QUAN KHÍ

Khắp nơi đang rục rịch thì Vệ Hồng Lâm cũng đã biết việc này. Khi Vệ Thục Phân về nhà đã nói lại chuyện phát sinh ở Nam Điền cho hắn nghe.

Kể từ khi biết quan hệ của Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ, hơn nữa Uông Phỉ lại còn sinh một đứa con cho Vương Trạch Vinh thì Vệ lão đã biết Vệ gia đã hình thành một mối liên hệ chặt chẽ trong lúc vô tình với Vương Trạch Vinh rồi. Nếu Vương Trạch Vinh lên cao thì đây là một trợ lực to lớn với Vệ gia, chỉ có lợi mà không có hại. Đặc biệt Vệ lão đã nhiều lần lén thử Vương Trạch Vinh một chút, lão cảm thấy Vương Trạch Vinh là một người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần giao hảo với Vương Trạch Vinh thì khi cần chắc chắn sẽ được Vương Trạch Vinh giúp đỡ. Hi vọng của Vệ gia đều đặt vào thế hệ sau nên khi tới thời điểm thích hợp cần phải giúp Vương Trạch Vinh mới được.

Nhìn về phía con gái, Vệ Hồng Lâm hỏi:

- Con thấy thế cục bây giờ thế nào?

Vệ Thục Phân là cán bộ quan trọng trong Bộ ngoại giao nên đương nhiên hiểu rõ thế cục mà bố mình hỏi không phải là thế cục bình thường mà chắc là một số biến hóa của trung ương sắp tới. Liên hệ với một số điều chỉnh gần đây của trung ương, Vệ Thục Phân nói:

- Hiện tại bề ngoài nhìn thì yên ổn nhưng thời gian còn hơn một năm nên biến số vẫn còn tồn tại, do đó khó mà nói được.

Gật gật đầu, trong lòng Vệ Hồng Lâm có phần tiếc nuối, đứa con gái này giỏi hơn hai thằng con trai kia rất nhiều. Giả như nó biết dựa dẫm thì có khi thành tích sẽ còn lớn hơn nữa, đáng tiếc là nó không biết lợi dụng Uông Chính Côn vì từ xưa tới giờ con bé luôn lạnh nhạt với chính trị.

- Con cho rằng trong nhiệm kỳ mới này Trạch Vinh có phát triển gì không?

Vệ Hồng Lâm đành chuyển đề tài.

Là mẹ của Uông Phỉ nên khi có chuyện đề cập tới Vương Trạch Vinh thì Vệ Thục Phân đương nhiên không thể coi thường. Đây chính là chuyện quan hệ đến con gái của mình nên Vệ Thục Phân nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh còn rất trẻ, mặc dù là một trong ngũ kiệt nhưng nếu hi vọng nó tiến thêm một bước thì không lớn lắm. Kể từ khi nhìn thấy một số sắp xếp của trung ương, tạm thời Vương Trạch Vinh cũng chẳng có bất kỳ hi vọng gì, mà ngược lại tứ kiệt kia thì có khả năng tiến thêm một bước nữa.

Bà nói cũng rất phù hợp với thực tế. Vương Trạch Vinh có thể coi là người lên chức rất nhanh, sang nhiệm kỳ mới thì có thể đổi mới phát triển kinh tế toàn tỉnh một lần nữa. Lúc đó có lẽ có thể tiến vào ủy viên bộ chính trị và mới có không gian để phát triển.

Suy nghĩ của bà cũng là ý nghĩ của rất nhiều người khác, tuy rằng xem trọng Vương Trạch Vinh nhưng đều hiểu rằng hắn còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới có thể tiến thêm một bước được. Trong lần hoán đổi này thì chắc Vương Trạch Vinh cũng không có tiến bộ quá lớn.

Nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Bất cứ chuyện gì cũng chưa chắc là cố định. Đôi khi không tranh đấu thì làm sao biết được tình hình của mình như thế nào!

Nói tới đây, Vệ Hồng Lâm thở dài một tiếng nói:

- Tính cách của con có phần giống bố, rất nhiều chuyện tới khi già rồi mới ngộ ra được. Gần đây bố hồi tưởng lại tình hình phát triển trong quá khứ thì thấy rất cảm khái, vốn bố có rất nhiều cơ hội bày ra trước mặt nhưng bố lại không biết nắm chắc!

- Thì bố cũng đã làm tới bộ trưởng Bộ ngoại giao rồi lại còn là ủy viên quốc vụ viện. Đây coi như là rất giỏi rồi!

Vệ Thục Phân cười nói.

Đầu tiên thì Vệ Hồng Lâm cười tự đắc nhưng sau khi thì lắc đầu nói:

- Chắc con không biết rằng tuy bố trở thành lãnh đạo lớn như vậy nhưng thực chất bố rất tin tưởng số mệnh!

Vệ Thục Phân cười cười cũng không nói gì thêm. Bà có biết ít nhiều về tính cách này của bố mình, mấy hốc tối trong thư phòng có đặt không ít sách tướng số. Nếu có nói việc này cho người khác nghe thì cũng không ai tin Vệ Hồng Lâm lại tin vào tướng số theo thuyết vô thần như vậy.

- Thực ra thì đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn, đến Chủ tịch Mao không phải cũng tin việc này sao!

Vệ Hồng Lâm cười tự giễu.

Vẻ mặt nhanh chóng thay đổi đặc biệt, Vệ Hồng Lâm nói:

- Kỳ thực, tướng số cũng chỉ là một phương hướng. Con có nghe nói tới việc Chu Nguyên Chương triều Minh cũng tin số mệnh hay không. Có một lần Chu Nguyên Chương phát hiện có một người có mệnh cách giống hắn, sinh cùng tháng cùng năm, lúc đầu hắn rất sợ nên muốn giết người này. Sau này tìm hiểu thì mới biết rằng tuy hai người sinh cùng thời điểm nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác nhau, hắn là một người mang vận mệnh hoàng đế một đất nước còn người nọ lại là một người nuôi ong. Có một điều thú vị đó là số tổ ong mà người đó nuôi vô tình lại bằng với số châu thời Minh (ND: 9 tổ, 9 châu), còn số lượng ong và số người Chu Nguyên Chương cai trị đại thể giống nhau, chuyện này có phải rất thú vị hay không?

Vệ Thục Phân đương nhiên cũng đã từng đọc qua chuyện này liền cười cười.

Vệ Hồng Lâm cũng cười một chút mới lên tiếng:

- Thông qua việc này cũng là một gợi ý cho chúng ta. Số mệnh là có thể nhưng tính ra mệnh thì cũng chỉ là đại biểu cho một phương hướng phát triển của một người còn cụ thể như thế nào thì khó nói, có người tính ra mệnh thì ngồi chờ cuộc sống hạnh phúc, có người thì lại khác. Bọn họ sẽ cố gắng làm việc theo phương hướng này, cuối cùng thì kết quả hoàn toàn khác nhau, người nỗ lực làm việc rốt cuộc đã biến giấc mộng trở thành sự thật, còn người ngồi chờ theo số mệnh thì lại thành kẻ vô tích sự.

Thấy bố mình hôm nay khéo nói như vậy, Vệ Thục Phân lẳng lặng ngồi nghe vì biết bố mình muốn mượn việc này để chỉ điểm cho mình.

Nhìn thấy Vệ Thục Phân ngồi nghe chuyên tâm nhưng bộ dạng thì lại không xem trọng, Vệ Hồng Lâm lắc đầu nói:

- Nếu như là Trạch Vinh ngồi nghe bố nói như vậy thì tin rằng nó sẽ cảm ngộ được rất nhiều điều!

Thấy bố tán dương con rể của mình, Vệ Thục Phân liền tươi cười.

Vệ Hồng Lâm cũng chẳng còn hứng thú chỉ điểm, nói thẳng luôn:

- Bố nói nhiều như thế chính là muốn cho con biết rằng, bất cứ chuyện gì khi cần hành động thì quyết không thể lùi bước. Nửa đời của bố trước đây là do bị ảnh hưởng của tướng số nên làm việc gì cũng sợ đầu sợ đuôi, kết quả là chẳng làm nên trò trống gì. Đến sau này thì bố mới thay đổi, khi cần ra tay thì không hề nương tay nên mới có được vị trí bộ trưởng Bộ ngoại giao này. Lần này đừng nhìn chuyện xảy ra ở Nam Điền chỉ là chuyện nhỏ, bố có thể thấy được hi vọng lên tiếp của Vương Trạch Vinh ở chuyện này!

Vương Trạch Vinh nghe xong lời này tuy cũng vui mừng nhưng vẫn nói:

- Con cho rằng chuyện này khả năng nhiều là đấu đá ở cao tầng, cùng lắm là tranh đấu vị trí của Trương Lam mà thôi chứ Trạch Vinh thì có cơ hội gì chứ?

Vệ Hồng Lâm cười một tràng rồi mới lên tiếng:

- Con chẳng lẽ không biết một cương vị sẽ tác động tới lợi ích hàng loạt người sao?

Lúc này Vệ Thục Phân mới suy ngẫm lại lời nói của bố mình. Đúng thật là như vậy, nếu như người ở trên cao mà động thì chẳng lẽ Vương Trạch Vinh không có khả năng thuận thế để động theo hay sao, đây là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.

Đang nói thì cháu trai của Vệ Hồng Lâm là Vệ Chính Thủ tiến vào.

Sau khi chào hỏi hai bậc trưởng bối thì ngồi xuống.

Nhìn cháu trai của mình, Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Chính Thủ, có phải hôm nay ban Tuyên giáo trung ương rất náo nhiệt hay không?

Nhìn thoáng qua Vệ Thục Phân một cái, Vệ Chính Thủ cười nói:

- Còn không phải sao. Không biết như thế nào mà sau khi xảy ra chuyện Uông Kiều đi nghe giảng bán hàng đa cấp rồi bị bắt ở Nam Điền thì từ trên xuống dưới đều lập tức coi trọng sự nguy hại của bán hàng đa cấp. Ngay cả mấy ủy viên bộ chính trị đều gọi điện thoại tới hỏi về việc tuyên truyền đả kích bán hàng đa cấp nên khiến cho ban Tuyên giáo không dám chậm trễ mở đủ loại hội nghị lớn nhỏ từ sáng sớm.

Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Lúc này mới chỉ là khởi động nóng người mà thôi, chuyện náo nhiệt còn ở phía sau.

Vệ Chính Thủ cũng cười nói:

- Cũng thực kỳ quái, dường như tất cả đều đòi đánh bán hàng đa cấp!

Vệ Hồng Lâm nhìn về phía hai người, nói:

- Giờ bắt đầu náo nhiệt rồi, ai cũng muốn thông qua việc này để thu được lợi ích, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi được, cần hành động thì phải hành động.

Vệ Chính Thủ nghi hoặc nói:

- Việc này hình như không có ích lợi cho chúng ta bao nhiêu, cháu cũng đã nhìn ra được một số người đang thầm đấu đá, nếu như tham dự vào mà làm không tốt thì ngay cả xương cũng không còn!

Nghe thấy cháu mình nói nghiêm trọng như vậy, Vệ Hồng Lâm mỉm cười nói:

- Thường thường thì nơi càng nguy hiểm thì cơ hội lại càng nhiều! Để ta phân tích cho hai đứa một chút nhé. Hiện nay Vệ gia tạm thời không có không gian để phát triển nhưng cũng không chứng tỏ Vệ gia không có sắp đặt gì, trong chuyện này còn có một quân cờ hết sức quan trọng. Đương nhiên, nói là quân cờ thì có hơi không thích hợp, nên nói là nhân vật mấu chốt thì tốt hơn. Nhân vật mấu chốt này chính là Trạch Vinh.

Vệ Chính Thủ đúng là thực lòng tin phục Vương Trạch Vinh, gật đầu nói:

- Nếu Trạch Vinh mà tiến bộ thì đều có lợi cho tất cả mọi người.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Trương Lam nếu không có gì thay đổi thì sẽ là thủ tướng, quan trọng là thời điểm này lại xảy ra chuyện bất ngờ! Đó chính là chuyện con của hắn nên khả năng hắn lên tiếp đã có biến số.

Vệ Hồng Lâm nói với vẻ rất là nghiêm túc.

Vệ Thục Phân cười nói:

- Con của hắn thì là chuyện của con hắn. Cũng chỉ là một công ty bán hàng đa cấp ở Nam Điền mà thôi, liệu sẽ ảnh hưởng đến việc hắn lên chức hay sao?

Nói thực là Vệ Thục Phân không tin rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến Trương Lam lên chức.

Ánh mắt hướng về phía Vệ Chính Thủ, Vệ Hồng Lâm hỏi:

- Cháu thấy như thế nào?

Vệ Chính Thủ cũng nghi hoặc nói:

- Cháu cũng cảm thấy ảnh hưởng sẽ không quá lớn! Chuyện như vậy từng phát sinh quá nhiều, chỉ cần một cuộc điện thoại từ cấp trên là đè xuống được hay sao!

Vệ Hồng Lâm lắc đầu nói:

- Cả hai đều sai rồi, hai đứa chưa từng nghĩ rằng Trương Lam nếu muốn lên làm thủ tướng thì cần phải có hình tượng vô cùng thanh liêm sao. Đương nhiên nếu chỉ là một vấn đề nho nhỏ thì sẽ không thể nào ảnh hưởng được đến hắn, nhưng quan trọng là chuyện bán hàng đa cấp là chuyện mà cả nước đang phê phán. Hai đứa cứ chờ xem, vấn đề nguy hại của công ty bán hàng đa cấp Hỉ Địa sẽ càng lúc càng quyết liệt. Một người sắp trở thành thủ tướng mà lại dính dáng tới chuyện này thì hai đứa cho rằng sẽ có kết quả như nào?

Vệ Chính Thủ cau mày nói:

- Cháu nghĩ chuyện hắn tiếp nhận ghế thủ tướng là chuyện trung ương đã định rồi nên sẽ giúp hắn giải quyết việc này. Ban Tuyên giáo mặc dù họp suốt một ngày nhưng cháu cảm giác chỉ là dạng sấm to mưa nhỏ mà thôi. Đến lúc đó thì chỉ cần một chỉ thị là chuyện lớn hóa nhỏ ngay!

Vệ Hồng Lâm cười phá lên, lắc lắc đầu nói:

- Hai đứa vẫn không rõ một chuyện, thể chế thì bao giờ cũng tồn tại, trung ương cũng không ngoại lệ, không thể đè được! Hiện tại việc cần phải làm chính là để Trạch Vinh có thể được lợi từ chuyện lần này, ta tin là Hạng Nam cũng đang suy tính việc này. Đây chính là cơ hội để Trạch Vinh có thể bước một bước dài rút ngắn con đường tiến bước. Một cơ hội hiếm có!

Bình luận

Truyện đang đọc