QUAN KHÍ

Nhìn Nhạc Sơn đang có chút sợ hãi, Vương Trạch Vinh cũng không quát, không đánh mà chỉ vào ghế nói:

- Nhạc Sơn, lại đây ngồi.

Vương Trạch Vinh không thích dùng nắm đấm dạy con. Bây giờ trẻ con đứa nào cũng thông minh, chủ yếu là vấn đề tư tưởng mà thôi.

Có lẽ lo Vương Trạch Vinh đánh nên Nhạc Sơn gọi cả ông bà nội và mẹ tới.

Thấy nhiều người như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Nhạc Sơn. Nhạc Sơn bị ông bố nhìn nên sợ run lên. Nó đúng là rất sợ.

Đúng lúc này Hạng Định cũng tìm tới. Y vốn đến tìm Vương Trạch Vinh nhưng thấy người Vương gia đều có mặt ở đây nên có chút lo lắng, còn tưởng mọi người có việc gì. Y lo việc riêng của Vương gia nên định rời đi.

Hạng Định giỏi lừa người nên vợ chồng Vương Đại Hải có ấn tượng tốt đối với y.

Mọi người không biết Nhạc Sơn gọi mình tới làm gì. Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh không tốt, Nhạc Sơn lại có vẻ sợ hãi nên cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Lữ Hàm Yên có chút khó hiểu hỏi:

- Trạch Vinh, có việc gì thế?

Chỉ Nhạc Sơn, Vương Trạch Vinh nói:

- Em hỏi nó đi.

Tiền Thanh Phân vội vàng hỏi:

- Nhạc Sơn, sao vậy cháu?

Nhạc Sơn có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Lô Đình Đình cứ ép cháu nhận cổ phần của câu lạc bộ,c háu không biết gì mà. Cháu thấy chị ấy tốt với cháu nên đồng ý. Cháu không có làm gì xấu mà.

- Lô Đình Đình cho cháu cổ phần?

Hạng Định có chút giật mình nhìn Nhạc Sơn

- Cũng không có gì mà ạ, chỉ lúc nào cần thì tới lấy tiền tiêu, bọn họ cũng không bảo cháu làm gì hết. Chỉ là nếu có chuyện thì bảo cháu ra nói chuyện vài câu thôi.

Nhạc Sơn nói.

- Nhạc Sơn nhà ta đúng là lợi hại, mới 13 tuổi đã mở công ty.

Tiền Thanh Phân thật ra lại vui. Nghe Nhạc Sơn làm cổ đông, bà không biết tình hình nên thấy cháu nội giỏi.

- Hừ, trên đời có bữa cơm cho không sao?

Vương Đại Hải nghe thấy cháu nhận không đồ của người khác nên có chút tức giận.

Hạng Định có chút kỳ quái nhìn Nhạc Sơn:

- Cháu sao lại quan hệ với ả ta?

Đây cũng là điều Vương Trạch Vinh muốn biết.

- Hiệu trưởng trường cháu giới thiệu. Hiệu trưởng bảo cháu học chị ta, mấy người ngồi ăn với nhau vài lần nên dần quen thôi ạ.

Lữ Hàm Yên nghe xong mà cũng tức giận. Nhạc Sơn mới là học sinh cấp hai, hiệu trưởng sao lại giúp Lô Đình Đình lôi kéo Nhạc Sơn? Việc này cô đương nhiên không thể bỏ mặc.

- Có phải gần đây cón trốn học?

Lữ Hàm Yên có chút tức giận nói. Cô đúng là không biết sẽ có chuyện này. Mỗi hôm cô đều đưa Nhạc Sơn đi học, vậy mà không ngờ nó lại chạy ra ngoài chơi.

- Hiệu trưởng biết tình hình của Nhạc Sơn?

Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên. Sau khi hắn tới Hạ Dương, Nhạc Sơn được điều từ Nam Điền về Bắc Kinh, còn đổi trường nên hắn nghĩ không thể lộ tình hình gia đình mới đúng.

- Chắc là không biết.

Lữ Hàm Yên nói.

Vương Trạch Vinh lúc này chưa muốn xử lý Lô Đình Đình vội. Điều hắn cần làm bây giờ chính là dạy dỗ con.

- Cứ tiếp tục như vậy thì Nhạc Sơn sẽ có chuyện.

- Con cũng không làm gì mà, chỉ là đi hát hai lần, mỗi lần đều có Lô Đình Đình. Chị ta cũng không muốn con làm gì cả.

Nhạc Sơn nói.

Nhạc Sơn mặc dù thông minh nhưng sao biết những vấn đề vòng vo trong đó. Chẳng qua Lữ Hàm Yên lại khác, cô dễ dàng nhận ra vấn đề trong này.

Chuyện này là rất rõ ràng, Lô Đình Đình cài bẫy Nhạc Sơn, Nhạc Sơn không hiểu nên dễ trúng kế.

Hạng Định ở bên cũng lắc đầu nói:

- Nhạc Sơn, sau này đừng chơi với ả ta, muốn mở công ty thì chú giúp. Chỗ chú có nhiều ngôi sao đẹp hơn nhiều, hôm nào chú giới thiệu cho.

- Làm gì vậy hả?

Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn Hạng Định. Hạng Định này muốn gây loạn ư?

Hạng Định lại thầm nghĩ Nhạc Sơn nhất định là bị Lô Đình Đình quyến rũ, ả ta dùng mỹ nhân kế. Xem ra mình phải chú ý với Nhạc Sơn mới được, quyết không để Nhạc Sơn trúng kế.

Lữ Hàm Yên cũng trừng mắt nhìn Hạng Định.

- Chú ít tiếp xúc với Nhạc Sơn, đừng có làm hỏng con chị.

Hạng Định có chút xấu hổ cười cười. Y hơi sợ Lữ Hàm Yên.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng nghĩ đến một vấn đề. Nhạc Sơn đã 13 tuổi, bây giờ mạng, Tv đều có nên hiểu biết không ít thứ.

Sau khi câu lạc bộ bị niêm phong, âm mưu của mấy người kia sẽ tạm thời dừng lại. Nhưng chỉ cần bọn chúng nhìn chằm chằm vào Nhạc Sơn, Nhạc Sơn rất dễ trúng kế một lần nữa. Chẳng qua Vương Trạch Vinh không lo chuyện này, mấu chốt là giáo dục con cái mà thôi. Vương Trạch Vinh không hy vọng con mình thành đám thiếu gia ăn chơi trác táng.

Vương Đại Hải nói:

- Trạch Vinh, mấy hôm nữa là Quốc khánh, thời gian nghỉ khá dài, bố sẽ dẫn Nhạc Sơn đi thử nghiệm cuộc sống.

Nghe Vương Đại Hải nói vậy, Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Ông đây là hy vọng Nhạc Sơn muốn xem nơi nghèo khó, sẽ tốt cho cuộc sống của nó.

Tiền Thanh Phân có chút khó chịu nói:

- Ông nó, ông đừng đưa cháu vào vùng núi đó. Nhạc Sơn không chịu nổi đâu.

Lữ Hàm Yên lại đồng ý:

- Bố, như vậy đi, quốc khánh này cứ bố trí thế. Cả nhà ta về Khai Hà xem một chút, để Nhạc Sơn hiểu cuộc sống ở miền núi như thế nào. Đừng có mà sống trong phúc lại không biết phúc là gì.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Cứ như vậy đi.

Nói nhiều đến đâu cũng không bằng tự mình cảm nhận. Mặc dù đến xem cuộc sống người dân miền núi không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề nhưng cũng là dẫn dắt về tư tưởng, có còn hơn không.

Nhạc Sơn vốn lo bố sẽ đánh mình, bây giờ thấy không như vậy nên khá yên tâm. Đối với mọi người bố trí đi chơi núi, nó đương nhiên đồng ý.

Mặc dù đã lên lịch như vậy, Vương Trạch Vinh vẫn nói với Nhạc Sơn:

- Nhạc Sơn, con nghe cho rõ đây. Con bây giờ là học sinh, sau này bố mà thấy con không chịu học, qua lại với đám người ngoài xã hội thì xem bố có xử lý con không? Con cũng nghe cho kỹ, từ sau không được qua lại gì với Lô Đình Đình.

Vương Trạch Vinh cũng biết mình nói Nhạc Sơn chưa chắc đã nghe. Vì dù sao Lô Đình Đình đúng là đủ sức hấp dẫn bất cứ thằng bé nào.

- Vương ca, em thấy nên xử lý tên hiệu trưởng kia mới được.

Hạng Định nghe hiệu trưởng dám giở trò nên cũng rất khó chịu.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu.

Đám hiệu trưởng bây giờ không có mấy người tập trung vào dạy học, chỉ một lòng luồn cúi, chạy chọt lên chức. Nhạc Sơn vào trường bí mật như vậy, thế mà bây giờ lại bị bọn họ giở trò. Như vậy sẽ bất lợi cho sự trưởng thành của Nhạc Sơn.

- Hàm Yên, chuyển trường lần nữa đi.

Vương Trạch Vinh có chút bất đắc dĩ nói với Lữ Hàm Yên.

- Việc này không thể để yên. Em phải nói với Trương thúc để xử lý một số người mới được.

Lữ Hàm Yên cũng rất tức giận với việc của trường kia.

Lữ Hàm Yên nói chính là xử lý người của trường học. Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến việc xử lý đám người Lô Đình Đình.

Nhìn thoáng qua Nhạc Sơn, Vương Trạch Vinh nói với Hạng Định:

- Ngày kia là chủ nhật, Nhạc Sơn không phải muốn đi kinh doanh sao? Chú bố trí một chút, cho nó mang theo một số khoai tây đi bán. Nhớ không ai được giúp nó, ngoài tiền vốn ra, tiền vị trí, tiền vệ sinh, tiền Quản lý thị trường đều phải do tự nó bỏ ra, lỗ tiền thì bỏ khoai tây ra mà ăn.

- Trạch Vinh, con làm gì vậy. Sao lại để Nhạc Sơn đi bán khoai tây?

Tiền Thanh Phân vội vàng kêu lên.

Vương Đại Hải lại gật đầu nói:

- Đây là hành động thực tế, cũng tốt mà. Nhạc Sơn, chúng ta làm người phải kiên định, mỗi một đồng tiền đều do mình tự kiếm ra, như vậy ngủ mới ngon được.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người và nói:

- Con cháu không tốt, đó là việc không tốt với tương lai Vương gia chúng ta. Mọi người muốn Nhạc Sơn thành kẻ ăn chơi sao? Tôi nói rồi đó, không ai được giúp nó. Hạng Định, chú làm không tốt thì sau này chú muốn đi đâu thì đâu.

Hạng Định nghe vậy không khỏi giật mình. Y vốn định làm qua loa một chút nhưng nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Hạng Định biết Vương Trạch Vinh làm thật.

- Vương ca yên tâm, em sẽ làm tốt.

Nhạc Sơn lại thật ra có hứng thú nói:

- Mua một xe bán cho người khác vậy là có tiền ăn rồi.

Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:

- Ai nói cho con một xe khoai tây, con nghĩ đây là đi ăn sáng sao? Phải tự chọn khoai, bán lỗ thì ăn một tháng khoai tây.

Tiền Thanh Phân thực ra vui vẻ nói:

- Khoai tây nhiều dinh dưỡng, ăn một tháng có gì đâu. Nhớ năm đó khi mọi người thiếu lương thực thì không có gì mà ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc