QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mình nếu muốn tiến thêm một bước mà chỉ nghĩ tới mỗi Nam Điền thì không được, phải bắt đầu bồi dưỡng một cái nhìn toàn cục!

Uông Nhật Thần cũng chỉ là nhụt chí nhất thời, sau khi được Vương Trạch Vinh khuyên nhủ cộng thêm nghĩ tới tình hình đứa chắt trai bảo bối nên ánh mắt lão lại sáng rực một lần nữa.

- Trạch Vinh, cháu phải biết rằng, một người nếu muốn xông pha chính trị thì chỉ dựa vào nắm tay là không đủ, đây là một xu thế chung cần phải có!

Uông Nhật Thần bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đã hiểu được ít nhiều về việc này, giờ nghe được Uông Nhật Thần nói như vậy liền gật đầu nói:

- Về phương diện này cháu cũng có chút tâm đắc.

- Trạch Vinh à, tục ngữ nói một hảo hán cần phải có ba cái giúp. Cháu muốn lên cao mà bên dưới không có người nào phất cờ hò reo thì quyết không thể thành công!

- Khó trách mọi người đều không ngừng tranh đấu khắp nơi!

Vương Trạch Vinh cảm thán nói.

- Không hẳn đúng như vậy mà phải nói là mỗi một địa điểm đều trọng yếu!

- Đây chính là nguyên nhân tranh đoạt ở Thường Hồng sao?

Vương Trạch Vinh có hơi giật mình.

Uông Nhật Thần nói:

- Cháu nói rất đúng, đừng nhìn Thường Hồng chỉ là một thành phố cấp phó tỉnh, nhưng địa vị trọng yếu thì nơi khác quyết khó có thể so được. Chính nhờ có sự tồn tại của Thường Hồng mà tỉnh Giang Sơn mới hết sức trọng yếu.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu được việc này, khu vườn khoa học kỹ thuật công nghệ cao của Thường Hồng hiện đang nổi tiếng cả nước.

Điều trọng yếu nhất chính là nhà máy pin - nguồn năng lượng mới kia, nếu như có thể nắm trong tay nơi này và tận dụng được ưu thế thì có thể lôi kéo sản sinh kinh tế ở các nơi, rồi từ đó giúp được rất nhiều quan chức.

Minh bạch những điều này, Vương Trạch Vinh mới xem như hiểu được đám người giống như Ngô Tán Lâm mặc dù đã có được lực lượng ở Nam Dương nhưng vẫn muốn thò tay vào tỉnh Giang Sơn là để có thể gia tăng lực lượng của mình.

- Trạch Vinh à, chắc cháu còn chưa rõ một chuyện. Sự phát triển của cháu ở các địa phương khiến cho một số người đã sớm đỏ mắt. Cháu biết không, mỗi một nơi cháu đến thì những sản nghiệp của Thường Hồng đều cũng tới theo. Cái loại chuyện địa phương giúp đỡ địa phương khác kiểu này là chuyện không thể tưởng được! Đây mới là điểm mấu chốt!

- Tỉnh Giang Sơn rốt cuộc là có tình hình như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, tình hình tỉnh Giang Sơn hết sức phức tạp, tất cả mọi người đều muốn thò xúc tu vào.

- Tầm ảnh hưởng của ông nội bây giờ đối với tỉnh Giang Sơn không còn như trước kia!

Uông Kiều từ bên trong đi ra.

Do vừa tắm xong nên mặt Uông Kiều hồng hào, trên người tỏa ra mùi thơm mát dễ chịu.

Ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh, Uông Kiều rót một chén nước uống rồi mới nói tiếp:

- Đà tăng trưởng kinh tế của tỉnh Giang Sơn giờ đang dẫn đầu cả nước. Nam Dương đã bị đẩy xuống dưới, nếu còn tiếp tục như vậy thì anh có biết sẽ xuất hiện tình trạng nào không?

Việc này đương nhiên Vương Trạch Vinh biết nhưng trước giờ chưa suy xét triệt để, giờ nghe Uông Kiều nói ra vấn đề thì Vương Trạch Vinh liền động tâm.

Uông Nhật Thần khẽ gật đầu nói:

- Tiểu Kiều nói không sai, Trạch Vinh à, sở dĩ trung ương để bí thư tỉnh ủy Nam Dương trở thành một trong những ủy viên bộ chính trị thì mấu chốt chính là do nơi này luôn luôn là đầu tàu phát triển kinh tế của Trung Quốc. Giờ vì có nguồn năng lượng mới mà tỉnh Giang Sơn lại vượt lên trên Nam Dương cho nên vị trí xếp hạng này đã trở nên khá vi diệu!

Đây đích xác là một đại sự. Đối với Nam Dương mà nói thì nếu không thể bảo trì thế đầu kia thì vị trí ủy viên bộ chính trị cũng có thể hoán đổi.

Uông Kiều nhìn thoáng qua ông nội của mình, mỉm cười nói:

- Khi ông nội còn ở tỉnh Giang Sơn thì cũng là một trong những ủy viên bộ chính trị. Từ sau khi ông lui thì vị trí này đổi sang tỉnh Thủy Bắc, anh không phát hiện trong việc này có vấn đề gì sao?

Tình hình quốc nội đúng là khiến cho người ta nan giải, trong 25 ủy viên bộ chính trị Trung Quốc thì ngoài những ghế cố hữu thì vẫn có một hai ghế là bí thư đảng ủy của một tỉnh hay khu vực, do đó tạo thành ám tranh giữa các nơi.

Uông Kiều không hổ là người nghiên cứu chính sách, nói một câu là đi thẳng vào vấn đề, khó trách Ngô Tán Lâm kia lại có ý tưởng như vậy!

- Mỗi người có một ý tưởng khác nhau!

Uông Nhật Thần cảm thán.

Uông Kiều còn sợ Vương Trạch Vinh chưa hiểu rõ, tiếp tục nói:

- Trạch Vinh, em nói cho anh biết, hiện tại tình hình Giang Sơn rất đặc biệt. Sau khi Lăng Vũ Trình lui ra thì người tiếp nhận chức bí thư tỉnh ủy là Phan Khánh Phong người của Lâm hệ, đây là người của Phan gia - một gia tộc nhỏ ở Bắc Kinh. Từ sau khi nhà hắn dựa vào Lâm Khâm thì Phan gia ở Bắc Kinh bắt đầu đường đi rộng mở với hắn là người dẫn đầu, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào vị trí ủy viên bộ chính trị. Hiện tại kinh tế Giang Sơn vượt Nam Dương thì đã có ngộ luận cho rằng đầu tàu nên do tỉnh Giang Sơn lái. Lời này căn bản là muốn đem cái ghế ủy viên bộ chính trị của Nam Dương chuyển sang cho Giang Sơn ngồi!

- Như vậy xem ra Ngô Tán Lâm rất sốt ruột!

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói.

Uông Nhật Thần cũng cười nói:

- Hiện giờ bọn họ tranh đấu rất ác liệt, đám người Lý Kiền Ý cũng duy trì quan điểm này và nếu quan điểm này được thành lập thì Ngô Tán Lâm sẽ khổ sở rồi!

Vốn dĩ trong chuyện này thì Vương Trạch Vinh chỉ miệt mài làm chuyện Nam Điền mà không có ý tứ gì, giờ xảy ra đại sự như vậy mà không ngờ mình lại chưa từng coi trọng.

Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh nghi ngờ hỏi:

- Ngô Tán Lâm muốn nhúng tay vào chuyện gì ở Giang Sơn?

Uông Nhật Thần cười ha ha nói:

- Trạch Vinh à, việc này cháu phải suy ngẫm nhiều mới được, cái nhìn đại cục phải tích lũy từ từ. Sở dĩ Ngô Tán Lâm kia muốn khống chế tỉnh Giang Sơn chính vì muốn thông qua tầm ảnh hưởng dẫn tài nguyên của tỉnh Giang Sơn tới Nam Dương. Chỉ có như vậy thì Nam Dương mới có cơ hội để vượt qua Giang Sơn.

Đám người do Phan Khánh Phong dẫn đầu muốn giữ thành quả, bên đám do Ngô Tán Lâm cầm đầu muốn đem thành quả tới Nam Dương nên hai người sinh ra mâu thuẫn!

- Hoàng Đạt không phải người của ông sao?

Nghĩ đến chủ tịch tỉnh Hoàng Đạt là người của Uông Nhật Thần nên Vương Trạch Vinh hỏi.

Việc này rất rõ ràng, chỉ cần Phan Khánh Phong và Hoàng Đạt liên thủ thì người bên Ngô Tán Lâm cũng không thể chiếm được tiện nghi gì.

Vừa hỏi xong thì Vương Trạch Vinh liền thấy sắc mặt của Uông Nhật Thần hơi đổi.

Uông Kiều nói:

- Phan Khánh Phong và Hoàng Đạt hồi trẻ còn là bạn học, hai người đều tăm tia một hoa khôi giảng đường. Kết quả là Phan Khánh Phong nhờ có quan hệ của đại gia tộc ở Bắc Kinh nên đã đoạt được mỹ nhân về!

Vương Trạch Vinh liền nhíu mày lại, suốt nửa ngày trời hóa ra là có khúc mắc này ở bên trong. Có khúc mắc này thì khả năng hai người liên thủ không lớn!

Uông Nhật Thần nói:

- Hoàng Đạt tự cho là giờ cánh đã đủ cứng, ai nói cũng không nghe. Không biết thế nào mà gần đây lại đi lại khá gần với Ngô Tán Lâm!

Vương Trạch Vinh không cần nghĩ quá nhiều cũng hiểu được. Mắt thấy hai hệ Lâm - Uông đã dần mất đi sức ảnh hưởng, còn Ngô Tán Lâm nếu không có gì bất ngờ thì sang nhiệm kỳ mới sẽ lên chức. Trong tình cảnh như thế thì nếu Uông Nhật Thần còn bức bách Hoàng Đạt liên thủ với Phan Khánh Phong thì có khi tạo thành hiệu ứng ngược lại. Do đó Uông Nhật Thần đành bất động!

Quả nhiên khá phức tạp.

- Lần này phó bí thư Bạch Đào cũng đến kỳ rồi!

Uông Nhật Thần còn nói thêm.

Khó trách tỉnh Giang Sơn có chuyện, hóa ra hai nhân vật quan trọng nhất của Uông hệ đều xảy ra vấn đề.

Trưởng ban tổ chức Cao Vân Cương là người của thủ tướng đương nhiệm, lực lượng cũng rất mạnh. Bí thư thị ủy Phượng Hải là Xương Lưu Bình là người của Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, bí thư đảng ủy Sở công an Cổ Minh Phong là người Uông hệ. Ngoài ra còn có hai người khác cũng thuộc Lâm hệ còn tất cả những người khác đều là người mới vào.

Người của Chu Thế Khánh là trưởng ban thư ký tỉnh ủy, người của Lô Ninh Quốc là Phó chủ tịch thường trực, Lý Kiền Ý cũng có ảnh hưởng nhất định với người bên Lâm hệ.

Theo tình hình tỉnh ủy Giang Sơn trước mắt mà xét thì bên Lâm hệ cũng không chiếm ưu thế, nếu không nhận được sự ủng hộ của Uông hệ thì việc nắm giữ tỉnh Giang Sơn của Lâm hệ sẽ có vấn đề.

Sự tình rất phức tạp!

Vương Trạch Vinh trầm tư một chút mới thở dài nói:

- Giang Sơn hiện giờ dường như đã trở thành chiến trường!

Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Tình hình Giang Sơn lúc này đúng như cháu nói, đã thành nơi khởi động cho mọi người. Một bên thì muốn giữ thành quả, một bên thì muốn đánh tan ưu thế hiện hữu của Giang Sơn, lại còn có một số người hi vọng ngư ông đắc lợi từ cuộc tranh đoạt này.

- Chúng ta nên bắt đầu như thế nào?

Vương Trạch Vinh tự hỏi rồi lại rơi vào trầm tư.

- Trạch Vinh, em cho rằng quyết không thể buông bỏ tỉnh Giang Sơn. Nếu có thể nắm giữ tỉnh Giang Sơn trong tay thì mặc dù không có trợ giúp cho anh nhưng lại rất có ích cho những người phía dưới của anh.

Uông Kiều so ra còn nôn nóng hơn cả Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không có khả năng buông bỏ Giang Sơn này, hắn rất hiểu tầm quan trọng địa phương này. Hiện giờ Nam Điền đang phát triển, rất nhiều tài chính và kỹ thuật đều có quan hệ với Thường Hồng.

Nhìn về phía Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu nghĩ rằng Hoàng Đạt hiện giờ chắc là đang do dự. Hắn cũng không thấy rõ lực lượng chân chính của Uông hệ, nếu chúng ta tỏ rõ sự hùng mạnh thì tin chắc rằng hắn sẽ có thay đổi!

Uông Nhật Thần mỉm cười nói:

- Lúc trước đúng là do ông nản chí, không còn hứng thú với mọi việc. Hôm nay nghĩ lại ông thấy dù không vì bản thân thì vì các cháu ông sẽ ra trận một lần nữa. Ý của Hoàng Đạt xem như cháu đoán đúng, chỉ cần bộc lộ ra lực lượng vừa đủ thì hắn sẽ có thay đổi. Hắn cũng không biết ông có quan hệ với cháu nên ông định gọi hắn tới Bắc Kinh để hai người giao lưu.

Đây là Uông Nhật Thần muốn cho kẻ ngông cuồng biết ý tứ của phe mình.

- Hắn sẽ để ý việc này ư?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Uông Nhật Thần chỉ mỉm cười mà không nói lời nào.

Uông Kiều lại cười nói:

- Trạch Vinh, anh thật sự không biết tình hình của anh à?

- Anh thì làm sao chứ?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Uông Kiều cười nói:

- Thực lực của anh từ trước tới giờ vẫn luôn bày ra, đặc biệt từ anh có thể nhìn được thực lực đằng sau nữa. Hiện tại anh đã trở thành người khiến cho nhiều người kính sợ. Nếu Hoàng Đạt biết những người này đều gia nhập phe anh thì em tin hắn nhất định sẽ thay đổi.

Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:

- Đường là do mỗi người tự chọn. Nếu như hắn không thức thời thì ông cũng không ngại động tới hắn.

Lời này lộ ra sát khí. Vương Trạch Vinh cảm thấy Uông Nhật Thần ngày trước lại xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc