QUAN KHÍ

Nhận được điện của Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh đang ngồi cùng đám người Vương Tú Toàn. Việc hắn lên chức càng lúc càng rõ ràng, đám thiếu gia Bắc Kinh càng cần tăng cường liên lạc với hắn. Trong vòng hai ngày này, Vương Trạch Vinh bắt đầu tiếp xúc với thế lực sau lưng bọn họ.

Đối với việc này, Hạng Nam cũng cho rằng là việc tốt. Như vậy thì công tác của mấy người Hạng Nam càng thêm rõ ràng.

Nghe Ngụy Trung Hoa nói muốn mình tới nhà, Vương Trạch Vinh nghĩ Ngụy gia cũng là một gia tộc lớn, có không ít lực lượng. Vương Trạch Vinh cũng hơi động tâm.

Nghe Vương Trạch Vinh sẽ tới, Ngụy Trung Hoa khá vui vẻ. Y thấy đây là cơ hội tốt, lập tức tìm mấy người Ngụy gia tới.

Bởi vì sớm bàn từ trước nên Ngụy gia cũng đã chuẩn bị việc tiếp đón Vương Trạch Vinh. Lần này coi như tổng động viên, nhất định phải nghĩ cách làm Vương Trạch Vinh có ấn tượng tốt.

Vương Trạch Vinh đến cũng dẫn theo Hạng Định.

- Vương ca, anh bây giờ là nhân vật có thể làm Bắc Kinh chấn động rồi.

Hạng Định ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh mà nói.

Hạng Định đang rất vui vẻ, y bây giờ rất đắc ý việc mình có thể có quan hệ mật thiết với Vương Trạch Vinh. Mỗi lần thấy Hạng Quang, y đều có chút đắc ý. Trước kia mọi người đều coi thường y, bây giờ thì sao?

Vương Trạch Vinh nhắm mắt dựa lưng vào ghế, hắn đương nhiên biết Hạng Định đang rất đắc ý.

Hôm qua hắn nhắc Hạng Định một chút. Hắn không hy vọng Hạng Định dựa vào thế lực của mình mà làm loạn. Lúc ấy hắn đã nói rõ nếu Hạng Định mà làm loạn thì hắn sẽ không khách khí.

Hạng Định cũng thông minh nên nghe xong Vương Trạch Vinh nói thì nhất định không dám làm loạn.

Lý Minh Quốc nghiêm túc lái xe, y không phải người thích nói nhiều. Nghe Hạng Định nói, Lý Minh Quốc cũng tán thành. Từ tình hình y hiểu rõ là có thể nhìn ra được. Vương Trạch Vinh bây giờ là nhân vật nổi tiếng ở Trung Quốc.

Không nhắc tới hai người này nghĩ gì, Vương Trạch Vinh thực ra cũng nghĩ đến vài chuyện. Bắt đầu từ bây giờ có thể nhìn ra cuộc tranh đoạt ở Bắc Kinh đã trở nên bình tĩnh, có mấy nhà vui, mấy nhà buồn. Đến lúc này một số gia tộc lớn mất thế cũng tìm chỗ dựa. Đặc biệt là Vương Trạch Vinh có thế lực của Hạng Nam sau lưng, hắn cũng cần thu gom vài gia tộc.

Lúc này xe đã vào Ngụy gia.

Dù sao cũng là một gia tộc lớn mạnh nên Ngụy gia rất lớn, đề phòng nghiêm ngặt.

Nhìn Ngụy gia, Vương Trạch Vinh thầm than có lẽ oai phong của Ngụy gia sắp mất hết.

Xe vừa dừng lại, Vương Trạch Vinh đã thấy Ngụy Trung Hoa chờ ở đó.

Vương Trạch Vinh xuống xe, chủ động đưa tay ra, rất nghiêm túc nói:

- Mọi chuyện đã làm xong rồi chứ?

- Cảm ơn Bí thư Vương đã quan tâm, lần trước đã xong, lần này chỉ là vài công việc thủ tục mà thôi. Lão gia tử đã mất nên chúng tôi phải rời khỏi đây.

Ngụy Trung Hoa nói với giọng khá buồn.

Thấy vẻ mặt của Ngụy Trung Hoa như vậy, Vương Trạch Vinh vỗ vỗ vai Ngụy Trung Hoa mà nói:

- Con người ai cũng đi tới bước này mà.

Đi theo Ngụy Trung Hoa vào trong, Vương Trạch Vinh thấy một người trong sảnh khá giống Ngụy lão gia tử.

Ngụy Nghị Trung rất nghiêm túc đứng trên cùng, thấy Vương Trạch Vinh đã thắp hương xong liền nói:

- Cảm ơn Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh biết đây là người cao tuổi nhất Ngụy gia hiện nay nên vội vàng bắt tay nói:

- Ngụy lão phải giữ gìn sức khỏe.

Ngụy Nghị Trung cười nói:

- Bí thư Vương, ngồi xuống nói chuyện.

Vương Trạch Vinh gật đầu rồi bắt tay với người Ngụy gia.

Ngụy Trung Hoa giới thiệu từng người với hắn.

Khi Vương Trạch Vinh bắt tay một cô gái rất đẹp, hắn phát hiện cô gái này đỏ mặt. Nhất là khi bắt tay thì tay cô run lên, hắn có chút khó hiểu.

- Đây là con gái tôi, Ngụy Nhân.

Ngụy Trung Hoa nói.

Nhìn Ngụy Trung Hoa, lại nhìn Ngụy Nhân, Vương Trạch Vinh thấy cô gái không quá giống Ngụy Trung Hoa.

- Không ngờ con gái lão Ngụy đã lớn như vậy.

Lời này của Vương Trạch Vinh làm cho Ngụy Nhân phải đỏ mặt nói:

- Bí thư Vương cũng không nhiều tuổi mà.

Ngụy Trung Hoa nhíu mày nói:

- Nói gì thế hả?

Vương Trạch Vinh cười nói:

-So sánh với cô thì nhiều tuổi hơn nhiều.

Ngụy Văn ở bên nói:

- Như nhau ạ.

Nói xong y nhỏ giọng nói với Hạng Định đứng sau Vương Trạch Vinh mà nói:

- Hạng thiếu gia, đã lâu chúng ta không ngồi với nhau.

Hạng Định nhìn Vương Trạch Vinh một chút rồi khẽ gật đầu.

Thấy Vương Trạch Vinh bắt tay mọi người, Ngụy Văn nhỏ giọng nói với Ngụy Nhân:

- Anh nói không sai chứ? Vừa đẹp trai, vừa có khí chất, khó tìm đó.

Ngụy Nhân trừng mắt nhìn Ngụy Văn. Hội nghị hôm đó cô không tham gia, sau đó mới biết đề nghị của Ngụy Văn, cô thấy mình như thành món hàng.

Bởi vì có đề nghị kia nên Ngụy Nhân thầm điều tra về Vương Trạch Vinh. Không phải cô có ý gì với Vương Trạch Vinh, mà là có chút khó hiểu. Bố mình là nhân vật lợi hại mà vì muốn bảo vệ Ngụy gia lại phải dựa vào Vương Trạch Vinh. Cô có cảm giác Ngụy Nghị Trung còn không phản đối ý kiến của Ngụy Văn, còn có vẻ vui mừng vì như vậy.

Đối với chuyện của Ngụy gia bây giờ, Ngụy Nhân thấy rất đau đầu.

Bởi vì mấy ngày này đều nghĩ tới Vương Trạch Vinh, bây giờ bắt tay Vương Trạch Vinh, Ngụy Nhân có thể cảm nhận được lực lượng nóng bỏng từ tay hắn truyền tới làm cô run lên.

Bây giờ nghe Ngụy Văn nhỏ giọng nói, cô nhìn về Vương Trạch Vinh với vẻ đặc biệt hơn một chút.

Vương Trạch Vinh đâu biết việc này. Hắn phát hiện hôm nay Ngụy gia tiếp đón mình long trọng hơn lần trước.

- Bí thư Vương, cảm ơn ngài quan tâm.

Ngụy Trung Hoa đợi Vương Trạch Vinh ngồi xuống liền nói.

- Anh khách khí quá, lão gia tử là bố anh, tôi đến thắp nén hương cũng là điều nên làm mà.

Tuy nói Đảng chú ý thuyết vôn thần nhưng mọi người vẫn không thể thực hiện được. Ngụy gia còn bày bàn thờ.

Ngụy Nghị Trung nói:

- Bí thư Vương, tôi sớm nói với Trung Hoa nên học tập anh. Từ sau khi Trung Hoa tới Nam Điền, cậu ta về không ngừng nhắc tới chuyện anh đã làm ở Nam Điền, cho rằng theo anh học được không ít. Lần này sau khi về, tôi đã nói với Trung Hoa là nhất định phải theo sát anh.

Ngụy Nghị Trung vì gia tộc nên chỉ có thể tự mình ra mặt, nói rất rõ ràng.

Vương Trạch Vinh đương nhiên nghe ra Ngụy gia muốn dưa vào mình. Việc này là việc tốt đối với hắn. Ngụy gia kinh doanh nhiều năm như vậy, có thể nhận nhân viên của bọn họ là tốt. Vương Trạch Vinh cũng không lo bọn họ phản lại mình. Những người này của Ngụy gia sao có thể nhảy dựng lên, không có người kế nghiệp thực sự mà. Vương Trạch Vinh tự tin có thể thu nhận người Ngụy hệ.

- Lão Ngụy vẫn luôn làm tốt công việc, trách nhiệm với công việc. Có lão Ngụy ở Nam Điền, tôi rất yên tâm với bên chính quyền.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Mấy người Ngụy gia đang nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện. Nhìn Vương Trạch Vinh như vậy, người Ngụy gia đều thầm phục hắn. Đối với Vương Trạch Vinh bây giờ thì không ai nghĩ hắn còn xuất thân bình thường nữa.

Hạng Định ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, lúc này người Ngụy gia nhìn y với ánh mắt hâm mộ. Nhớ lúc trước Hạng Định rất bình thường, vậy mà đi theo Vương Trạch Vinh nên bây giờ cũng xếp ở nhóm trên của đám thiếu gia Bắc Kinh.

Ngụy Văn không khỏi hâm mộ. Y nhìn Ngụy Nhân mà thầm nghĩ Ngụy Nhân đẹp không kém gì Lữ Hàm Yên, nếu Ngụy Nhân có quan hệ với Vương Trạch Vinh thì có phải địa vị của mình cũng tăng cao không? Cho dù không tăng quá cao, chỉ cần có quan hệ kia với Vương Trạch Vinh thì mình cũng đảm bảo được lợi ích.

Mọi người đều đang có suy nghĩ của mình, Ngụy Nghị Trung thầm nghĩ dù sao đã nói rõ mà nên không có gì ngại.

- Bí thư Vương, ah cả nhà tôi vẫn chú trọng bồi dưỡng cán bộ, sau khi ông đi thì mọi người như mất đi phương hướng. Bí thư Vương có thể dành thời gian chỉ đạo mấy đứa nhà tôi một chút không? Ôi, tôi già rồi. Trung Hoa là cấp dưới của anh, tôi thấy cũng chỉ có anh mới giúp được.

Ngụy Trung Hoa cũng rất nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, chú hai tôi nói đúng. Từ trước đến giờ ngài vẫn chú trọng bồi dưỡng cán bộ, chỉ đạo mọi người thì sẽ tốt cho mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc