QUAN KHÍ

Chuyến đi của Vương Trạch Vinh có thể nói là thu hoạch lớn trở về, tỉnh Nam Điền lần lượt kết nghĩa thành công với thành phố Hải Đông và Bắc Kinh, đặc biệt phương án xây dựng con đường giao thông và hợp tác với khu vực sông Mê Kông được phê chuẩn. Do đó uy tín của Vương Trạch Vinh ở tỉnh Nam Điền ngày càng tăng cao, hiện tại ở tỉnh Nam Điền này thì tiếng nói của Vương Trạch Vinh rất nặng.

Thế lực của Vương Trạch Vinh tăng mạnh thì tất nhiên là quyền lực của Tiền Minh Phú bị thu nhỏ đi. Vốn Tiền Minh Phú đã chuẩn bị sẵn sau khi tới Nam Điền sẽ đấu với Vương Trạch Vinh thì giờ đột nhiên lại cảm thấy mình như lâm vào tình cảnh bốn phía bị mai phục.

Mắt thấy quyền lực của Vương Trạch Vinh không ngừng tăng lên, chủ tịch tỉnh Tiền Minh Phú cảm thấy mình có phần đau khổ. Một người từ trước tới giờ đều thuận buồm xuôi gió mà đột nhiên phát hiện các nước cờ mà trước kia mình sử dụng giờ không dùng được nữa, cái cảm giác mất mát này khiến hắn rất acay.

Tình hình hiện tại đúng là chưa từng trải qua, từ sau khi cưới Tư Mã Tú đến giờ thì về cơ bản Tiền Minh Phú chưa từng bị cản trở việc gì. Mỗi khi tới một địa phương nào, nếu trong bộ máy chính quyền có đối thủ thì đầu tiên hắn sẽ không giữ quy tắc mà lôi Tư Mã Hoàng ra. Thật không thể ngờ được cái chiêu bài Tư Mã Hoàng lại có hiệu quả tốt phi thường, cho dù đụng phải người có bối cảnh mạnh ở Bắc Kinh thì nhiều nhất cũng là mọi người cùng hợp tác, cùng chung lợi ích mà thôi chứ có bây giờ giống như ở tỉnh Nam Điền này, không ngờ Vương Trạch Vinh cứ từ từ ép mình tới nghẹt thở. Làm sao bây giờ?

Đây là vấn đề mà Tiền Minh Phú không ngừng tự hỏi, hắn đương nhiên không hi vọng mình tiếp tục bị Vương Trạch Vinh đè ép như vậy.

Tiền Minh Phú tự thấy mình là một nhân vật tài hoa, thuộc loại thay đổi xã hội, trong tim hắn vẫn tồn tại ý tưởng phong lưu, do đó cứ khi nào trước mặt Tư Mã Tú là hắn đều thể hiện sự chuyên nhất của mình. Sở thích lớn nhất của hắn chính là hẹn một số người lên núi nghỉ ngơi, đó cũng địa phương hấp dẫn Tư Mã Tú. Trong mắt Tư Mã Tú thì Tiền Minh Phú thuộc loại người hết lòng vì công tác, không mê rượu chè trai gái.

Đi lên tòa biệt thự tuyệt đẹp trên đỉnh núi ở ngoại ô thành phố Xuân Thành, phóng mắt nhìn cảnh vật xung quanh, Tiền Minh Phú cũng không có cảm giác thư thái như ngày xưa.

Không quay đầu lại, Tiền Minh Phú nói:

- Lão Hà, lão nói xu thế của Nam Điền là như thế nào?

Gió thổi ùa vào mặt, Tiền Minh Phú đứng ở phía trước rất có phong cách của một vĩ nhân, vốn hắn đã đẹp trai nên giờ lại có thêm khí thế thư sinh, khí chất đặc biệt khiến cho Hà Quế Hỉ cũng phải thầm khen.

Nhìn hình ảnh của Tiền Minh Phú, Hà Quế Hỉ có phần thất thần, trong khoảng thời gian này hắn không ngừng nghĩ tới cục diện chính trị ở Nam Điền, nhìn thấy Vương Trạch Vinh càng ngày càng mạnh thì hắn lại càng sốt ruột. Tư Mã Hoàng vì tín nhiệm nên mới phái mình tới Nam Điền trợ giúp Tiền Minh Phú, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà Vương Trạch Vinh đã nắm giữ được tỉnh ủy, điều này làm cho hắn rất khó đi gặp mặt Tư Mã Hoàng. Chuyện lần này xem ra mình không thể làm tốt được rồi!

Vừa nghĩ tới việc không thể làm tốt công tác của mình, tâm tình của Hà Quế Hỉ lại trầm trọng, nửa đời còn lại của mình đều ký thác vào chuyện này, ngộ nhỡ khiến cho Tư Mã Hoàng không vui thì vấn đề rất lớn!

- Chủ tịch Tiền, ngài xem con sông phía xa kìa, sương mù dày đặc, ai có thể nói được tình hình sắp tới thế nào chứ, chẳng qua có thể khẳng định một điều đó là khi ánh mặt trời xuất hiện thì tất cả sương mù này sẽ tiêu tan!

Xoay người lại, Tiền Minh Phú đẩy kính mắt lên cao, nhìn Hà Quế Hỉ chằm chằm nói:

- Có biện pháp đuổi sương mù của nó đi hay không?

- Có biện pháp như phun thuốc hay đốt lửa.

Ánh mắt bắn ra tia tàn khốc, Tiền Minh Phú nói:

- Nói như thế tức là chỉ còn cách chờ mặt trời tới sao?

Hai người cứ vừa đi vừa nói, Tiền Minh Phú bước nhanh xuống chân núi.

Lắc lắc đầu, Hà Quế Hỉ hiểu tâm tư của Tiền Minh Phú, hắn chính là không hi vọng đứng dưới Vương Trạch Vinh như vậy, nhưng hiện giờ thanh thế của Vương Trạch Vinh đang cao thì làm sao có thể để Tiền Minh Phú vượt qua được chứ. Xem ra việc này Tiền Minh Phú đã có ý tưởng riêng của mình.

Hai người xuống dưới chân núi rồi lên xe ngồi, Tiền Minh Phú nói với Hà Quế Hỉ:

- Ngày mai tôi sẽ trở về Bắc Kinh một chuyến, công tác ở Nam Điền anh hãy để ý một chút.

- Chủ tịch Tiền yên tâm đi.

Hai mắt Hà Quế Hỉ sáng lên. Nếu Tiền Minh Phú thật sự có thể mời Tư Mã Hoàng đến Nam Điền hỗ trợ thì chắc rằng Vương Trạch Vinh cũng phải thu liễm lại một ít.

Lúc này Vương Trạch Vinh lại đang bắt tay vào công tác điều động cán bộ. Sau khi trở lại Nam Điền thì phó bí thư tiền đồ Tất Trí Vân giống như đã biến thành một người khác, cứ hai ba ngày là lại chạy tới chỗ Vương Trạch Vinh để báo cáo công tác, rồi phân công cán bộ hai bên công tác theo ý của Vương Trạch Vinh. Kiểu phối hợp này làm cho các thường vụ tỉnh ủy đều cảm thấy giật mình.

Làm trưởng ban tổ chức cán bộ, lần tới Bắc Kinh vừa rồi Chu Huệ cũng gặp được bí thư Cổ, sau khi trở về thì ngoài mặt vẫn tỏ ra là chăm chỉ làm việc. Chẳng qua chỉ có bản thân ả tự biết đây chỉ là ứng phó mà thôi còn trong nội tâm ả vẫn cảm thấy rất nghi hoặc về việc Vương Trạch Vinh lén dẫn Tất Trí Vân đi ra ngoài, còn sự bất mãn thì càng lúc càng tăng.

Trong một hội nghị, Vương Trạch Vinh vô tình phát hiện quan khí của Chu Huệ thay đổi, việc này khiến hắn cảm thấy nghi hoặc. Tại sao quan khí của Chu Huệ này đang cùng hướng với mình lại biến hóa, hình như lại còn có xu thế hướng về bên Tiền Minh Phú. Việc này làm cho Vương Trạch Vinh rất khó hiểu.

Sau đó một ngày, Vương Trạch Vinh đặc biệt gọi Chu Huệ tới, sau khi Chu Huệ ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói xong chuyện công tác liền thử nói:

- Trưởng ban Chu, tôi mới tới Nam Điền nên về công tác vẫn còn nhiều chỗ chưa quen thuộc, có thể có vài chỗ không suy xét chu toàn. Cô là lão đồng chí nên mong cô chỉ đạo nhiều hơn một chút.

Vương Trạch Vinh là một bí thư tỉnh ủy nên nói ra được lời này cũng coi là đã hạ thấp lắm rồi.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Huệ mỉm cười nói:

- Bí thư Vương làm rất tốt, tôi rất bội phục năng lực công tác của bí thư Vương. Dưới sự lãnh đạo của ngài thì tôi tin Nam Điền sẽ có phát triển lớn, ngài yên tâm, chỉ cần là trong phạm vi công tác của tôi thì tôi nhất định sẽ quán triệt triệt để chỉ thị của ngài.

Lời nói rất dễ nghe, vẻ mặt Chu Huệ cũng thể hiện đầy thành khẩn, nhìn trông như đang thổ lộ tình cảm với Vương Trạch Vinh vậy. Nếu như đổi là người khác mà được nghe cô ả này nói như vậy thì trong lòng sẽ rất vui mừng vì như này là đủ chứng tỏ đây là người một lòng vì mình.

Nhưng Vương Trạch Vinh quan sát thấy quan khí của đối phương lại không có biến hóa gì lớn, chỉ thấy sau khi mình nói thì hơi lay động một chút rồi sau đó lại khôi phục nguyên trạng.

Hai người hàn huyên một hồi, Vương Trạch Vinh tiễn Chu Huệ ra về với sự nghi hoặc.

Tiễn Chu Huệ xong, Vương Trạch Vinh về lại chỗ ngồi nghĩ đi nghĩ lại tình hình người phụ nữ này, nhưng càng nghĩ thì lại càng không rõ. Trong suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì người phụ nữ này có thể leo lên được cái ghế trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì hẳn là một người thông minh, hàng năm là người làm công tác tổ chức nên chắc nhìn vấn đề cũng rất mẫn cảm. Thực lực của mình ở Nam Điền tăng lên liên tục chắc hẳn ả đều nhìn thấy, vậy sao lại có chuyện như vậy. Cuối cùng Vương Trạch Vinh đành quy kết người phụ nữ này có vấn đề về tâm lý.

Chu Huệ đúng là như Vương Trạch Vinh nghĩ, ả cũng là một người thông minh, nhưng đôi khi phụ nữ thông minh nhìn vấn đề lại rất thực tế. Không ai biết rằng ả có một người bạn tốt hồi trung học sau khi lên đại học thì vừa khéo lại làm cùng hội sinh viên với Tiền Minh Phú, nên hiểu rất rõ vấn đề tình cảm giữa Tiền Minh Phú và Tư Mã Tú. Kể từ sau khi biết Tiền Minh Phú tới Nam Điền làm chủ tịch tỉnh thì ả tìm mọi cách nghe ngóng rõ ràng tình hình của Tiền Minh Phú, qua đó biết Tư Mã Hoàng là hậu thuẫn của Tiền Minh Phú.

Bởi vì nắm rõ về Tiền Minh Phú nên ả lại tiến hành tìm hiểu về Vương Trạch Vinh. Cứ như vậy bối cảnh của cả hai người thì ả đều biết khá rõ.

Vương Trạch Vinh thì có Hạng Nam, Tiền Minh Phú thì có Tư Mã Hoàng, so sánh hai người khiến Chu Huệ có một ý nghĩ. Nghe nói vợ của Vương Trạch Vinh là một mỹ nhân còn vợ của Tiền Minh Phú lại là một khủng long, có khi đây có thể là một cơ hội với mình.

Chu Huệ cũng tự biết mình, với tuổi của ả thì nếu muốn tiến thêm một bước để kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh thì khả năng thành công rất nhỏ. Chẳng qua nếu đổi phương hướng tỷ như thậm thụt với Tiền Minh Phú thì tin rằng với hoàn cảnh gia đình của Tiền Minh Phú hiện tại thì hắn có khả năng mắc câu, hơn nữa Tiền Minh Phú cũng là một người đàn ông bảnh bao phong độ. Trong suy nghĩ của Chu Huệ thì ánh mắt phải nhìn lâu dài mới được, nếu như Tư Mã Hoàng và Hạng Nam hết nhiệm kỳ thì chỉ có thể so sánh năng lực cá nhân giữa Tiền Minh Phú và Vương Trạch Vinh mà thôi. Mà xét về mặt này thì năng lực của Tiền Minh Phú so với Vương Trạch Vinh thì cũng không kém là bao.

Với phân tích như vậy, Chu Huệ có một ý nghĩ, đó là cứ ngoài sáng thì là thủ hạ thân tín của Vương Trạch Vinh còn đâu thì âm thầm nghĩ biện pháp giở thủ đoạn ám muội với Tiền Minh Phú. Cứ như vậy thì mình hoàn toàn có thể chạy qua chạy lại giữa hai bên, chỉ cần có phương pháp thì chắc chắn không thiếu chỗ tốt. Đến lúc đó thì bất kể là ai chiếm thượng phong thì mình cũng đều có lợi.

Về chuyện này thì Chu Huệ đúng là rất có kinh nghiệm, mình chỉ cần hoạt động theo phương pháp này thì khi cần cho dù để đối phương chiếm tiện nghi thân thể một chút cũng không phải chuyện gì quá lớn, dù sao thì tất cả mọi người đều có nhu cầu sinh lý mà.

Hồi tưởng lại biểu hiện của mình ở bên trong văn phòng của Vương Trạch Vinh vừa rồi, tâm tình của Chu Huệ khá tốt, đứng ngắm nghía lại hình ảnh của mình qua chiếc gương to trong phòng làm việc rồi mỉm cười, mình đúng là rất biết diễn kịch!

Chu Huệ nhớ lại tình cảnh lần trước leo núi cùng Tiền Minh Phú, nghĩ đến lúc đó là trong lòng Chu Huệ lại nóng lên, đàn ông thành thục thật hấp dẫn!

Một lần nữa trở về bàn làm việc, sắc mặt Chu Huệ lại chuyển sang rất nghiêm túc, chuyện Vương Trạch Vinh giao cho phải làm thật tốt mới được.

Gọi phó trưởng ban được phân công quản lý giao lưu cán bộ tới, Chu Huệ nghiêm túc sắp xếp công tác được Vương Trạch Vinh bố trí.

Điều khiến Chu Huệ không thể ngờ được đó chính là Vương Trạch Vinh cũng không phải người bình thường, hắn có khả năng đặc biệt là nhìn ra quan khí nên giờ đã cảnh giác với Chu Huệ. Khi nghĩ tới việc người phụ nữ này không một lòng vì mình là Vương Trạch Vinh đã có một ý nghĩ là cần phải mau chóng bồi dưỡng một người tâm phúc của mình vào trong ban tổ chức cán bộ!

Bình luận

Truyện đang đọc