QUAN KHÍ

Trong phòng ăn, Bí thư Hạng ngồi ở giữa, bên trái là Chương Kiều Cương, bên phải là Liên Chấn Quốc. Bên dưới Chương Kiều Cương là Tô Hưng Minh. Ngồi cùng bàn còn có phó hiệu trưởng Chu Duy Tân, thư ký của Hạng Nam, thư ký của Chương Kiều Cương, Bàng Thành Trung, Bạch Thế Trúc.

Vương Trạch Vinh vừa đi vào, Hạng Nam đã cười nói:

- Tiểu Vương à, mau ngồi đi. Vừa nãy nghe chủ nhiệm Bành khen cậu nên tôi muốn mời cậu vào để nghe một chút về công tác xây dựng Đảng và xây dựng Hợp tác xã ở xã Hoàn Thành.

Mọi người trong phòng đều mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh. Điều này làm hắn bối rối. Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện gần lãnh đạo tỉnh ủy như vậy.

Thấy bàn còn thừa ra vị trí ở dưới cùng, Vương Trạch Vinh vội vàng đi tới đứng đó rồi cung kính nói:

- Kính chào Bí thư Hạng, kính chào các lãnh đạo.

Chương Kiều Cương cười nói:

- Đây là chỗ ăn cơm nên không cần khách khí như vậy. Cậu mau ngồi xuống đi.

Chương Kiều Cương thấy Hạng Nam gọi Vương Trạch Vinh vào ngồi cùng, nên trong lòng lão đã sớm khẳng định Hạng Nam có ý giúp đỡ Vương Trạch Vinh. Vì thế thái độ của lão đối với Vương Trạch Vinh cũng rất tốt.

Mọi người đều mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh. Mọi người ở đây ai chẳng là kẻ lão luyện. Từ tình huống hôm nay có thể thấy giữa Hạng Nam và Vương Trạch Vinh nhất định có vấn đề gì đó. Trước khi tìm hiểu rõ thì ít nói chuyện là hay nhất.

Nhìn vẻ mặt của mọi người trong phòng, Vương Trạch Vinh thầm kêu khổ. Hắn thầm nghĩ không ngờ lãnh đạo tỉnh ủy lại bình dị dễ gần như vậy.

Vương Trạch Vinh nghĩ hai lãnh đạo đã bảo mình ngồi xuống, nếu mình còn đứng tức là không biết nghe lời. Vì thế hắn ngồi nửa mông xuống ghế. Người mặc dù ngồi xuống nhưng hắn chưa dám động đũa.

Lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn với lãnh đạo tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh đúng là không biết nên làm sao. Hắn lúc này cảm thấy không thoải mái. Mặc dù mấy tháng nay Vương Trạch Vinh hay cùng ăn uống với đám bạn học là quan to, nhưng dù sao đó cũng là bạn học, làm quan không lớn đến mức này. Bây giờ ngồi cùng bàn với bí thư tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi thấy không phải tục ngữ nói lễ nhiều người không trách sao. Vì thế phải mời rượu, nhưng Vương Trạch Vinh lại nghĩ nếu đột nhiên mời rượu lãnh đạo có mất hứng không?

Đang khi Vương Trạch Vinh không biết nên làm như thế nào thì Hạng Nam đã cầm đũa gắp một miếng thức ăn rồi nói:

- Mau ăn cho nóng.

Hạng Nam nói xong liền nhấp một ngụm rượu.

Thấy Hạng Nam đã động đũa, Vương Trạch Vinh mới hiểu lãnh đạo tỉnh ủy ăn cơm khác hẳn các đồng chí cấp xã. Ở đây không thể thấy cảnh chúc tụng liên hồi, cả bữa ăn rất bình tĩnh.

Trên bàn có món lẩu, Hạng Nam có vẻ thích ăn nên liên tục gắp vài miếng.

Cầm khăn ấm mà nữ nhân viên phục vụ đứng sau đưa cho, Hạng Nam lau miệng rồi cười nói:

- Thức ăn ở trường Đảng tỉnh rất ngon, đủ độ cay. Ăn vào toát hết mồ hôi.

Hạng Nam nói câu này làm mọi người đều cười. Phó hiệu trưởng trường Đảng tỉnh càng cầm lấy khăn lau mồ hôi cổ. Vương Trạch Vinh thầm nói lão già này hình như không ăn lẩu cay thì phải mà.

- Đồng chí Tiểu Vương, đừng rụt rè như vậy. Cậu muốn ăn gì thì ăn đi. Ồ, cậu là người cơ sở nên uống rượu cũng khá tùy ý. Mấy người già chúng tôi đã sớm bị rượu tàn phá cơ thể nên bây giờ dù muốn uống cũng không dám uống.

Hạng Nam thân thiết nói.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Tôi muốn mời các lãnh đạo mấy chén. Vì thể hiện lòng kính trọng với lãnh đạo, tôi cạn ly, xin lãnh đạo tùy ý.

Liên Chấn Quốc nói:

- Xem ra chúng ta gặp phải cao thủ rượu rồi. Đồng chí Tiểu Vương dám một mình đấu với chúng ta, đồng chí này đúng là đáng bồi dưỡng.

Lời này của Liên Chấn Quốc có ý đùa, mọi người đều nở nụ cười.

Vương Trạch Vinh đỏ mặt rót đầy chén của mình rồi đứng lên nói với Hạng Nam:

- Bí thư Hạng, tôi mời ngài. Tôi cạn chén, ngài tùy ý.

Hạng Nam cười nói:

- Chén rượu này của cậu là đại biểu cho các đồng chí cơ sở, tâm ý này tôi nhận. Rượu này không thể không uống, tôi cũng cạn chén.

Mấy người ngồi bên nghe Hạng Nam nói vậy không khỏi giật mình. Lão Hạng hôm nay làm sao vậy, không ngờ lại uống hết chén với tên Vương Trạch Vinh này. Mấy năm rồi chưa thấy Hạng Nam làm như vậy với cấp dưới.

Vương Trạch Vinh kích động giơ chén lên uống cạn rồi đặt xuống. Hắn thấy lãnh đạo cũng uống mà mình dùng chén nhỏ thì không hay lắm. Vì thế Vương Trạch Vinh đổi sang chén lớn.

Hạng Nam mỉm cười uống hết.

Hạng Nam làm vậy làm mọi người cùng khen hay.

Khi Vương Trạch Vinh mời rượu Chương Kiều Cương, Chương Kiều Cương cao hứng nói:

- Bí thư Hạng đã đi đầu, chúng tôi cũng không dám nhấp ngụm nhỏ. Tôi cũng uống cạn chén này.

Vương Trạch Vinh mời từng người một, người được mời đều rất cao hứng uống cạn.

Thấy Vương Trạch Vinh dùng chén lớn mời hết mọi người mà mặt không đỏ, chưa có vẻ gì là say, Hạng Nam cười nói:

- Lúc trước tôi nghe người ta nói Tiểu Vương là “Tửu tiên” huyện Khai Hà, bây giờ tôi thấy lời này không giả.

Vương Trạch Vinh không ngờ cái biệt hiệu này cũng đã truyền vào tai Bí thư Hạng, hắn vội vàng:

- Không dám, không dám.

- Tiểu Vương, tôi cũng hiểu một chút về công tác xây dựng Đảng và xây dựng Hợp tác xã xã Hoàn Thành các cậu. Tôi cảm thấy đáng để nhân rộng ra. Xã Hoàn Thành có nhiều điều kiện thuận lợi để người dân tăng thu nhập hơn các xã xa xôi lạc hậu. Như vậy các nơi này nên làm như thế nào thì mới làm tốt công tác xây dựng Đảng? Về điểm này cậu có suy nghĩ gì không?

Vấn đề này hỏi rất chính xác, xã Hoàn Thành có thể thành công trong công tác xây dựng Đảng như vậy đầu tiên là do xã Hoàn Thành là một xã có nền kinh tế phát triển. Sau đó còn có không ít tài nguyên, các xã khác không nhất định có được điều kiện như vậy. Mọi người bình thường mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy.

Thấy Bí thư Hạng hỏi đến vấn đề quan trọng, Vương Trạch Vinh rất bội phục khả năng quan sát vấn đề của lãnh đạo. Việc này hắn vẫn luôn suy nghĩ để tìm lời giải.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Hạng, thực ra một xã phát triển hay không chủ yếu là do bộ máy lãnh đạo có đắc lực hay không. Chỉ cần bộ máy một lòng phục vụ quần chúng nhân dân thì dù là nơi xa xôi lạc hậu vẫn có thể làm tốt.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút thấy lời này hơi sáo rỗng, hắn liền nói tiếp:

- Ví dụ như thôn Khổ Thủy xã Hoàn Thành, thôn này bình thường vẫn rất nghèo và cách chính quyền xã rất xa. Nơi này nhìn qua không có nhiều tài nguyên nên mọi người đều cho rằng ở đây rất khó phát triển. Nhưng từ sau khi xã Hoàn Thành cố gắng phổ biến xây dựng Hợp tác xã, các Đảng viên trong thôn đều nỗ lực đi đầu trong công việc, trong sản xuất. Các Đảng viên ngoại trừ nuôi các loại vật nuôi bán lấy tiền ra còn trồng hoa, sau đó nhân rộng ra thôn dân. Bởi vì mọi người đều có cổ phần trong Hợp tác xã nên mỗi tháng đều được chia một ít tiền. Bây giờ thu nhập của thôn dân cũng khá tốt, uy tín của Đảng viên trong quần chúng nhân dân rất cao.

Hạng Nam nghe xong liền thở dài một tiếng mà nói:

- Bộ máy lãnh đạo đắc lực hay không, lời này đúng là có đạo lý sâu sắc.

Phó bí thư Chương Kiều Cương cũng nói:

- Chúng ta phải chú trọng công tác xây dựng Đảng.

Hạng Nam quay đầu lại nói với Liên Chấn Quốc:

- Lão Liên, Tỉnh ủy nhất định phải nghiên cứu tốt đề tài làm như thế nào để xây dựng Đảng ở cơ sở thật tốt.

Sau đó lão lại nói với Tô Hưng Minh:

- Tỉnh ủy phải đẩy mạnh tuyên truyền các kinh nghiệm tốt, nêu bật điển hình xuất sắc.

Liên Chấn Quốc nói:

- Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nhất định sẽ tiến hành biểu dương các đồng chí xuất sắc và tổ chức cơ sở xuất sắc thông qua đợt học tập theo đồng chí Phó Kiến Quân.

Tô Hưng Minh nói:

- Phải đẩy mạnh tuyên truyền liêm chính trong cán bộ Đảng viên, đẩy mạnh tuyên truyền các Đảng viên cơ sở xuất sắc trong phạm vi toàn tỉnh.

Vương Trạch Vinh không ngờ mình nói mấy câu mà được tăng lên phạm vi toàn tỉnh. Hắn cảm thấy trọng lượng của mình cũng đã tăng lên nhiều.

- Địa phương bố trí công tác của Tiểu Vương như thế nào?

Hạng Nam hỏi Liên Chấn Quốc.

Liên Chấn Quốc nói:

- Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vẫn luôn theo dõi việc bố trí công tác cho 30 đồng chí tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc, trên cơ bản đều tăng lên một cấp. Theo tôi được biết, Thị ủy thành phố Hoa Khê đã mở hội nghị bàn về chuyện này. Tiểu Vương được đề bạt lên giữ chức phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà.

Hạng Nam tán thành mà nói:

- Công tác của thành phố Hoa Khê làm rất tốt, cũng rất coi trọng các đồng chí trẻ tuổi. Đồng chí ở các cấp trong bộ máy chính quyền chúng ta cần phải có cái nhìn đại cuộc, phải coi trọng và bồi dưỡng cán bộ thanh niên xuất sắc, phải đưa bọn họ đến các vị trí quan trọng.

Chương Kiều Cương gật đầu nói:

- Chỉ thị của Bí thư Hạng rất quan trọng, công tác toàn tỉnh cần phải có điểm đột phá mạnh. Quan trọng chính là khai thác tinh thần của các đồng chí.

Hạng Nam quay đầu lại nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Tiểu Vương, sau khi về địa phương nhất định phải giữ tinh thần này. Tôi hy vọng công tác của huyện Khai Hà dưới sự cố gắng của cậu sẽ đạt thành tích tốt hơn nữa.

Vương Trạch Vinh vội vàng gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ làm tốt công việc theo chỉ thị của lãnh đạo.

Ngồi ăn với lãnh đạo tỉnh ủy, từ đầu đến giờ Vương Trạch Vinh chưa gắp một miếng nào. Trong lòng hắn đang rất kích động. Lãnh đạo gần gũi và thân thiện như vậy, hơn nữa còn khẳng định công việc của hắn. Hắn quyết tâm về huyện Khai Hà sẽ càng thêm cố gắng trong công tác.

Mấy lãnh đạo tỉnh ủy nói chuyện vài câu, Hạng Nam nói với mọi người:

- Mấy người chúng ta không thể trốn mãi trong phòng được, chúng ta ra mời rượu các đồng chí thôi.

Nói đến đây, Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Tiểu Vương, rất vui vì đã nói chuyện với cậu. Chẳng qua tôi thấy cậu vẫn chưa ăn gì, có phải là do có mấy lão già này ngồi đây.

Vương Trạch Vinh bị nói như vậy không khỏi đỏ mặt. Hạng Nam cười ha hả dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc