QUAN KHÍ

Sáng thứ hai cả Lý Duy Hà và Tiểu Giang đều rời đi. Hai ngày này Vương Trạch Vinh đúng là lịch dày đặc. Ban ngày đi chơi với Lý Duy Hà, tối lại về đi chơi với Tiểu Giang. Tiểu Giang hiểu nỗi bất đắc dĩ của Vương Trạch Vinh, nhưng trong lòng nàng có chút không thoải mái. Vì thế nàng đều thể hiện hết trên giường, không ngừng quấn lấy Vương Trạch Vinh.

Bởi vì quan hệ tốt với Lý Duy Hà nên tâm trạng Vương Trạch Vinh lúc này rất tốt. Từ tin tức mà Tiểu Giang mang đến, Vương Trạch Vinh biết được rất nhiều vấn đề. Tình hình trong huyện cũng không quá xấu như hắn nghĩ. Ít nhất Lý Duy Hà đã có thực lực tương đương với Trịnh Chí Minh. Điều này là chuyện rất tốt đối với Vương Trạch Vinh.

Trong chốn quan trường cần phải có đồng minh. Vương Trạch Vinh và Lý Duy Hà thông qua hai ngày tiếp xúc ở trên tỉnh thì về cơ bản đã thành đồng minh. Vương Trạch Vinh hy vọng được Lý Duy Hà ủng hộ ở huyện, Lý Duy Hà lại hy vọng thông qua Vương Trạch Vinh để tạo quan hệ với bạn học của hắn. Theo Lý Duy Hà thấy có thể làm bạn với người trên tỉnh thì bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng được.

Đợt bầu lại cán bộ lớp rất nhanh diễn ra, hoạt động ngoại khóa của đám bạn học Vương Trạch Vinh càng lúc càng trở nên phong phú.

- Trạch Vinh, tối cùng đi ăn cơm chứ?

Lớp trưởng Lưu Á Động đi tới bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi hỏi.

- Được, Lưu ca.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ở đâu vậy?

- Thế giới Hải Dương.

Lưu Á Động cười nói.

- Ồ, ăn đồ biển à.

Quán đồ biển lớn nhất tỉnh thành chính là đây. Vương Trạch Vinh đoán Lưu Á Động sẽ phải bỏ nhiều tiền.

Vương Trạch Vinh cũng đã tham gia mấy lần các buổi do Lưu Á Động tổ chức, hắn cảm thấy Lưu Á Động quan hệ kém hơn Tào Hưng Hạo.

Bởi vì lần trước ở Tinh Không Ngân Lâu nên Vương Trạch Vinh hơi cảnh giác với Tào Hưng Hạo. Vì thế hắn muốn quan hệ với Lưu Á Động hơn.

Vào trong quán, Vương Trạch Vinh thấy Lưu Á Động đã chờ ở đó. Hắn thầm than đám bạn học này hoàn toàn không cần nhiệt tình với kẻ cấp xã như mình. Chẳng qua bây giờ sắp bầu cử nên bọn họ mới thế.

- Trạch Vinh, rất vui vì cậu có thể đến.

Lưu Á Động chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh.

- Tôi phải cảm ơn vì Lưu ca đã nhớ tới chứ.

Vương Trạch Vinh vội vàng đưa tay ra.

Có lẽ Lưu Á Động cũng cảm thấy mình yếu thế hơn Tào Hưng Hạo nên lần này chính là nỗ lực cuối cùng. Sau khi vào trong phòng điều làm Vương Trạch Vinh không ngờ là hai phần ba bạn học trong lớp cũng tới.

- Trạch Vinh, sao bây giờ mới tới, mau lại đây ngồi.

Nhâm Trạch Hải cùng phòng với Vương Trạch Vinh thấy hắn đến liền vẫy tay gọi.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống bên cạnh Nhâm Trạch Hải rồi nói:

- Hôm nay đúng là nhiều người.

Nhâm Trạch Hải nhỏ giọng nói:

- Mọi người hôm nay đến đây là do chỗ dựa của lão Lưu tới.

- Chỗ dựa.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.

Nhâm Trạch Hải cười nói:

- Lát nữa cậu sẽ biết mà.

Nhâm Trạch Hải bình thường khá kiêu ngạo, nhưng khi Vương Trạch Vinh ở cùng phòng liền thấy người này không khó quan hệ. Hơn nữa Nhâm Trạch Hải cũng khá thân thiện.

Một điểm thú vị là khóa học này toàn bộ là nam, không có nữ.

Khi mọi người đang nói chuyện thì chỉ thấy Lưu Á Động từ ngoài đi vào. Lưu Á Động nói:

- Mọi người yên lặng một chút, Phó chủ tịch tỉnh Tần – thường vụ tỉnh ủy đến thăm mọi người.

Mọi người nghe thấy Phó chủ tịch tỉnh Tần đến liền lập tức đứng lên. Vương Trạch Vinh thầm giật mình. Hắn không ngờ Lưu Á Động còn có chỗ dựa như vậy. Vương Trạch Vinh vừa đứng lên vừa có chút buồn bực. Lưu Á Động có chỗ dựa mạnh như vậy thì còn đấu với Tào Hưng Hạo làm gì?

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng không rõ nhưng có một điểm hắn đoán được là Tào Hưng Hạo có lẽ cũng có chỗ dựa tương đương như Phó chủ tịch tỉnh Tần. Nếu không Tào Hưng Hạo và Lưu Á Động không thể đấu mạnh như vậy.

- Mọi người ngồi xuống cả đi. Tiểu Lưu mời khách, tôi đến uống một chút.

Phó chủ tịch tỉnh Tần cười nói khuấy động không khí.

Đợi Phó chủ tịch tỉnh Tần ngồi xuống ghế chủ bàn, mọi người mới ngồi xuống.

- Tiểu Lưu, hôm nay cậu là chủ mà, lại đây ngồi.

Phó chủ tịch tỉnh Tần vẫy vẫy Lưu Á Động.

Lưu Á Động đi tới ngồi xuống rồi nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Tần có thể đến tham gia buổi liên hoan của chúng ta, đây là vinh dự của chúng ta. Xin mời Phó chủ tịch tỉnh Tần nói với mọi người vài câu.

Lưu Á Động vừa nói như vậy, có mấy bạn học đi đầu vỗ tay. Chỉ trong nháy mắt mọi người đều vỗ tay.

Phó chủ tịch tỉnh Tần đưa tay ra hiệu mọi người im lặng rồi nói:

- Vậy tôi nói vài câu.

- Khóa học Thanh niên xuất sắc lần này Tỉnh ủy rất coi trọng. Bản thân tôi cũng rất hy vọng vào mọi người. Còn hơn hai tháng nữa là kết thúc khóa học, tôi hy vọng mọi người thông qua khóa học lần này để tăng cường năng lực của mình. Tôi hy vọng trong mọi người xuất hiện rất nhiều cá nhân xuất sắc.

Nhìn Lưu Á Động một chút, Phó chủ tịch tỉnh Tần vỗ vỗ vai Lưu Á Động rồi nói:

- Tiểu Lưu đang là lớp trưởng phải không, hy vọng Tiểu Lưu có thể dẫn dắt tốt mọi người. Cuối cùng tôi chúc mọi người học tập tiến bộ.

Phó chủ tịch tỉnh Tần nói rất ngắn nhưng nội dung lại khiến người ta phải suy nghĩ. Vương Trạch Vinh thầm đoán được ý của Phó chủ tịch tỉnh Tần. Điểm thứ nhất, Lưu Á Động là lớp trưởng, mọi người theo hắn dẫn dắt để đạt thành tích.

Điều này có nghĩa Lưu Á Động tròn trách nhiệm và mọi người không nên thay đổi. Ý thứ hai đó là Phó chủ tịch tỉnh Tần rất hy vọng mọi người, có thể sử dụng hay không phải do biểu hiện của mọi người.

Đúng là lãnh đạo có khác, nói từng đó nhưng chỉ có một mục đích là muốn đỡ Lưu Á Động.

Thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Tần căn giờ rất chuẩn, Phó chủ tịch tỉnh Tần vừa nói xong thì thư ký đã vào nhỏ giọng nói mấy câu.

Phó chủ tịch tỉnh Tần gật đầu nói:

- Tôi đột nhiên có việc cần xử lý gấp. Tôi vốn muốn uống mấy chén với mọi người nhưng không được rồi. Mọi người phải chơi thật vui đó.

Phó chủ tịch tỉnh Tần quay đầu lại nói với Lưu Á Động:

- Tiểu Lưu, uống với mọi người thay tôi.

Nhìn Phó chủ tịch tỉnh Tần nhanh chóng rời đi, mọi người khi không thấy bóng dáng mới thở dài một hơi rồi ngồi xuống.

Không còn Phó chủ tịch tỉnh Tần ở đây, không khí tại hiện trường liền tốt hơn. Mọi người không ngừng chúc nhau.

Tan tiệc, Vương Trạch Vinh ngồi xe của Nhâm Trạch Hải mà về.

Vừa lái xe, Nhâm Trạch Hải vừa nói chuyện với Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, có phải cảm thấy có điểm không rõ?

- Đúng là không thể hiểu nổi. Nhâm ca, anh nói Lưu Á Động làm gì không biết. Hắn ta có chỗ dựa mạnh như vậy sao còn phải đấu với Tào Hưng Hạo?

Nhâm Trạch Hải nói:

- Ha ha, Trạch Vinh à chuyện trong tỉnh không đơn giản như bề ngoài đâu. Lưu Á Động không tiếc mời Phó chủ tịch tỉnh Tần đến, cậu cho rằng chỉ vì chức lớp trưởng sao?

- Không vì chức lớp trưởng?

Vương Trạch Vinh cảm thấy khó hiểu.

- Việc này tôi nói với cậu. Hôm nay cậu thấy đó, chỗ dựa của Lưu Á Động là Phó chủ tịch tỉnh Tần. Nhưng cậu biết chỗ dựa của Tào Hưng Hạo là ai không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Cái này đúng là tôi không biết. Chẳng lẽ chỗ dựa của hắn cũng là nhân vật lớn?

- Chỗ dựa của Tào Hưng Hạo là Lôi Trung Phàm – thường vụ tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Chiếu Đông.

Vương Trạch Vinh muốn ngất rồi. Thì ra là hai thường vụ tỉnh ủy.

- Hiểu rồi chứ hả. Lưu Á Động làm lớp trưởng là do trường nể mặt Phó chủ tịch tỉnh Tần, chuyện này cũng không lớn. Nhưng Tào Hưng Hạo vì tranh chức giám đốc nên đột nhiên muốn đấu với Lưu Á Động. Lưu Á Động làm lớp trưởng không chỉ là mặt mũi của hắn, mà còn là mặt mũi của Phó chủ tịch tỉnh Tần. Bây giờ không là cuộc đấu giữa Lưu Á Động và Tào Hưng Hạo nữa, mà là mặt mũi của hai thường vụ tỉnh ủy.

Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh đúng là muốn chửi người. Bên dưới đấu đá một trận thì ra liên quan đến mặt mũi của hai thường vụ tỉnh ủy.

Nhâm Trạch Hải cười ha hả rồi nói:

- Cậu không nghĩ đến phải không? Lưu Á Động là người của Phó chủ tịch tỉnh Tần. Người của Phó chủ tịch tỉnh Tần bị người của Lôi Trung Phàm kéo xuống ngựa. Điều này nói rõ thực lực của Phó chủ tịch tỉnh Tần yếu. Đây là điều mà Phó chủ tịch tỉnh Tần không muốn thấy.

- Bưu điện thì phó chủ tịch tỉnh Tần nói một tiếng là được mà. Tào Hưng Hạo muốn lên chức không phải quá dễ sao?

Lưu Á Động có chút khó hiểu.

- Cậu cho rằng mấy phó giám đốc còn lại của Bưu điện không có chỗ dựa sao?

Vương Trạch Vinh vỗ đùi một cái. Hắn đã hiểu. Xem ra mấy phó giám đốc kia cũng có lực lượng tương đương Tào Hưng Hạo.

- Vậy làm thế nào bây giờ?

Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng.

- Phiếu không cần ghi tên mà.

Nhâm Trạch Hải cười nói.

Vương Trạch Vinh mừng rỡ, tảng đá trong lòng hắn đã biến mất. Nếu là vậy thì ai biết mình bầu cho ai.

- Trạch Vinh, con người cậu rất được. Sau này có gì cần thì cứ nói với tôi.

Qua một thời gian quan sát, Nhâm Trạch Hải có ấn tượng khá tốt với Vương Trạch Vinh nên mới nhắc đối phương một chút. Có một số việc ở cấp độ Vương Trạch Vinh không thể thấy rõ. Rất nhiều chuyện nhìn đơn giản nhưng trong đó rất phức tạp.

Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Nhâm Trạch Hải thì thấy có một phần lớn là màu đỏ. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ không gian của tên này rất lớn. Nhâm Trạch Hải nhắc mình như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là có chút cảm kích. Nhâm Trạch Hải không nói thì Vương Trạch Vinh không thể hiểu nguyên nhân trong đó.

- Nhâm ca, có lẽ anh ăn chưa no. Chúng ta tìm chỗ ăn một chút, tôi mời anh uống rượu.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Ha ha.

Nhâm Trạch Hải cười phá lên. Ăn ở mấy chỗ thế kia đúng là buồn cho cái bụng.

Tìm chỗ đỗ xe, Vương Trạch Vinh và Nhâm Trạch Hải tìm một quán nhỏ gọi đồ và rượu. Thông qua cuộc nói chuyện lần này, quan hệ giữa hai người càng tốt hơn.

Vương Trạch Vinh mới uống mấy chén đột nhiên nghĩ đến chuyện uống rượu lái xe rồi bị cảnh sát giao thông bắt, vì thế liền nói với Nhâm Trạch Hải:

- Nhâm ca, lát anh phải lái xe nếu gặp cảnh sát giao thông thì sao?

Nhâm Trạch Hải liền cười ha hả chỉ vào Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Cậu nhìn xe kia xem. Mà cậu đã bao giờ nghe nói ai lái xe của ủy ban nhân dân tỉnh mà uống rượu không?

Vương Trạch Vinh lắc đầu, hắn đúng là chưa từng nghe đến.

- Cảnh sát giao thông dám chặn xe của ủy ban nhân dân tỉnh sao?

Nhâm Trạch Hải cười nói.

Mẹ nó chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc