QUAN KHÍ

Mới đầu giờ buổi sáng mà Vương Trạch Vinh đã nhận được không ít điện thoại, đại đa số mọi người đều hỏi về tình hình của hội nghị Trung ương.

Sau khi nhận được điện thoại của Dương Hoa Cường, Vương Trạch Vinh nghe ra Dương Hoa Cường đã biết tình huống của hắn. Từ giọng nói trong cuộc điện thoại này có thể phát hiện ra thanh âm của Dương Hoa Cường có chút không bình thường.

Nghĩ đến việc ông ta từ trước tới giờ đều đi sát phía sau mình, Vương Trạch Vinh an ủi nói:

- Lão Dương, Nam Điền còn cần anh cống hiến trí tuệ.

- Bí thư Vương, tôi cũng biết sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ lại tới nhanh như vậy.

- Lão Dương, cho tới này anh vẫn luôn ủng hộ tôi. Điều này tôi vẫn nhớ ở trong lòng, có việc gì cần tổ chức giúp đỡ thì anh cứ việc nói ra.

Tuy tổ chức còn chưa nói chuyện chính thức, nhưng sự tình đã đến nông nỗi này nên Vương Trạch Vinh cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra việc này.

- Bí thư Vương, tôi không có điều gì cần làm phiền đến tổ chức.

- Lão Dương, con trai của anh đang công tác ở Thủ đô, tôi sẽ nhờ các đồng chí ở Thủ đô chiếu cố đồng chí ấy một chút.

Nghĩ đến sự trợ giúp của Dương Hoa Cường đối với mình, Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc nên trợ giúp con ông ta.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ như vậy, Dương Hoa Cường cảm kích nói:

- Bí thư Vương, cả đời này của tôi làm được một việc chính xác nhất chính là đi theo ngài làm việc, tôi thật sự cao hứng.

Vương Trạch Vinh cũng có cảm tình, nói với Dương Hoa Cường:

- Lão Dương à, ở Nam Điền chúng ta hợp tác cực kỳ tốt. Anh là một đồng chí tốt.

An ủi Dương Hoa Cường một lúc rồi Vương Trạch Vinh mới cúp điện thoại.

Lắc lắc đầu, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hiện tại sự tình trong Hoa Hạ đúng thật là rất kỳ quái, bất kể là loại hình thức hội nghị nào, vừa mới kết thúc thì dường như ai cũng biết ngay được kết quả.

Vừa mới nói chuyện điện thoại với Dương Hoa Cường xong thì Tô Tắc Đào gọi điện thoại đến.

- Bí thư Vương, không nghĩ là tôi phải rời khỏi Nam Điền. Tôi thật sự hy vọng có thể tiếp tục được công tác tại Nam Điền.

- Lão Tô, lần này Trung ương quyết định cử anh tới Bắc Cương đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an, điều này nói rõ sự tín nhiệm của Trung ương đối với anh. Bắc Cương cần đồng chí có kinh nghiệm công tác phong phú như anh, sau khi tới Bắc Cương rồi thì năng lực của anh sẽ được phát huy mạnh mẽ.

Tô Tắc Đào so với Dương Hoa Cường thì có vẻ cao hứng hơn một chút, đến Bắc Cương cũng là một việc không tồi, việc này đã chứng minh sự tin tưởng của Trung ương với Tô Tắc Đào. Hắn vừa nghĩ tới ý tứ này thì trong lòng cảm thấy cao hứng. Điều duy nhất không thoải mái chính là Nam Điền sẽ lên cấp, mình vốn có thể đi nhờ chuyến xe nhưng bây giờ xem ra không được nữa rồi.

- Bí thư Vương, tôi gọi cuộc điện thoại này chính là để tỏ một thái độ với ngài. Tô Tắc Đào tôi bất kể đến tỉnh nào đều cũng sẽ luôn theo sát bước chân anh.

Lời nói này làm Vương Trạch Vinh phải âm thầm gật đầu. Tô Tắc Đào này là một người thật tinh mắt, vào lúc này mà hắn còn nói ra lời này hay nói trắng ra rằng hắn đúng là rất có ý tưởng.

- Lão Tô, về sau chúng ta phải tăng mạnh thêm giao lưu.

Vương Trạch Vinh biết cho tới nay thì Tô Tắc Đào đều đi theo mình, hiện tại lại tiến thêm một bước tỏ thái độ như vậy, xem ra không hy vọng từ bỏ suy nghĩ trước đây.

Tiếp theo Vương Trạch Vinh lại nhận được một vài cú điện thoại, tiếp các cuộc điện thoại này xong thì Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới việc Uông Kiều sẽ giới thiệu một vài người, hắn liền gọi điện thoại tới Uông Kiều.

Vừa nối được máy thì Uông Kiều liền nói:

- Trạch Vinh, em đã thu xếp, anh bây giờ tới đây luôn.

Nói xong liền cúp điện thoại.

Lần này không mang theo người nào cả, Vương Trạch Vinh tự mình lái xe đi đến địa điểm mà Uông Kiều thông báo, ở gần khu vực ngoại ô.

Đây là một sơn trang có phong cảnh đẹp, bên trong có mấy tòa nhà, có vẻ rất bí mật.

Sau khi lái xe tới nơi này, Vương Trạch Vinh theo sự hướng dẫn của Uông Kiều qua điện thoại liền đi đến địa điểm nằm ở chỗ tận trong cùng.

Nhìn thấy Uông Kiều an bài, Vương Trạch Vinh cười ám muội một tiếng, Uông Kiều thực hiện việc này giống như tình báo vậy.

Đi vào phòng, lập tức Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều đang nghênh đón ở cửa, cười nói:

- Giống như công tác tình báo vậy.

Uông Kiều cười nói:

- Anh bây giờ là một minh tinh, làm việc và nói chuyện đều phải chú ý một chút mới được.

Ánh mắt nhìn vào phía bên trong, Vương Trạch Vinh liền thấy một vài người quen cũ.

Những người cầm đầu ở đây đều là người mà hắn gặp ở chỗ của Uông Chính Phong.

Nhìn thấy những người này, trên mặt Vương Trạch Vinh lộ ra vẻ tươi cười, giơ tay tiến đến bắt chặt tay bọn họ.

- Tư lệnh Chiêm, đã lâu không gặp, anh có khỏe không?

- Tư lệnh Cổ, lần trước hàn huyên với nhau, anh đã nói muốn tới Nam Điền một chuyến, thế mà vẫn chưa thấy anh đến.

- Tư lệnh Dương, anh có vẻ già hơn một chút.

…..

Vương Trạch Vinh mỉm cười và bắt tay những người này.

- Ha ha, Bí thư Vương, nếu không có sự sắp xếp của tiểu Uông thì đúng là không dễ được gặp mặt nhau.

Ba người cầm đầu này thì hắn đều đã gặp qua trong nhà của Uông Chính Phong, cũng từng tán gẫu với nhau. Lúc ấy hắn cũng chỉ biết bọn họ thuộc người của Uông Chính Phong, nhưng bây giờ mới biết được những người này đúng là thật sự quyết tâm đi theo Uông Chính Phong.

Tình huống của những người này thì Vương Trạch Vinh vẫn luôn chú ý, hắn biết ba người này cũng không vì sự tình của Uông Chính Phong mà bị ảnh hưởng lớn. Chiêm Lâm vẫn đang là Phó tư lệnh Không quân, Cổ Gia Hồng là Tư lệnh quân khu Tế Nam, Dương Úy Lâm là Phó tư lệnh Pháo binh.

Đừng thấy ba người cầm đầu này cấp bậc cũng không kém gì Vương Trạch Vinh, nhưng trong thời điểm này thì vị trí chỗ ngồi lập tức có một chút biến hóa tinh tế.

Vương Trạch Vinh bị Cổ Gia Hồng và Chiêm Lâm kéo vào ngồi ở ghế chủ vị, Uông Kiều ngồi ở bên trái của Vương Trạch Vinh, bên phải là Cổ Gia Hồng.

Vị trí ngồi đã thuyết minh rất rõ vấn đề. Nhìn thấy những người này kéo mình lên ngồi ghế chủ vị, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Uông Kiều vẫn đang luôn mỉm cười.

Uông Kiều nhìn thấy được ánh mắt của Vương Trạch Vinh, cô nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Nhóm người chú Cổ đều là người thân tín của ba em. Anh cũng đừng khách khí.

Nhóm người Cổ Gia Hồng vẫn luôn quan sát đến tình hình của Vương Trạch Vinh và Uông Kiều. Làm người thuộc dòng của Uông Chính Phong, bọn họ cũng đều biết đến các sự tình giữa Uông gia và Lâm gia. Được Uông Kiều cố ý dẫn đường, bọn họ lại hiểu rằng Vương Trạch Vinh không chỉ là con rể của Hạng Nam, người phát ngôn của Uông hệ lại còn chiếm được sự tín nhiệm của Bí thư Lâm. Lại liên tưởng đến một vài mạng lưới quan hệ gia tộc thì bọn họ biết Vương Trạch Vinh này là người không thể coi thường, có tiềm lực rất lớn.

Đúng là vì hiểu rõ tình hình của Vương Trạch Vinh, vào lúc Uông Kiều nói rằng muốn đưa bọn họ giới thiệu với Vương Trạch Vinh thì bọn họ cũng có ý động tâm. Trong ý tưởng của bọn họ thì dù sao Uông Kiều cũng là con gái của Uông Chính Phong, cô đã có ý tứ này thì cũng không cần thiết vi phạm đến mong muốn của cô ấy.

Trung với Uông Chính Phong là điều kiện tiên quyết, nhưng mà cũng phải xem xét đến tiền đồ của chính mình.

Đến bây giờ nhận thấy tình huống Vương Trạch Vinh và Uông Kiều rất thân mật với nhau, trong lòng một vài người cũng động, lập tức có không ít các ý tưởng.

Ánh mắt của Cổ Gia Hồng, Chiêm Lâm, Dương Úy Lâm nhìn lẫn nhau, cả ba người có một cảm giác rằng quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Uông Kiều chắc chắn là không đơn giản như bên ngoài vậy. Chẳng lẽ giữa hai người lại còn có một số tình tiết không muốn cho người ngoài biết? Uông Kiều là con dâu của Bí thư Lâm, cũng không đem những người này giới thiệu cho Lâm Khâm mà ngược lại giới thiệu cho Vương Trạch Vinh, rất không bình thường.

- Bí thư Vương, nghe nói Nam Điền lần này sẽ lên cấp, anh có tính toán gì không?

Chiêm Lâm hỏi dò.

- Đúng vậy, việc này rất có thể, tuy nhiên cần phải xem biểu hiện của Nam Điền.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Nói xong câu này, Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc cho tới hôm nay Uông Kiều mới giới thiệu những người này cho mình nên mục đích cũng không phải đơn giản là ăn một bữa cơm mà là chắc còn dụng ý khác. Trong lòng hắn lập tức nghĩ tới việc những người này chắc chắn là trung với Uông Chính Phong, tuy nhiên trung với Uông Chính Phong cũng không đồng nghĩa với việc phải nghe lời của Uông Kiều mà đầu nhập về một người khác. Bây giờ chắc là phải thể hiện một chút lực lượng ra ngoài cho bọn họ thấy mới được, chỉ có biểu hiện ra được thực lực của mình thì mới chân chính thu phục được bọn họ quy thuận.

Lúc này Uông Kiều cũng đang suy nghĩ đến việc này. Cô rất rõ ràng tình huống các thân tín của ba mình. Đừng nghĩ là bọn họ trung thành với ba mình, cho dù là ba mình đã mất nhưng bọn họ cũng không thay đổi thái độ, nhưng đồng thời những người này cũng là người khó phục tùng người khác. Vương Trạch Vinh có thể thu phục được bọn họ không? Đây đúng là một biến số.

Dương Úy Lâm mỉm cười nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi là con nhà lính, không hiểu được nhiều phép tắc, chỉ biết có uống rượu. Mà uống thì không phải là dùng chén nhỏ, mà là chén lớn, anh xem thử thế nào?

Dương Úy Lâm nói câu này là có dụng ý. Trong những người ngồi ở đây, ngoại trừ ba người bọn họ biết Vương Trạch Vinh có thể uống được ra thì những người khác có lẽ cũng không nắm rõ về tình hình của Vương Trạch Vinh. Tục ngữ nói câu: “Rượu làm anh hùng thêm cam đảm”. Nếu Vương Trạch Vinh có gan tỷ thí uống rượu thì chứng tỏ Vương Trạch Vinh là người có bản lĩnh, tài năng và dám xông lên phía trước. Hắn muốn Vương Trạch Vinh trước mặt những người này thể hiện được một chút bản lĩnh của mình.

Khẽ mỉm cười, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Dương Úy Lâm, nghĩ thầm rằng người này đúng thật là một người có ý tứ, đây chính là muốn giúp mình.

Giơ lên bát lớn, một hơi uống hết một bát rượu này, sau khi uống xong liền nói với mọi người:

- Lần đầu tiên được gặp mặt mọi người, tôi trước hết kính mọi người một chén.

Đây là một chén rượu lớn.

Trong quân đội thì những người này đều uống được rượu, nhưng ai cũng không tưởng tượng được Vương Trạch Vinh lại làm như vậy, chưa ăn chút gì mà đã uống hết một chén lớn rượu. Nhìn thấy diễn xuất này của Vương Trạch Vinh, ánh mắt của những người này khi nhìn về Vương Trạch Vinh đã có chút khác biệt.

- Tốt, Bí thư Vương rất hào sảng.

Cổ Gia Hồng vỗ bàn một cái tán dương.

Một chén rượu lớn này của Vương Trạch Vinh lập tức thu hẹp khoảng cách giữa hắn và những người khác.

Sau khi uống chén rượu này, Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Các vị, tính cách của tôi là người nào kính tôi một thước thì tôi kính người đó một trượng. Đừng nghĩ là tôi dùng lời hay ý đẹp, ngày sau còn dài mọi người sẽ chứng giám.

Ánh mắt nhìn qua gương mặt của mọi người, Vương Trạch Vinh biết rằng nếu mọi người đã ngồi ở nơi này thì chắc chắn là Uông Kiều đã làm tốt các công tác, mấu chốt chính là biểu hiện của mình. Nếu biểu hiện tốt thì những người này lập tức quy thuận.

- Thật tốt, hay là dùng rượu để nói chuyện, tôi dùng chén lớn kính mọi người.

Lại rót một bát đầy rượu, Vương Trạch Vinh bắt đầu cụng với mọi người.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh một người một chén đi chúc mọi người một vòng mà không có cảm giác gì say, ngược lại biểu hiện ra tính hào sảng. Đã có hai người sau khi dùng chén lớn phải ngã xuống. Chiêm Lâm cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này đang ngồi trên vị trí Bí thư Tỉnh ủy mà lại biểu hiện ra ngoài có cảm giác giống như người đang đi làm khoán. Theo hiểu biết của hắn thì Vương Trạch Vinh là bằng chính bản lĩnh mà có được vị trí này, chắc chắn rằng trong phương diện này có trí tuệ. Một người có sự kết hợp giữa dũng khí và trí tuệ, so sánh với các nhân tài khác thì có thể quãng đường đi được phải xa hơn.

Xem ra ý tưởng Uông Kiều để mọi người đi theo Vương Trạch Vinh là chính xác.

Cũng nhiều người có cùng ý tưởng như hắn, sau khi uống rượu vài vòng thì mọi người đã bắt đầu tiếp nhận ý kiến của Uông Kiều.

Bình luận

Truyện đang đọc