QUAN KHÍ

Thành công ở Paris rất nhanh được truyền về Phượng Hải. Trong hội nghị Bí thư, Phó bí thư Lưu Bảo Nguyệt nói:

- Lần này Phượng Hải chúng ta đã đạt được thành công rất lớn nhờ sự ủng hộ của Trung ương.

Âu Dương Hải Ba gật đầu nói:

- Thị trưởng Lô đã gọi về nói nước Pháp rất coi trọng việc này. Một đoàn khảo sát sẽ đến tỉnh Giang Sơn. Mọi người đều biết đoàn khảo sát của nước Pháp sẽ mang đến lợi ích rất lớn. Lãnh đạo các thành phố khác ở tỉnh Giang Sơn nghe tin đều bắt đầu có hành động, mục đích chính là muốn tranh nhau thu hút đầu tư. Chúng ta cũng phải mau chóng đưa ra biện pháp.

Phó bí thư Vũ Kiệt Khai nói:

- Trước đây đều muốn nghĩ như thế nào có thể thu hút đầu tư, bây giờ thì hay rồi, có Paris kết nghĩa với Phượng Hải, sau này Phượng Hải có thể ra nước ngoài thu hút đầu tư.

Lưu Bảo Nguyệt đang rất khó chịu vì cục Du lịch vốn trong tay mình lại rơi vào tay Vương Trạch Vinh, nghe Vũ Kiệt Khai nói chuyện này liền nói:

- Công tác thu hút đầu tư và du lịch có quan hệ mật thiết với nhau. Lần này có nhiều người nước Pháp đến như vậy, chúng ta cần phải dồn nhiều tâm tư trong công tác du lịch. Nếu bởi vì người nào đó phục vụ không tốt gây ra ảnh hưởng đến thu hút đầu tư thì cái được không bằng cái mất.

Âu Dương Hải Ba nghe thấy Lưu Bảo Nguyệt nhằm vào công tác du lịch liền nhìn Vũ Kiệt Khai một chút.

Trong thời gian này Lưu Bảo Nguyệt không ít lần nhúng tay vào cục Du lịch. Đám tay chân vốn của hắn bây giờ rất lo lắng vì Vương Trạch Vinh phụ trách cục Du lịch. Lôi Đức Bình nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh sau khi phụ trách cục Du lịch đến nay thì tôi nghe nói vẫn chưa đến cục Du lịch lần nào, đây là chúng ta không đủ quan tâm. Đồng chí Vương Trạch Vinh gánh vác trọng trách quá nặng, tôi sợ đến lúc đó không thể lo được nhiều việc như vậy.

Âu Dương Hải Ba biết Lưu Bảo Nguyệt nói như vậy không ngoài mục đích muốn nhúng tay vào việc ở cục Du lịch.

Cục Du lịch có tình hình như thế nào, Âu Dương Hải Ba biết rõ. Trong thời gian khi Vương Trạch Vinh rời đi, Âu Dương Hải Ba nghe thấy không ít chuyện về Lưu Bảo Nguyệt ở cục Du lịch.

Âu Dương Hải Ba xua tay nói:

- Hôm nay đồng chí Trạch Vinh sẽ về, đó là công tác do đồng chí Trạch Vinh phụ trách, nghe ý kiến của anh ta rồi nói.

Âu Dương Hải Ba biết suy nghĩ của mọi người, nhưng y càng coi trọng Vương Trạch Vinh vì tên này được Bí thư Uông chú ý.

Âu Dương Hải Ba hiểu suy nghĩ của Lưu Bảo Nguyệt, tên này muốn lấy cớ công tác du lịch quan trọng nên một lần nữa đoạt lại vào tay mình.

Nhìn Lưu Bảo Nguyệt mấy hôm nay không ngừng đến cục Du lịch, Âu Dương Hải Ba thầm muốn xem trò hay. Vương Trạch Vinh kia dễ bị người ăn hiếp thế sao?

Sau khi về văn phòng, Âu Dương Hải Ba đúng là có chút đau đầu. Mấy hôm nay có không ít người muốn chia xẻ thành quả. Không ngừng có các lời đồn bất lợi về Vương Trạch Vinh, trong Tỉnh ủy có người đưa ra ý kiến hy vọng tạm thời để Vương Trạch Vinh quản công tác đơn giản. Hành vi của Vương Trạch Vinh ít nhiều khiến lãnh đạo phản cảm.

Điện thoại di động trên bàn vang lên, Âu Dương Hải Ba cầm lên thì thấy là Phó chủ tịch tỉnh Bảo Nguyên Quân.

- Bí thư Âu Dương, Phượng Hải bây giờ phát triển rất tốt phải không.

Bảo Nguyên Quân vừa mở miệng đã cười nói. Chuyện lần trước y thực ra khá khó chịu với Vương Trạch Vinh. Bây giờ trong tỉnh có ý kiến về Vương Trạch Vinh, y khá vui vẻ. Nghĩ đến Phượng Hải sắp đạt được thành tích lớn như vậy, y đúng là động tâm.

Bởi vì không rõ mục đích của Bảo Nguyên Quân, Âu Dương Hải Ba đành phải nói:

- Quan trọng là do trên tỉnh ủng hộ.

Mọi người cũng là Thường vụ tỉnh ủy, Bảo Nguyên Quân không dám dùng cách nói cấp trên và cấp dưới với Âu Dương Hải Ba:

- Gần đây Vương Trường Thuận công tác thế nào?

Quả nhiên là việc này, Âu Dương Hải Ba vừa nghe liền biết ý đồ của Bảo Nguyên Quân. Vương Trường Thuận phụ trách mấy lĩnh vực như kế hoạch hóa gia đình, dân chính, công ty xã phường, thực quyền không lớn.

- Phó thị trưởng Vương công tác rất tốt, lĩnh vực phụ trách cũng đã được tỉnh khen ngợi.

Âu Dương Hải Ba nói.

- Bí thư Âu Dương, nên bố trí thêm công tác cho đồng chí Vương Trường Thuận làm.

- Ừ, Thị ủy đang suy nghĩ nên bố trí thêm công tác cho Vương Trường Thuận.

Vương Trường Thuận là em vợ của Bảo Nguyên Quân, được Bảo Nguyên Quân không ngừng ủng hộ nên bây giờ đã là Phó thị trưởng. Mặc dù không vào được Thường vụ thị ủy nhưng hắn cũng có vẻ cậy quyền ở Phượng Hải.

Hai người nói đến đây liền biết đã xong, lập tức kết thúc.

Vương Trạch Vinh không biết rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào lĩnh vực mình phụ trách. Mọi người nghĩ Uông Nhật Thần kéo Vương Trạch Vinh đến là vì hy vọng thông qua hắn kết nghĩa thành công với Paris. Bây giờ chuyện này đã xong, Vương Trạch Vinh không còn giá trị lợi dụng nữa, Uông Nhật Thần cũng sẽ không quá để ý đến Vương Trạch Vinh.

Đương nhiên cũng có nhiều người đang đứng xem, giữa Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần còn có cái ơn cứu Uông Phỉ. Trước khi rõ suy nghĩ của Uông Nhật Thần, âm thầm bố trí thì được, nhưng chính thức đưa ra ngoài thì mọi người không dám.

Hơn nữa trong thời gian này mọi người thấy không ít nội dung bất lợi đối với Vương Trạch Vinh trên mạng. Người phạm sai lầm như Vương Trạch Vinh thì không mấy khi có thể lên chức.

Có suy nghĩ như vậy, lại nghĩ lợi ích từ đoàn khảo sát nước Pháp đến, rất nhiều người động tâm.

Sau khi từ Bắc Kinh về tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh lập tức đến Tỉnh ủy.

Trên trán hắn đã dán chữ Uông, Vương Trạch Vinh liền đến chỗ Uông Nhật Thần trước.

Uông Nhật Thần rất vui vẻ vì Vương Trạch Vinh đã đến. Mặc dù là Bí thư tỉnh ủy, Ủy viên Bộ Chính trị, cấp bậc giữa ông và Vương Trạch Vinh chênh lệch quá lớn nhưng nghe Vương Trạch Vinh đến, ông vẫn rất nhanh gặp Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, việc hợp tác với Paris có một phần công lao của cậu. Lần này thành công sẽ xúc tiến tỉnh Giang Sơn phát triển, bước tiếp theo sẽ càng có nhiều công việc, phải chuẩn bị sẵn về tâm lý.

- Bí thư Uông, tôi xin kiểm điểm với ngài. Khi ở Paris, tôi đã phạm sai lầm chủ nghĩa cá nhân.

Uông Nhật Thần cười cười đi tới ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Tiểu Vương, chuyện đó là ngẫu nhiên, có người muốn mượn việc này mà làm loạn, Tỉnh ủy cũng biết. Chẳng qua tôi cũng nhắc nhở cậu một điểm, cậu không phải là người bình thường, cậu là một cán bộ lãnh đạo, làm bất cứ việc gì cũng phải nghĩ đến kỷ luật tổ chức.

Đối với Uông Nhật Thần nhắc nhở mình, Vương Trạch Vinh rất cảm kích, chuyện quan trường hắn ít nhiều cũng hiểu. Hắn bây giờ đứng ở góc độ quan chức mà nhìn, trong thời gian ngắn ở Bắc Kinh hắn đã cẩn thận suy nghĩ hành vi của mình và thấy có khá nhiều sai lầm:

- lần này đến Paris, truyền thông đã đưa tin quá nhiều về tôi, việc này tôi biết sẽ có người lấy làm lý do gây bất lợi cho mình.

Uông Nhật Thần xua tay nói:

- Được rồi, việc này dừng ở đây, quan niệm giữa các nước là khác nhau, văn hóa cũng khác nhau. Ở Trung Quốc tác dụng tập thể là lớn nhất, không có tập thể sẽ không có thành công của cá nhân. Chuyện kết nghĩa giữa Paris và Phượng Hải không phải do nguyên nhân là cậu, phương diện này là do quan hệ giữa hai nước.

Vương Trạch Vinh hiểu điều này nên nói:

- Lần này tôi định đưa vợ đến Phượng Hải công tác, yên ổn gia đình thì sẽ tiện cho triển khai công tác.

Uông Nhật Thần gật đầu, ông khá cao hứng vì cách làm này của Vương Trạch Vinh:

- Đây là việc cần làm.

Uông Nhật Thần nói thêm:

- Sau khi về cậu phải đoàn kết xung quanh Thị ủy để triển khai công tác, đạt được thành tích trong công việc.

Sau khi ra khỏi Tỉnh ủy, xe đến đón Vương Trạch Vinh đã tới.

- Ở Phượng Hải có tình hình gì không?

Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế mà hỏi.

Thư ký Khương Tắc Xương đã về trước Vương Trạch Vinh hai ngày nên cũng biết tình hình:

- Thị trưởng Vương, gần đây Phó bí thư Lưu thường xuyên đến cục Du lịch chỉ đạo. Phó thị trưởng Chu cũng mấy lần đến cục Chiêu thương.

- Ừ.

Vương Trạch Vinh không nói gì, Khương Tắc Xương cũng im lặng.

Việc Khương Tắc Xương báo cáo đã làm Vương Trạch Vinh coi trọng. Mặc dù hai người này trước đều phụ trách cục Du lịch và cục Chiêu thương, nhưng đã giao cho hắn, không có lý nào bọn họ lại đến hai cục này.

Điều này nói rõ vấn đề gì? Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc liền ít nhiều hiểu ý đồ của bọn họ.

Hai tên này một là Phó bí thư, một là Phó thị trưởng thường trực, hai người bọn họ chính là muốn liên lạc lại với đám tay chân cùng với đè mình đây.

Bọn họ đến hai cục đó, cán bộ ở hai cục sẽ nhìn mình như thế nào? Mình bây giờ chỉ là Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng, bọn họ có vị trí trên mình. Bây giờ đám lãnh đạo cục Chiêu thương và cục Du lịch có lẽ đang đứng vững không ít.

Cần phải cho chúng nhìn một chút mới được. Phía sau Vương Trạch Vinh có Uông Nhật Thần, chỉ cần có lý thì hắn cũng không ngại hai tên đứng trước mình.

Bình luận

Truyện đang đọc