QUAN KHÍ

Phó chủ tịch tỉnh Bách Cường rất tiếc nuối nằm trên giường, trong lòng không khỏi thầm than thời gian ngày xưa:

- Tình hình Quán Hà rất phức tạp, em tốt nhất không nên xen vào đó.

Phó chủ tịch tỉnh Bách Cường nói xong liền xách cặp đi ra ngoài. Biệt thự khu Kim Thủy Loan không phải ai cũng có thể mua được, giá cả nơi này rất đắt. Lý Thư Vũ mỗi lần lên thành phố đều đến đây hẹn Phó chủ tịch tỉnh Bách Cường. Là Phó chủ tịch tỉnh, Bách Cường mặc dù có không ít phụ nữ nhưng lại rất chú ý đến Lý Thư Vũ. Hai người thường xuyên gặp nhau. Biệt thự này cũng là do Bách Cường mua cho Lý Thư Vũ, nhà thường xuyên có người đến quét dọn. Một mình nằm trong phòng, tâm trạng Lý Thư Vũ rất không tốt. Đi theo Bách Cường gần mười năm, người đàn ông này luôn như một ngọn núi ngăn mưa ngăn gió cho cô. Lý Thư Vũ thở dài một tiếng và biết Bách Cường không thể nào luôn đứng mãi chắn cho mình, y đã già.

Vừa nghĩ đến việc Bách Cường sắp về hưu, tâm trạng Lý Thư Vũ càng lo lắng hơn. Đến lúc đó mình sẽ như thế nào?

Lý Thư Vũ dựa lưng vào giường rồi lấy tay sờ sờ ngực mình. Vừa nãy Bách Cường đã dẫn ngọn lửa dục của Lý Thư Vũ lên. Lý Thư Vũ rất tự tin vào bộ ngực của mình. Ông xã của cô không phải đều si mê nó sao?

Chồng Lý Thư Vũ bây giờ đang là cục trưởng cục Lao động thành phố Thiên Hà. Nghĩ đến chồng mình, Lý Thư Vũ đúng là không còn gì để nói. Hắn thực ra biết rõ chuyện của Lý Thư Vũ và Bách Cường, vì sợ đắc tội Bách Cường, hắn thậm chí còn cổ vũ Lý Thư Vũ đi gặp Bách Cường.

Chồng Lý Thư Vũ cũng khá lâu không cùng cô làm chuyện đó. Hắn bây giờ là cục trưởng nên có nhiều người cần nhờ nên đâu thiếu gái đẹp. Mình là loại người phụ nữ như vậy thì hắn đâu cần.

Lý Thư Vũ đưa tay sờ sờ chỗ kín mà khẽ rên rỉ. Trong đầu Lý Thư Vũ hiện ra hình ảnh Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh. Một người rất cường tráng. Vừa nghĩ đến Vương Trạch Vinh, động tác của Lý Thư Vũ càng nhanh hơn.

Thở dài một tiếng, Lý Thư Vũ đã tự giải quyết được vấn đề. Bách Cường già rồi nên mình nhất định phải tìm một gốc cây khác để dựa vào.

Lý Thư Vũ lần đầu tiên cảm thấy lo lắng. Từ sau khi hưởng thụ quyền lực, Lý Thư Vũ thà chết chứ cũng không muốn đánh mất quyền lực trong tay.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Quán Hà, đây là vị trí mà bao nhiêu người ước vọng. Lý Thư Vũ thật không dám tưởng tượng khi mình mất quyền lực như thế nào. Đứng dưới vòi hoa sen, Lý Thư Vũ nhìn người trong gương rồi nhún nhún ngực. Hình ảnh Vương Trạch Vinh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Cô không rõ sao mình lại cứ nghĩ đến Lý Thư Vũ. Nửa tiếng sau, Lý Thư Vũ lái xe rời đi.

Chuyện Quán Hà thêm thường vụ vẫn không có tin tức gì, Vương Trạch Vinh phát hiện Trương Tùng không còn thân thiết với mình như trước nữa, đây là chuyện không có cách nào hết. Trong chốn quan trường luôn lấy thực lực làm trọng, không có thực lực thì không làm được gì.

- Phó thị trưởng Vương, tối nay không biết anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm.

Lý Thư Vũ gọi điện tới. Nghe thấy Lý Thư Vũ mời mình ăn cơm, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Hắn đã sớm muốn trao đổi với Lý Thư Vũ nhưng không có cơ hội, không ngờ cô ta lại hẹn mình trước, có lẽ đây là một cơ hội. Có cô ta ủng hộ, mình được vào danh sách đề cử sẽ càng chắc chắn hơn:

- Trưởng ban Lý, chị nói địa điểm, tôi lập tức đến.

- Trạch Vinh, nghe nói anh thích ăn món Tứ Xuyên, hôm nay mời anh đến nếm thử ở nhà hàng Tứ Xuyên.

Lý Thư Vũ mặc một bộ quần áo rất đẹp. Nhìn Lý Thư Vũ, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nhà hàng Trưởng ban Lý giới thiệu nhất định không sai. Tôi còn chưa đến nhà hàng này ăn, mới mở ư?

Lý Thư Vũ cười cười quyến rũ mà nói:

- Cũng mới mở không lâu, là người trên tỉnh mở.

Món ăn được Lý Thư Vũ chọn khá kỳ công, không ít món đúng là món Vương Trạch Vinh thích ăn nhất.

- Cảm ơn Trưởng ban Lý.

Lý Thư Vũ có thể bày ra bàn tiệc này tức là nói rõ cô ta đã nghiên cứu khá kỹ về Vương Trạch Vinh.

- Chúng ta uống rượu vang chứ?

Lý Thư Vũ hỏi. Vương Trạch Vinh nói:

- Được.

Nữ nhân viên phục vụ bên cạnh rót rượu cho hai người, Lý Thư Vũ xua tay nói:

- Mấy cô xuống đi.

Sau khi hai bên mời nhau uống vài ly, Lý Thư Vũ nói:

- Phó thị trưởng Vương, công tác Luân chuyển đất đai triển khai đến bây giờ cũng nhận được sự quan tâm của các lãnh đạo tỉnh.

- Công tác gặp không ít khó khăn, tất cả mới bắt đầu mà thôi.

Vương Trạch Vinh giơ chén lên rồi nói:

- Mời Trưởng ban Lý một chén. Tôi kính chúc Trưởng ban Lý luôn luôn xinh đẹp.

Lý Thư Vũ cười nói:

- Trạch Vinh đúng là biết nói, cảm ơn nhiều.

Cách xưng hô đã được Lý Thư Vũ thay đổi, bây giờ có vẻ rất thân thiết. Vừa uống rượu, hai người bắt đầu nói một chút vấn đề nhân sự. Không có cách nào cả, hai người đều trong chốn quan trường, không nói chuyện này thì chẳng có gì hấp dẫn được bọn họ.

Mặt Lý Thư Vũ lúc này đỏ như hoa đào, hai mắt nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ. Vương Trạch Vinh ít nhiều biết tình hình của Lý Thư Vũ, biết cô ta có quan hệ không bình thường với Bách Cường, đó chỉ là lén bàn bạc và không ai lại công khai cả. Vương Trạch Vinh thầm than Bách Cường đúng là tinh mắt, người phụ nữ thế này cũng tìm ra.

- Trạch Vinh, chúng ta đều là độc thân đến Quán Hà.

Lý Thư Vũ thở dài nói. Vương Trạch Vinh hỏi:

- Thế bao giờ chồng chị được điều đến đây.

- Không định điều đến, con cái do ông bà nuôi, mọi người đều làm tốt công tác của mình.

Vương Trạch Vinh mời Lý Thư Vũ một chén.

- Trạch Vinh, hôm nay mời anh đến ăn cơm thực ra tôi có một ý. Quán Hà thiếu hai thường vụ, tôi toàn lực ủng hộ anh.

Đây là lần đầu tiên Lý Thư Vũ tỏ thái độ, Vương Trạch Vinh rất vui mà nói:

- Vậy cảm ơn Lý tỷ.

Hắn cũng đã thay đổi cách xưng hô, hai người đang nói chuyện thì chỉ thấy mấy người cục trưởng cục Vệ sinh môi trường Quách Cường đi vào, phía sau là Chánh văn phòng cục Vệ sinh môi trường Tằng Trân và hai người đàn ông khác:

- Trưởng ban Lý, Phó thị trưởng Vương, nghe nói hai ngài ăn cơm ở đây, tôi mang theo các đồng chí đến mời hai lãnh đạo một chén.

Quách Cường mặt đầy nụ cười mà vào. Vừa nãy nghe nhân viên văn phòng nói là thấy Lý Thư Vũ và Vương Trạch Vinh ăn cơm ở đây, Quách Cường lập tức nghĩ đến rất nhiều. Một thường vụ ăn với một người rất có thể trở thành thường vụ thì có nghĩa là gì?

Mặc dù cũng lo lắng việc đến mời rượu sẽ làm hai lãnh đạo không vui, nhưng Quách Cường không muốn bỏ qua cơ hội làm lãnh đạo có ấn tượng tốt về mình.

- Cục trưởng Quách.

Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên.

- Phó thị trưởng Vương mau ngồi, các ngài ngồi, mấy người cục Vệ sinh môi trường chúng tôi mời hai ngài một chén, chúc các ngài thuận lợi.

Vương Trạch Vinh và Lý Thư Vũ uống xong, Quách Cường nói:

- Các ngài tiếp tục dùng bữa, chúng tôi không làm phiền.

Quách Cường thấy tình hình của hai người, đặc biệt là Lý Thư Vũ ăn mặc đẹp như vậy liền thầm than Vương Trạch Vinh quá may mắn vì thế liền dẫn người rời đi. Bởi vì gặp người quen nên hai người một lúc sau là ăn xong. Ra khỏi nhà hàng, Lý Thư Vũ cười nói:

- Trạch Vinh, chúng ta đều là người không có gia đình ở đây, chúng ta đi hát một chút nhé.

Vương Trạch Vinh nói:

- Hay là thôi, tôi không giỏi trong cái này.

Lý Thư Vũ cười nói:

- Tôi còn muốn giao lưu với Trạch Vinh.

Nghe Lý Thư Vũ nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Vậy tìm một nơi có hoàn cảnh tốt một chút.

Lý Thư Vũ nói:

- Yên tâm, tôi biết một quán rất được, không ai làm phiền cả.

- Trưởng ban Lý hát rất hay.

Vương Trạch Vinh ngồi tại chỗ châm thuốc hút, Lý Thư Vũ hát rất chăm chú, thân thể còn không ngừng nhún nhảy. Lý Thư Vũ hát xong liền ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, nghe nói anh là con rể của Bộ trưởng Hạng.

Không ngờ Lý Thư Vũ biết việc này, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ừ, vợ tôi đang ở trên tỉnh thành.

Biết Hạng Nam là bố vợ của Vương Trạch Vinh là do Lý Thư Vũ được Bách Cường nói. Từ trước đến nay bọn họ vẫn thầm đoán chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, sau khi biết chỗ dựa của Vương Trạch Vinh mạnh như vậy, hơn nữa thấy Vương Trạch Vinh còn trẻ và có tiền đồ rất lớn nên chị ta quyết định dựa vào Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh không phủ nhận, Lý Thư Vũ càng thêm quyết tâm hơn. Chuyện Vương Trạch Vinh vào thường vụ chỉ là sớm muộn. Bây giờ không dựa vào Vương Trạch Vinh thì sau này muốn dựa vào là quá khó khăn.

- Tôi mời anh nhảy một điệu.

Lý Thư Vũ đứng dậy đưa tay ra.

- Lý tỷ, hay là tôi. Tôi nhảy không tốt sợ là giẫm vào chân chị.

- Trạch Vinh, cho chút mặt mũi đi.

Lý Thư Vũ đột nhiên nói rất ngọt ngào như làm nũng.

- Vậy chúng ta nhảy một điệu.

Vương Trạch Vinh đành phải đứng dậy ôm Lý Thư Vũ nhảy. Vương Trạch Vinh cảm thấy trên người Lý Thư Vũ có một làn khí nóng phả ra.

Hai người từ từ nhảy trong điệu nhạc, Vương Trạch Vinh cảm thấy Lý Thư Vũ như mềm nhũn và ngả vào lòng hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc