của Lưu Quý Điền nên có không ít cán bộ liên quan vào, lần này Quán Hà coi như bị tổn thương rất nặng.

Phùng Nhật Hoa nói:

- Đúng thế, tôi muốn hiểu rõ một chút. Nếu vụ án đã xong thì phải mau chóng tiến hành điều chỉnh bộ máy Quán Hà mới được. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Thành phố Quán Hà.

Lương Minh Hỉ nói:

- Có lẽ cũng nên như vậy, chẳng qua chúng ta nên chỉ tiến hành trong phạm vi nhỏ.

Nếu lần này làm lớn ra thì Trung ương cũng sẽ chú ý, áp lực đối với Phùng Nhật Hoa không nhỏ.

- Được rồi trong hội nghị thường ủy ngày mai, anh báo cáo một chút.

Giấy mời tham gia hội nghị thường ủy rất nhanh được gửi đến tay các thường vụ. Hội nghị có ba mục, một là sở Công an tỉnh báo cáo tình hình vụ án, hai là Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy thông báo tình hình các cán bộ vi phạm pháp luật, ba là nghiên cứu nhân sự.

Các thường vụ tỉnh ủy đều biết sẽ nghiên cứu bộ máy Quán Hà, có lẽ một số người sẽ bị ảnh hưởng. Phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương sau khi nhận được thông báo liền gọi điện cho Hạng Nam. Lúc này điện thoại của Hạng Nam do thư ký cầm. Thư ký nói:

- Phó bí thư Chương, Bộ trưởng Hạng đang báo cáo công việc với Thủ tướng, lát nữa Bộ trưởng Hạng gọi điện lại cho ngài.

Nghe thấy Hạng Nam đang báo cáo công việc với Thủ tướng, Chương Kiều Cương không khỏi run lên. Điều này nói rõ một vấn đề đó là Hạng Nam vẫn rất mạnh, đây là tin tốt đối với những người Hạng hệ. Nửa tiếng sau, Hạng Nam gọi điện tới cho Chương Kiều Cương:

- Lão Bí thư, hôm nay nhận được thông báo của Phùng Nhật Hoa về việc nghiên cứu nhân sự.

- Tiền Sinh Minh thành phố Ninh Hải điều đến Hồng Lâm, Cố Ba thành phố Hồng Lâm điều đến Lan Thành.

Hạng Nam nói.

Nghe thấy vậy, Chương Kiều Cương liền hiểu rõ rồi dập máy. Hắn đã biết bên trên đã trao đổi với nhau. Hạng gia đã nhường một chút lợi ích để Vương Trạch Vinh vào thường vụ.

Vương Trạch Vinh sau khi ổn định công tác của Cục Quản lý thị trường liền điều Đặng Diệu Hoa đến Cục Xây dựng làm Chánh văn phòng. Bây giờ cục trưởng Cục Xây dựng xảy ra vấn đề, do Phó cục trưởng thường trực phụ trách. Đặng Diệu Hoa đến, mọi người trong Cục Xây dựng biết một chuyện đó là Vương Trạch Vinh muốn bồi dưỡng để tên này phụ trách cục. Mặc dù không thể lập tức thành cục trưởng, nhưng không một Phó cục trưởng nào dám coi thường hắn.

Ngồi trong xe, Ngô Quân Chính nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, bây giờ khắp nơi trong ủy ban đều đang bàn tán.

Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe mọi người bàn tán việc gì nên nói:

- Mọi người nói chuyện gì?

Ngô Quân Chính nói:

- Nội dung rất nhiều, có mấy điều tôi cảm thấy có thể tin.

Lời đồn mà cũng có thể tin sao? Vương Trạch Vinh cười cười. Từ sau khi Ngô Quân Chính lên làm Chánh văn phòng, quan hệ giữa hắn và Vương Trạch Vinh càng thêm thân mật, nói chuyện cũng không quá rụt rè:

- Phó thị trưởng Vương, đừng nhìn là lời đồn nhưng rất nhiều thứ thực ra là truyền từ tỉnh xuống vì thế cũng có cái đáng tin.

Vương Trạch Vinh cũng đã từng làm nhân viên văn phòng mấy năm, biết Ngô Quân Chính nói có lý.

- Phó thị trưởng Vương, nghe nói Tỉnh ủy có cái nhìn với công tác của Quán Hà. Tôi nghe nói lần này Tỉnh ủy sẽ điều chỉnh bộ máy Quán Hà. Nghe nói Thị trưởng Trương sẽ điều đi.

Tin tức này đã là lần thứ hai Vương Trạch Vinh nghe thấy. Nghe được lần nữa, Vương Trạch Vinh không khỏi suy nghĩ chẳng lẽ Trương Tùng thật sự sẽ bị điều đi?

- Tôi còn nghe nói trưởng ban Hoàng Khánh Hỉ cũng sẽ phải điều động.

Đây là điều mà Vương Trạch Vinh không ngờ đến nên nói:

- Trưởng ban Hoàng?

Ngô Quân Chính gật đầu nói:

- Nghe nói lần này tuyên truyền Mã Hỏa Lực khiến Tỉnh ủy cho rằng ban Tuyên giáo Quán Hà là không thể không có trách nhiệm.

Nghe Ngô Quân Chính nói, Vương Trạch Vinh gật đầu. Việc này rất có thể, Mã Hỏa Lực bị đưa lên cao như vậy, ban Tuyên giáo Quán Hà không ngừng tuyên truyền nên Tỉnh ủy nhất định sẽ bất mãn.

Nếu nói Trương Tùng bị điều chỉnh thì không sao, nhưng Hoàng Khánh Hỉ bị điều chỉnh lại không phải chuyện tốt đối với Vương Trạch Vinh. Không ngờ lại nghe Ngô Quân Chính nói tiếp:

- Nghe nói trên tỉnh cũng không hài lòng với Ủy ban kỷ luật Quán Hà, chủ nhiệm Điền cũng sẽ động.

Mỗi tin tức đều có những khả năng rất lớn, Vương Trạch Vinh có lẽ người truyền ra tin tức là một lãnh đạo tỉnh ủy nào đấy.

- Không có việc gì thì cũng đừng bàn tán, làm tốt công tác của mình.

Vương Trạch Vinh nói với Ngô Quân Chính.

- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, tôi nghe lời ngài.

Ngô Quân Chính vốn còn có một tin tức là Vương Trạch Vinh vào thường vụ, hắn suy nghĩ một chút rồi không nói nữa. Chuyện này cấp trên chưa nói ra thì không tiện nói thẳng. Nếu Vương Trạch Vinh có thể lên chức thì nói rõ các hoạt động của hắn đã thành công, mình không cần phải nhắc đến. Ngô Quân Chính quyết định chỉ cần chăm chú đi theo Vương Trạch Vinh, làm tốt công tác là được. Xe đến huyện Kỳ Lân, Ngô Quân Chính chỉ vào một ngôi chùa lưng chừng núi có khá nhiều người mà nói:

- Đó là Linh Bàn tự, nghe nói rất linh.

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì. Hắn không tin mấy thứ này. Vương Trạch Vinh có phụ trách quản lý Tôn giáo, nhưng theo tình hình trước mắt thì hắn không để ý mấy. Vương Trạch Vinh nhận chức đã lâu mà chưa hề đến cục Tôn giáo lần nào.

Các lãnh đạo huyện ủy huyện Kỳ Lân đã sớm đến chào đón. Vương Trạch Vinh xuống xe bắt tay với các lãnh đạo, sau đó đội xe tiến vào huyện thành huyện Kỳ Lân. Bí thư huyện ủy huyện Kỳ Lân tên là Trình Mạc Vân, hắn rất nhiệt tình với việc Vương Trạch Vinh đến.

- Ồ, Âu Dương Ý, sao anh lại đến đây?

Thấy người đến đón mình có cả cục trưởng cục Tôn giáo Âu Dương Ý, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Âu Dương Ý nói:

- Linh Bàn tự sắp tiến hành nghi thức đúc tượng A Di Đà, tôi đại biểu thành phố tới tham gia, không ngờ Phó thị trưởng Vương cũng tới.

Vương Trạch Vinh nghĩ mình phụ trách công tác Tôn giáo mà vẫn không quan tâm đến việc này nên có chút áy náy mà nói:

- Tôi vốn ít quan tâm đến công việc của cục Tôn giáo, vậy đúc tượng là như thế nào?

Âu Dương Ý:

- Tôi tưởng ngài biết, lần trước đã gửi thiếp mời cho ngài.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ ra, lúc ấy hắn tỏ vẻ không tham gia và yêu cầu cục Tôn giáo thay mặt ủy ban.

- Phó thị trưởng Vương, hay là ngài tham gia một chút?

Vương Trạch Vinh không hỏi gì đến cục khiến cho Âu Dương Ý khó triển khai công tác. Lần này không dễ gì gặp được Vương Trạch Vinh, Âu Dương Ý liền lấy can đảm mà mời. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy tôi tham gia một chút.

Âu Dương Ý vui mừng nói:

- Tôi thông báo Linh Bàn tự một chút. Ngài tham gia chính là đại biểu ủy ban rất coi trọng, như vậy bọn họ không thể nói thành phố không coi trọng nữa.

Sau khi tham gia lễ đúc tượng ở Linh Bàn tự, Vương Trạch Vinh đến nghe Huyện ủy huyện Kỳ Lân báo cáo công tác Luân chuyển đất đai. Hắn cảm thấy so sánh với các huyện khác thì huyện Kỳ Lân rất coi trọng công tác này vì thế liền thích hợp khen ngợi một câu:

- Nghe xong các đồng chí báo cáo, tôi cảm thấy huyện Kỳ Lân rất coi trọng công tác Luân chuyển đất đai. Từ việc nông dân về cơ bản đã giải quyết được vấn đề cơm ăn, tôi thấy huyện Kỳ Lân đã có hiệu quả trong Luân chuyển đất đai.

Sau đó hắn chọn một thôn trước đây rất nghèo để đến kiểm tra.

Đi theo đám người Trình Mạc Vân, Vương Trạch Vinh đi tới thôn nhỏ đó.

Trình Mạc Vân chỉ vào một ngọn núi mà nói:

- Trong lúc thu hút đầu tư, có một giám đốc công ty khai thác đá nhìn trúng ngọn núi này nên quyết định xây dựng xí nghiệp khai thác đá. Chúng tôi học tập kinh nghiệm của huyện Khai Hà để Hợp tác xã lấy phương thức cổ phần tham gia vào trong đó. Bây giờ thôn dân ngoài vào xí nghiệp làm thuê, còn có thể lấy được một phần tiền từ lợi tức.

Nghe thấy huyện Kỳ Lân không ngờ học tập kinh nghiệm của huyện Khai Hà, Vương Trạch Vinh giật mình nói:

- Các anh đã đến huyện Khai Hà?

Trình Mạc Vân cười nói:

- Tôi có em họ ở huyện Khai Hà.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Là ai thế, xem tôi có quen hay không?

Trình Mạc Vân nói:

- Em họ tôi là người xã Hoàn Thành, tên Triệu Lệ.

- Triệu Lệ.

Vương Trạch Vinh giật mình, cũng may là khống chế được. Cẩn thận mà nói thì Vương Trạch Vinh không thể quên Triệu Lệ. Lần đầu tiên của hắn bắn vào trong miệng Triệu Lệ. Nghĩ đến đây hắn thấy mình đúng là hơi dâm đãng.

- Em họ tôi nói rất nhiều chuyện của ngài ở huyện Khai Hà. Công tác Luân chuyển đất đai ở huyện Khai Hà làm rất tốt, cô ấy cũng gửi cho tôi một ít tài liệu về công tác này.

- Thì ra anh là anh họ của Triệu Lệ. Triệu Lệ vẫn ổn chứ, đã gần hai năm không gặp.

Trình Mạc Vân thở dài nói:

- Hồng nhan bạc mệnh. Sau khi ly hôn với Mã Trụ Hải thì bây giờ vẫn cô đơn. Tôi đang muốn điều cô ấy đến huyện Kỳ Lân.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lúc ấy tôi chỉ nghe nói Triệu Lệ cãi nhau với Mã Trụ Hải, không ngờ lại ly hôn.

Nghe lời Vương Trạch Vinh nói, Trình Mạc Vân không khỏi vui vẻ. Vì hiểu rõ tình hình của Vương Trạch Vinh, hắn đã không ít lần gọi điện cho Triệu Lệ. Biết Vương Trạch Vinh là người hết lòng vì công việc, chỉ cần mình cố gắng thì Vương Trạch Vinh nhất định sẽ đề bạt. Vì thế Trình Mạc Vân không ngừng cố gắng trong công tác Luân chuyển đất đai, hôm nay coi như đã có hiệu quả.

Hơn nữa thấy vẻ mặt kỳ lạ của Vương Trạch Vinh khi nghe đến Triệu Lệ, Trình Mạc Vân càng thêm quyết tâm mau chóng đưa Triệu Lệ đến huyện Kỳ Lân. Có lẽ thông qua Triệu Lệ thì mình sẽ chính thức dựa được vào Vương Trạch Vinh.

Bình luận

Truyện đang đọc