QUAN KHÍ

Đúng là bởi vì Vương Trạch Vinh không cúi đầu làm Tư Mã Hoàng tức giận. Cho nên ông nghe thấy Tư Mã Tú muốn đổi chỗ ở thì biết việc này không tốt cho danh dự của mình nhưng vẫn đồng ý.

Ông hỏi mấy câu nhưng không thấy Tiền Minh Phú trả lời rõ ràng, ông rất thất vọng với Tiền Minh Phú. Nếu như không so sánh với Vương Trạch Vinh thì Tiền Minh Phú đúng là nhân tài. Nhưng bây giờ thoạt nhìn Tiền Minh Phú ngoài phong độ ra thì không có chỗ nào đáng giá cả.

Nhìn con gái mình luôn chú ý tới Tư Mã Tú, Tư Mã Hoàng thở dài trong lòng. Ông không biết tình cảm vợ chồng Tiền Minh Phú duy trì được bao lâu nữa. Ông mặc dù biết Tiền Minh Phú không dám phản nhanh nhưng chuyện tương lai ai có thể nói rõ. Có thể giúp Tiền Minh Phú nhiều một chút, có khi Tiền Minh Phú nể tình mà đối tốt với con gái ông.

Ở nhà Tiền Minh Phú, Tư Mã Hoàng biết mình coi như mất danh tiếng trong Trung ương. Ông đương nhiên biết sẽ nhiều người nói mình không phải. Chẳng qua đến vị trí của ông thì người khác nói còn ít sao? Điều này cũng không sao. Quan trọng nhất chính là không thể làm mình phí tâm tư/

Tư Mã Hoàng hiểu rõ về Vương Trạch Vinh. Lần này ông cũng hy vọng xem thái độ của Trung ương. Dù sao ông cũng là Ủy viên trưởng, cho dù lui cũng còn sức ảnh hưởng rõ ràng. Nếu ông có thể đè được Vương Trạch Vinh thì quá tốt.

Tư Mã Hoàng hiểu rõ một điều nếu Vương Trạch Vinh không chống lại được mình thì Trung ương sẽ bỏ Vương Trạch Vinh ngay. Tư Mã Hoàng đã nghĩ kỹ lần này phải dùng hết áp lực chèn ép Vương Trạch Vinh, chỉ như vậy thì Tiền Minh Phú mới có cơ hội.

Tư Mã Hoàng định nói với Tiền Minh Phú vài câu, chỉ điểm một chút nhưng thấy con gái nhìn Tiền Minh Phú đầy âu yếm. Tư Mã Hoàng xua tay để bọn họ rời đi. Nhìn hai người đi vào phòng ngủ, Tư Mã Hoàng ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ.

Tư Mã Hoàng đến Nam Điền khiến Trung ương rất chú trọng. Rất nhiều người có quan hệ với Vương Trạch Vinh đều mật thiết chú ý việc này.

Nhiều người càng thấy càng khó có thể hiểu, Vương Trạch Vinh có thể chống được áp lực này không? Đây chính là thử thách đối với sự phát triển của hắn.

Chuyện ngày đầu tiên sau khi Tư Mã Hoàng đến Nam Điền rất nhanh truyền đến Bắc Kinh. Mọi người từ tình hình mà có suy nghĩ khác nhau.

Dù là Uông Nhật Thần hay Hạng Nam đều không nhận được điện của Vương Trạch Vinh nói việc này. Bọn họ đều biết Vương Trạch Vinh đây là hy vọng dùng cơ hội này để rèn luyện mình, bọn họ rất vui đồng thời rất khó chịu vì cách làm quá đáng của Tư Mã Hoàng. Một Ủy viên trưởng chạy đến chỗ con rể công tác, tuy không nói rõ là đến tạo thế cho con rể nhưng trong lời nói đã thể hiện việc này. Không ít người đều lắc đầu, Tư Mã Hoàng này xem ra đã không còn cách nào khác.

Uông Nhật Thần cũng có quan hệ của mình, chuyện xảy ra ở Nam Điền làm ông rất nhanh được biết.

Sau khi nghe nói Tư Mã Hoàng đổi chỗ ở đến nhà Tiền Minh Phú, Uông Nhật Thần đúng là muốn chửi người. Ông ném chén xuống đất rồi tới nhà Lão bí thư.

Sau khi về hưu, hai người có quan hệ như bạn bè. Lão bí thư rất vui vì có người trung thành như Uông Nhật Thần, đối với Uông Nhật Thần rất tốt. Hai người rảnh rỗi là đi với nhau đến các nơi xem xét.

Sau khi Uông Chính Phong xảy ra chuyện đã là đả kích không nhỏ đối với Uông Nhật Thần. Uông gia vốn có Uông Chính Phong là đời thứ hai, kết quả Uông Chính Phong bắt đầu lui bước. Vì thế làm cho Uông Nhật Thần bị bệnh vài ngày.

Bây giờ Uông Chính Phong tuy vẫn còn ngồi trên vị trí nhưng không lâu nữa sẽ bị điều khỏi cương vị, việc này bởi vì không gây ra phiền phức nên Trung ương xử lý một cách thận trọng. Uông Chính Phong coi như xong, việc này ảnh hưởng rất lớn đối với Uông gia.

Uông Nhật Thần nhìn thấy Lão bí thư liền nói luôn:

- Tổng bí thư, có một số việc ngài phải quan tâm mới được. Ngài xem Tư Mã Hoàng kia đi, một Lãnh đạo trung ương mà chạy đi chèn ép cấp dưới, còn có chút kỷ luật Đảng nào không?

Hai người có quan hệ rất tốt nên Lão bí thư cười nói:

- Biết ngay ông sẽ đến chỗ tôi. Người trẻ mà, không trải qua mưa gió thì sao có thể trưởng thành. Tôi thấy Tiểu Vương làm rất tốt, tất cả đều phải đoàn kết xung quanh Trung ương Đảng.

Lão bí thư đương nhiên biết nỗi lo của Uông Nhật Thần, biết chuyện của Uông Chính Phong có ảnh hưởng đối với Uông Nhật Thần. Thấy Uông Nhật Thần chạy đến kể khổ cho Vương Trạch Vinh, ngài biết Uông gia coi như chỉ còn Vương Trạch Vinh. Lão bí thư còn nghĩ Uông Nhật Thần thấy Uông Chính Phong không được liền toàn lực giúp Vương Trạch Vinh.

Nghe Lão bí thư nói như vậy, Uông Nhật Thần biết Lão bí thư cũng đã rõ tình hình nên ngồi xuống bực tức nói:

- Đến tạo thế cũng không cần như vậy chứ?

Lão bí thư cười nói:

- Việc này ông không nên xen vào. Tôi thấy Tiểu Vương ứng phó rất tốt.

Uông Nhật Thần chỉ là quan tâm nhiều nên loạn mà thôi. Sau khi phát tiết một chút liền nghĩ kỹ biểu hiện trong ngày đầu tiên của Vương Trạch Vinh rất được, ông khá vui vẻ.

- Lão Uông, ông bồi dưỡng được một cây non quá tốt. Đồng chí Tiểu Vương thiếu chính là kinh nghiệm, cần phải không ngừng tiến hành rèn luyện. Nếu Tiểu Vương có thể đi tới, chúng ta có thể yên tâm giao công tác cho cậu ta.

Lão bí thư vừa cười vừa nói.

- Tôi cũng chỉ là tức một số đồng chí trong chúng ta mà thôi.

Lão bí thư cười nói:

- Ông đó, từng này tuổi rồi thì bớt lo cho con cháu đi. Nếu con cháu vẫn được chúng ta bảo vệ thì bọn họ sao có thể trưởng thành, cũng có lúc cần buông ra chứ.

Cùng lúc đó Hạng Nam cũng hiểu chuyện xảy ra ở Nam Điền. Ông cũng có suy nghĩ như Lão bí thư. Lần này là cơ hội rèn luyện đối với Vương Trạch Vinh. Đối mặt Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, ông hy vọng Vương Trạch Vinh sẽ tăng được kinh nghiệm chính trị. Không thấy Vương Trạch Vinh gọi tới làm ông vui vẻ. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh đang dần trưởng thành.

Đối với người như Hạng Nam thì chủ yếu là xem một người có năng lực phụ trách hay không. Xem người đó có năng lực giải quyết vấn đề phức tạp hay không?

Lần này Ủy viên trưởng đến Nam Điền làm mọi người rất chú ý nhưng không một ai nhúng tay vào. Bọn họ đều muốn xem Vương Trạch Vinh gặp Lãnh đạo trung ương thì sẽ có cách ứng phó gì?

Vương Trạch Vinh cũng không biết Tổng bí thư đang chú ý đến tình hình của hắn.

Sau khi Tư Mã Hoàng đến Nam Điền, Tổng bí thư vẫn chú ý đến nơi đây. Theo sự phát triển của Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư bau hài lòng đối với Vương Trạch Vinh ít nhiều có quan hệ thân thích với mình.

Vương Trạch Vinh còn trẻ, năng lực mạnh, bây giờ hắn chính là nhân vật được Tổng bí thư chú trọng bồi dưỡng.

Nghe Trần Khoa Kỳ báo cáo tình hình ở Nam Điền, Tổng bí thư nghe thấy Tư Mã Hoàng đổi chỗ ở liền lẩm bẩm một tiếng:

- Quá.

Lời này của Tổng bí thư rất nhỏ, ngay cả Trần Khoa Kỳ cũng không nghe thấy.

Tổng bí thư ngồi nghe Trần Khoa Kỳ báo cáo về lời của Vương Trạch Vinh nói trong hội nghị, Tổng bí thư cười cười. Câu nói của Vương Trạch Vinh là phải đoàn kết xung quanh Trung ương Đảng làm Tổng bí thư càng coi trọng hắn hơn.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh đã là phó cục trưởng Thập cục, có một số việc cũng nên giao cho đồng chí này làm.

Tổng bí thư nói xong liền dừng lại. Trần Khoa Kỳ vâng rồi đi ra. Không lâu sao Trần Khoa Kỳ xuất hiện ở văn phòng Cục trưởng Thập cục.

- Cục trưởng Điền, thông báo về công tác do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách đã tới chưa?

Cục trưởng Thập cục Điền Vĩnh Tiến nói:

- Đã thông báo, mọi người ở Tây Nam đều biết.

- Tổng bí thư nói nên để đồng chí Vương Trạch Vinh tiếp nhận những việc cần thiết.

- Nghiêm túc chấp hành.

Nhìn Trần Khoa Kỳ đi ra, Điền Vĩnh Tiến lập tức bố trí công tác nghiệp vụ của Thập cục ở Tây Nam cho Vương Trạch Vinh phụ trách.

Bình luận

Truyện đang đọc