QUAN KHÍ

Đập tài liệu lên đầu Triệu Thường Lâm, Triệu Cao Cường rất tức giận. Chưa từng có ai làm như Vương Trạch Vinh với y. Y cho rằng đây là sỉ nhục mình. Là một người luôn suy nghĩ cho sự phát triển của Trung Quốc, Triệu Cao Cường cũng có tự tôn của mình. Y vẫn tự nhận mình chưa làm sai, Vương Trạch Vinh làm thế đó là tát vào mặt y.

Sau khi phán đoán đủ thứ, Triệu Cao Cường mới dần bình tĩnh lại. Một lần nữa xem nội dung trong tài liệu, Triệu Cao Cường phải tự trách mình vì công việc mà quên việc dạy con cái. Lần trước Triệu Thường Lâm dính vào bê bối, Triệu Cao Cường còn nghĩ đó là do Triệu Thường Lâm còn trẻ, bị lợi dụng mà thôi. Bây giờ sau khi xem xong mới thấy con mình đã đi quá xa.

- Anh xem việc tốt anh làm đi.

Triệu Cao Cường rất giận. Không ngờ con mình lại xấu xa như vậy, chơi gái không nói, còn coi gái là thú vật. Nhìn bức ảnh thấy cô gái trần truồng bị Triệu Thường Lâm dùng xích kéo đi, Triệu Cao Cường không thể nghĩ đó là con y. Tài liệu rất chi tiết, Triệu Cao Cường phải thầm phục năng lực của Vương Trạch Vinh. Triệu Thường Lâm lợi dụng quan hệ của Triệu Cao Cường mà xâm chiếm tài sản quốc gia, nội dung hối lộ là rất nhiều. Hơn nữa còn bán một số bí mật quốc gia với bên ngoài, tạo thành tổn thất không thể đoán được.

Triệu Cao Cường mới đầu còn cho rằng tài liệu có nhiều phần không chính xác, chẳng qua y thầm phái người điều tra liền lạnh buốt người.

Không phải không ai phát hiện vấn đề mà do mọi người lo quyền thế của y nên không dám đi điều tra Triệu Thường Lâm.

Triệu Cao Cường cả đời chống xã hội đen, không ngờ xã hội đen lớn nhất lại là con y.

Việc Vương Trạch Vinh có thể điều tra ra, hơn nữa hắn cũng không lập tức báo cáo lên cấp trên hoặc là công bố, Triệu Cao Cường không biết sao lại cảm ơn Vương Trạch Vinh.

Triệu Cao Cường liền có ấn tượng tốt đối với Vương Trạch Vinh và cũng tự trách mình. Y nuôi một xã hội đen trong nhà, y làm sao có mặt mũi gặp mọi người.

Triệu Thường Lâm không biết chuyện của mình đã lộ ra. Trước mặt Triệu Cao Cường, hắn ngoan ngoãn rất nhiều.

- Bố, có chuyện gì thế.

Triệu Thường Lâm có chút giật mình rồi cầm tài liệu lên xem.

Nhìn tài liệu, Triệu Thường Lâm rất sợ hãi. Việc của hắn sao lại bị người tra ra, ai to gan như vậy?

Việc hắn làm hắn biết, hắn còn làm nhiều chuyện hơn tài liệu này thể hiện nhiều. Lúc này Triệu Thường Lâm không nghĩ đến việc mình làm sai mà nghĩ ai đang chơi hắn.

Triệu Thường Lâm biết chuyện của hắn. Lợi dụng chiêu bài ông bố mà kinh doanh, hắn đã sớm hình thành được một mạng lưới quan hệ khổng lồ, người bình thường muốn chơi hắn cũng không thể. Ông bố chỉ thấy bề ngoài của hắn, không biết tình hình thực sự của hắn. Bây giờ tài liệu đã được người đưa tới chỗ ông bố, điều này nói rõ có người nhằm vào hắn.

Triệu Cao Cường nhìn chằm chằm vào Triệu Thường Lâm, y rất thất vọng. Con y sao lại là kẻ như vậy? Triệu Cao Cường tức giận đến run lên.

Khi Vương Trạch Vinh đưa tài liệu tới, Triệu Cao Cường còn phân tích ý đồ của Vương Trạch Vinh, trong lòng không tin vào tính chân thật của tài liệu. Nhưng sau đó y phái người điều tra thì thấy nó là thật.

- Đi tự thú đi.

Triệu Cao Cường cố lấy bình tĩnh mà nói.

- Bố, con không làm việc này, là có kẻ hãm hại con. Con biết rồi, nhất định có người thấy bố sẽ về hưu nên muốn chơi con. Bố không thể tin người khác.

Nghe thấy ông bố bảo mình đi tự thú, Triệu Thường Lâm vội vàng kêu lên.

- Anh dám nói anh không làm việc này?

Triệu Cao Cường càng thất vọng hơn. Một kẻ dám làm không dám nhận sao lại là con của y?

- Con thật sự không lầm, bố phải tin con.

Triệu Thường Lâm vừa khóc vừa nói.

Triệu Cao Cường đang định nói gì đó thì nhận được điện của Văn phòng Trung ương gọi tới, nói có hội nghị. Triệu Cao Cường liền đứng lên nói với Triệu Thường Lâm:

- Đi đi.

Nói xong y nặng nề đi ra ngoài.

Tâm trạng Triệu Cao Cường lúc này rất nặng nề, rất phức tạp.

Nhìn ông bố đi ra ngoài, Triệu Thường Lâm rút điện thoại di động ra và gọi.

- Hôm nay có ai đến gặp bố tôi?

Hắn biết chuyện này không có lửa thì sao có khói, nhất định là có người cung cấp tài liệu.

Một lát sau, Triệu Thường Lâm tái mặt lại mà nói:

- Mẹ nó chứ, Vương Trạch Vinh, nhất định là nó làm.

- Mày không cho tao được yên, tao cho mày chết.

Bây giờ Triệu Thường Lâm có thể nói càng căm thù Vương Trạch Vinh hơn.

Triệu Thường Lâm không bao giờ nghĩ đi đầu thú. Hắn biết tính ông bố, lần này Triệu Cao Cường rất tức giận. Xem ra hắn phải trốn ra nước ngoài.

Thu dọn mấy thứ cần thiết, Triệu Thường Lâm nhân lúc ông bố đi họp liền vội vàng rời đi.

Nửa tiếng sau khi Triệu Thường Lâm rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng Thập cục nghe Vương Vân Long báo cáo.

Vương Trạch Vinh hiểu tính cách đám con nhà gia tộc nên cũng có bố trí.

- Bí thư Vương, theo chúng tôi biết Triệu Thường Lâm sau khi ra khỏi nhà liền đến trụ sở của Thiên Liệp bang. Sau đó Thiên Liệp bang truyền ra tin tức muốn ám sát ngài.

- Thiên Liệp bang?

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Vương Vân Long. Bắc Kinh sao còn có bang phái?

- Bí thư Vương, Thiên Liệp bang thực ra do Triệu Thường Lâm thầm khống chế, lần triệt phá các băng đảng xã hội đen lần trước cũng không xử lý được nó. Bang này không nhiều người nhưng toàn là tinh anh. Thiên Liệp bang đã làm rất nhiều chuyện cho Triệu Thường Lâm.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên vì Triệu Thường Lâm này. Đám thiếu gia làm chuyện xấu không sợ, đáng sợ là trong tay bọn chúng có lực lượng xã hội đen mạnh. Có lực lượng này thì sẽ có sức phá hoại rất lớn.

Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này lớn rồi. Hắn không ngờ Triệu Thường Lâm vì xúc động mà ra lệnh ám sát mình.

- Sao trong tài liệu lần trước không thấy nhắc tới Thiên Liệp bang?

Vương Vân Long có chút xấu hổ nói:

- Hôm nay nếu không phải Triệu Thường Lâm vội vàng chạy tới Thiên Liệp bang thì chúng tôi cũng không biết hắn là kẻ đứng sau Thiên Liệp bang. Nếu không phải hắn bị ép đến bước đường cùng thì trong lúc nhất thời đúng là không điều tra ra thân phận này của hắn.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi cho Vu Dương.

Vu Dương bây giờ coi như đã rất thành công. Thời gian trước y đã được bổ nhiệm làm Thường vụ Thành ủy Bắc Kinh, Bí thư đảng ủy Chính pháp Bắc Kinh.

- Vu Dương, có một chuyện muốn anh làm.

Vu Dương vừa nghe điện, Vương Trạch Vinh liền nói.

Vu Dương biết mình là nhân viên thân tín của Vương Trạch Vinh, nghe Vương Trạch Vinh nói với giọng nghiêm túc như vậy liền vội vàng nói:

- Xin Bí thư Vương nói.

- Anh phụ trách tình hình an ninh trật tự ở Bắc Kinh, bây giờ có một tình hình. Bắc Kinh có một bang hội tên là Thiên Liệp bang, bây giờ Thiên Liệp bang đã ra lệnh ám sát mà mục tiêu là tôi.

Nghe Thiên Liệp bang truyền ra lệnh ám sát Vương Trạch Vinh, Vu Dương vội vàng nhảy dựng lên nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức bố trí nhân viên tóm gọn Thiên Liệp bang này.

Dám đi ám sát Bí thư Vương.

Vu Dương rất tức giận. Tuy Vương Trạch Vinh nói chuyện rất bình thường nhưng Vu Dương nghe ra đối phương đang tức giận. Vu Dương lại nghĩ tới Thiên Liệp bang nằm trong phạm vi quản lý của mình, y cảm thấy đây là mình bị sỉ nhục.

Y biết tình hình ở Bắc Kinh, Bắc Kinh này rất phức tạp, có đủ loại bang phái. Có những bang phái có lực lượng sau lưng như Thiên Liệp bang, đồng thời những bang phái này khá ẩn mình.

Thực ra quốc gia nào chẳng như nhau. Nếu muốn quản lý tốt một quốc gia thì chỉ dựa vào sáng là không đủ, phải có cả tối.

Thiên Liệp bang này vẫn tỏ vẻ phục tùng quản lý, bên ngoài là một công ty Vệ sĩ, một vài lãnh đạo thành phố cũng đã nói chiếu cố nhiều hơn. Bởi vì Thiên Liệp bang biểu hiện tốt nên lực lượng cảnh sát không nhằm vào nó.

Vu Dương vội vàng ra lệnh với một mục tiêu bắt hết hơn 100 nhân viên của Thiên Liệp bang, ai ngoan cố chống cự lập tức bắn.

Bình luận

Truyện đang đọc