QUAN KHÍ

Mục đích Vệ Hồng Lâm gọi Vương Trạch Vinh tới nhà rất rõ ràng, đối với sự phức tạp trong công tác ở bước tiếp theo của Vương Trạch Vinh thì ông cảm thấy lo lắng, cố gắng hết khả năng phân tích các vấn đề phải đối mặt sau khi bộ máy được điều chỉnh nói ra cho Vương Trạch Vinh.

Làm cho Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc là vào lúc cuối, Vệ Hồng Lâm có nói cho hắn một việc, cái người Trưởng ban Tuyên giáo của lão Bí thư là Âu Dương Ý Kiên kia vẫn thường xuyên đi lại gần gũi với Vệ gia, nếu tính ra thì có thể xem như là một người của Vệ gia. Ông tin rằng trong công tác ở bước tiếp theo thì Âu Dương Ý Kiên cũng không tạo phiền toái cho Vương Trạch Vinh.

Không nghĩ đến đây lại còn được có thêm việc tốt này, đương nhiên Vương Trạch Vinh tràn đầy vui mừng. Có một thành viên của Vệ gia như vậy thì sự tình Nam Điền cũng tốt lên rất nhiều.

Trở lại Nam Điền, sau khi xử lý xong các việc cấp thiết thì việc đầu tiên Vương Trạch Vinh làm chính là đi vấn an Dương Hoa Cường.

Không nghĩ tới Vương Trạch Vinh vừa trở lại Nam Điền mà việc đầu tiên hắn làm chính là tới vấn an mình, trong lòng Dương Hoa Cường rất cảm động.

- Bí thư Vương, ngài bận rộn như vậy thì đến đây làm gì.

Dương Hoa Cường lúc này vẫn đang hưởng chế độ đãi ngộ như cũ, chỉ có điều là trong trạng thái quá độ chuẩn bị lui về. Dương Hoa Cường cũng biết thời đại của mình qua rồi, do đó chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Hôm nay nhìn thấy Vương Trạch Vinh tới đây, trong lòng ông ta đúng là không ngờ đến. Cầm chặt tay Dương Hoa Cường, Vương Trạch Vinh nói:

- Cũng muốn đến nhà anh thăm hỏi sớm hơn nhưng mà có nhiều việc quá.

Vương Trạch Vinh là một người trọng tình cảm, nghĩ lại thấy Dương Hoa Cường cho tới nay vẫn luôn ủng hộ mình, vì thế hắn rất hiểu rõ tâm tình của Dương Hoa Cường trong thời điểm này. Do đó, Vương Trạch Vinh liền quyết định đến nhà của Dương Hoa Cường thăm hỏi, nếu có điều gì có thể giúp được thì phải giúp luôn.

Lần này Vương Trạch Vinh tới đây, người đi theo rất nhiều.

Nhìn Vương Trạch Vinh và Dương Hoa Cường nói chuyện thân thiết như vậy, đặc biệt Vương Trạch Vinh chủ động hỏi tình hình đứa con của Dương Hoa Cường, ngay tại chỗ gọi điện thoại lên Thủ đô sắp đặt trợ giúp thì trong lòng những người đi theo Vương Trạch Vinh đều rất suy nghĩ tới việc này.

Vương Trạch Vinh cũng không biết việc hắn làm đã mang tới nhiều kết quả. Sau đó nhóm cán bộ cùng đi đã đem việc này truyền ra ngoài, vì thế người đi theo Vương Trạch Vinh càng thêm nhiều. Trong lòng những người đang đi theo Vương Trạch Vinh đều thêm cảm nhận, nhìn tình hình của Dương Hoa Cường là biết, chỉ cần quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh thì cho dù là lùi ra thì Vương Trạch Vinh cũng vẫn nhớ ân tình cũ để trợ giúp. Đây mới là người đáng giá để đi theo.

- Bí thư Vương, anh đã để mắt tới tôi, nếu anh có việc gì cần tôi thực hiện thì xin anh cứ phân phó.

- Hôm nay tôi tới cũng có ý tứ về việc này. Tục ngữ nói rằng căn bản của sự phát triển chính là giáo dục. Hiện tại rất nhiều địa phương của Nam Điền vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề về giáo dục. Tỉnh đang định thành lập một Tổ đốc tra giáo dục, muốn mời anh tới đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng, nhờ anh để ý một chút về tình hình giáo dục trong toàn tỉnh.

Ánh mắt Dương Hoa Cường sáng lên, biết đây là một động tác lớn của Vương Trạch Vinh trong phát triển Nam Điền. Hơn nữa sau khi lui về tuyến hai thì cũng rảnh rỗi, vì thế ông ta nghiêm túc nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Vương, ngài hãy tin tôi, việc này tôi làm được. Xin ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thực hiện tốt công việc này.

- Lão Dương à, lần này công tác giáo dục của Nam Điền sẽ tăng mạnh ở các khu vực miền núi. Lần trước tôi đi tới một vùng núi nọ, thấy được khát vọng được học tập trong ánh mắt của bọn nhỏ, đúng thật là trong tâm tôi rất quý trọng điều này. Đây là đại sự trong công cuộc phát triển của Nam Điền, đem việc này giao cho anh thì tôi rất yên tâm.

Sau khi rời khỏi nhà của Dương Hoa Cường, Vương Trạch Vinh ngồi trong xe suy nghĩ đến bộ máy Nam Điền.

Rất có ý tứ chính là sau khi điều chỉnh thì không ngờ mọi người lại không có động tác gì. Tuy nhiên, động tĩnh thì không có nhưng quan khí lại có biến hóa mạnh.

Bởi có thể nhìn ra quan khí của mỗi người nên trong lòng Vương Trạch Vinh không bình tĩnh được. Từ quan sát quan khí mà thấy thì các thường ủy mới tới Nam Điền này đều có nhiều loại ý tưởng.

Làm cho Vương Trạch Vinh không thoải mái chính là Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Trịnh Dị Lợi, thằng ranh này đúng là đang không ngừng âm thầm lôi kéo một số cán bộ. Vì lôi kéo người, nghe nói mượn cơ hội lần này giao lưu với Sơn Thành, hắn mang theo người tới Sơn Thành, nghe nói khi đến thì Chu Thế Khánh đúng là rất nhiệt tình, bọn họ công nhiên tiến hành lôi kéo. Thật ra việc Trịnh Dị Lợi lôi kéo người thì Vương Trạch Vinh không thèm để ý tới, cái mà hắn để ý chính là trong bước tiếp theo có ảnh hưởng đến việc lên cấp của Nam Điền hay không thôi.

Vương Trạch Vinh hiểu được rằng việc Lý Kiền Ý lần này xảy ra một số vấn đề thì việc mình tiến vào hạch tâm của Bộ Chính trị là được, tuy nhiên cũng khó có được thứ tự tốt. Hiện tại thì ba người Lô Ninh Quốc, Ngô Tán Lâm và Chu Thế Khánh đang triển khai tranh đoạt. Trong tình huống như thế này nhau cần phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể thu được lợi ích lớn nhất.

- Bằng Trình, nói với ông nội cậu một tiếng, tôi tới thăm ông ấy.

Đột nhiên Vương Trạch Vinh nói với thư ký Phan Bằng Trình.

Nghe như vậy, trong lòng Phan Bằng Trình rất vui vẻ. Từ lúc làm thư ký cho Vương Trạch Vinh, hắn phát hiện là mình vẫn chưa thực sự dung nhập vào trong cuộc sống của Vương Trạch Vinh, nói như vậy thì đúng là với một thư ký như hắn thì chưa xứng đáng. Hiện tại Vương Trạch Vinh có ý tứ này, tuy rằng không biết dụng ý của Vương Trạch Vinh nhưng hắn cũng biết đây là một chuyện tốt.

Nhìn Phan Bằng Trình gọi điện thoại, vẻ mặt của Vương Trạch Vinh như không có gì nhìn về phía trước.

Phan Phong là lão lãnh đạo của Nam Điền, người này cũng thật sự lợi hại, có một số việc đúng là có thể thỉnh giáo ông ta, lực ảnh hưởng của ông ta thì cũng không thể coi thường được.

Giải tán đám người theo sau, Vương Trạch Vinh mang theo Phan Bằng Trình đi tới nhà của Phan Phong.

Rõ ràng đã có một số chuẩn bị, Phan Phong mặc một bộ đồ tây phục sớm đi ra đón.

- Làm mấy món ăn đơn giản, hôm nay tôi ở đây ăn cơm.

Vương Trạch Vinh nói với Phan Bằng Trình.

Vương Trạch Vinh nói rất tùy ý nhưng Phan Bằng Trình lại có vẻ hưng phấn, vội vàng vâng dạ một tiếng rồi đi an bài.

Ngồi ở trong nhà Phan Phong, Vương Trạch Vinh và Phan Phong nói chuyện phiếm với nhau. Chuyện này một chút rồi lại chuyện kia một chút, Vương Trạch Vinh cũng không nói ra ý tưởng gì của bản thân.

Phan Phong cũng là một người rất lợi hại. Khi bắt đầu thì ông ta còn chưa cẩn thận suy nghĩ vì sao đột nhiên Vương Trạch Vinh lại đến nhà mình. Sau khi hàn huyên một hồi, từ trong giọng nói của Vương Trạch Vinh thì ông ta ít nhiều đã minh bạch một chút, Vương Trạch Vinh đây là đang xem thử mình có thể trở thành một người có thể trợ giúp hắn bày mưu tính kế hay không.

Tuy rằng đã lui xuống nhưng Phan Phong vẫn luôn chú ý đến tình huống của Nam Điền. Nghĩ đến Phan Bằng Trình đã mang dấu ấn của Vương Trạch Vinh, Phan Phong âm thầm cười khổ một tiếng, mình xem như bị Vương Trạch Vinh nhìn thấu, không trợ giúp hắn không được.

Mặc dù có ý nghĩ như vậy nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy cao hứng. Điều này đã nói rõ rằng mình còn có chỗ hữu dụng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phan Phong biết nếu mình tiếp tục giả vờ thì Vương Trạch Vinh sẽ có cái nhìn khác với mình. Ông ta cũng muốn đem các phân tích của mình nói cho Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, là một lão đồng chí, tôi cũng muốn đem một số ý tưởng của mình nói cho ngài nghe.

Phan Phong nói rất trực tiếp.

Vương Trạch Vinh hơi ngừng người lại. Quả nhiên Phan Phong này là người tinh tường, mình cố ý để lộ ra chút ít trong lời nói thế mà nghe xong ông ta đã hiểu ra dụng ý, quả thật là người rất sáng suốt.

Ánh mắt nhìn về phía Phan Phong, Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe xem rốt cuộc Phan Phong này hiểu được những gì.

Giống như là kỳ thi vấn đáp, đột nhiên Phan Phong có một cảm giác quay trở lại, nhớ tới khi mình mới tham gia công tác, có một lần báo cáo tình hình công tác với lãnh đạo. Sau khi ngừng một chút để suy nghĩ, Phan Phong nói:

- Bí thư Vương, cho tới nay người bản địa tại Nam Điền đều chiếm thế thượng phong. Từ khi ngài tới Nam Điền đến nay, hơn nữa lần điều chỉnh này, thì lực lượng của phái bản địa xem như là tan rã. Việc này đối với Nam Điền mà nói là cũng không phải là chuyện tốt. Tôi tìm hiểu qua một chút về tình hình thì bây giờ tất cả mọi người đều nói rằng các thường vụ Tỉnh ủy Nam Điền đều có bối cảnh lớn do đó việc điều chuyển các cán bộ có vẻ hơi tùy ý.

Lời nói này cũng chưa rõ ràng nhưng Vương Trạch Vinh cũng nghe ra ý tứ của Phan Phong, không ngoài chính là tất cả mọi người lại càng có thêm nhiều lựa chọn, bất luận là đầu nhập đến ai thì cũng là lựa chọn tốt. Trong tình hình như thế này thì vận mệnh Nam Điền chắc chắn sẽ phát sinh ra biến hóa lớn.

Nhìn thoáng qua Phan Phong, Vương Trạch Vinh hơi gật đầu một cái, Phan Phong nói ra việc này cũng không đặc biệt, nếu là người có dụng tâm thì kiểu gì chẳng thu hút được người.

- Bí thư Vương, cái này cũng không kỳ lạ, mấu chốt chính là tin tức Nam Điền lên cấp đã được truyền ra. Tại thời điểm mấu chốt này, Nam Điền không thể xuất hiện ra các sự kiện lớn, đặc biệt là ngài, nếu có sự việc gì liên quan đến ngài mà xảy ra thì hết thảy trở thành công cốc.

Việc này đúng là Vương Trạch Vinh không nghĩ đến. Nghe Phan Phong nói như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức kinh hãi. Lời nói của Phan Phong nảy sinh trong lòng hắn sự coi trọng, lời nói này rất đúng. Đúng là theo như lời nói của Phan Phong, việc Nam Điền lên cấp chính yếu là có mình tồn tại ở Nam Điền này, nếu mình rời khỏi Nam Điền thì việc lên cấp này còn có thể trở thành sự thực?

Hiện tại Vương Trạch Vinh đúng thật là coi trọng Phan Phong. Hôm nay đến đây vốn cũng chỉ nghĩ là cùng tán gẫu với Phan Phong một chút, có thể từ ông ta mà mở ra một số suy nghĩ, nhưng thật không ngờ lại được nghe tin tức thế sự dạng này.

Nói thật, Vương Trạch Vinh vẫn luôn muốn có người làm rối loạn mọi việc lên, nhưng hắn đúng thật không ngờ mục tiêu của đối thủ lại chính là mình. Nếu mình xảy ra việc gì thì đây mới là sự tình trí mạng.

Chẳng lẽ thật sự có người hướng mục tiêu nhắm vào mình?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng Vương Trạch Vinh trầm tư, Phan Phong biết lời nói của mình đã làm Vương Trạch Vinh coi trọng. Lúc này trong lòng ông ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lần này mình đã dẫn suy nghĩ của hắn đi theo con đường khác, xem như đã đạt được sự coi trọng của Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, việc nhỏ thì không thể dao động đến việc lên cấp của Nam Điền, nếu Trung ương đã có ý đồ, chỉ cần vững bước phát triển thì vấn đề sẽ không lớn. Hiện tại việc duy nhất cần chú ý chính là có người muốn từ trên người ngài tìm kiếm sự đột phá.

- Phan lão, ý kiến của ngài rất trọng yếu.

Vương Trạch Vinh khẽ mỉm cười nhìn về phía Phan Phong, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

- Ha ha, đây chỉ là suy nghĩ của tôi, chắc chắn là sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.

Phan Phong cười nói.

Vương Trạch Vinh vẫn luôn là người trưởng thành từ trong đấu tranh thế mà lại không nghĩ ra được việc này. Hiện tại, nghe chỉ điểm của Phan Phong, ngược lại Vương Trạch Vinh lại cảm thấy việc này mới là việc dễ xảy ra nhất.

Hồi tưởng một chút thời gian gần đây tình hình của Nam Điền có vẻ bình an vô sự, Vương Trạch Vinh biết đúng là có khả năng theo như lời Phan Phong, có một số người đã ở sau lưng bày mưu tính kế các biện pháp để đối phó với mình.

Xem ra mình phải cẩn thận thêm một chút nữa mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc