QUAN KHÍ

Dưới sự chủ trì của Vương Trạch Vinh, Hoàng Lâm Thanh và Nina đã xác định quan hệ yêu đương vì cả hai chưa có gia đình.

Đây là không có biện pháp, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười chính mình, mình làm như vậy đúng là làm người ta bực mình.

Ouni rất hài lòng với kết quả này, cô nói:

- Bí thư Vương, Trung Quốc xem ra cũng là quốc gia tôn sùng tự do.

Vương Trạch Vinh vốn muốn dẹp yên việc này, nhưng làm hắn không ngờ là sau đó có người mượn việc này mà gây chuyện.

Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách công tác tổ chức Phú Thì Cách đột nhiên gọi tới.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, các anh làm gì vậy hả. Các anh còn nghĩ đến ảnh hưởng không thế, tiếp đón mà cũng như vậy sao? Người phụ trách tiếp đón làm như thế nào? Nhất định phải nghiêm túc truy cứu trách nhiệm người phụ trách.

Nói xong câu này Phú Thì Cách liền dập máy.

Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày.

Phú Thì Cách vốn không hòa hợp với hắn. Chuyện lần trước Phú Thì Cách vẫn không có ý gì, hơn nữa còn trở thành Phó bí thư Tỉnh ủy sau khi Uông Nhật Thần lui ra.

Từ đủ chuyện có thể thấy sau lưng Phú Thì Cách là thế lực rất lớn. Nghĩ đến quan khí của Hà Vi Trạch, lại nghĩ đến chủ tịch tỉnh mới tới, Vương Trạch Vinh biết tình hình tỉnh Giang Sơn đang dần phát triển theo hướng tỉnh Sơn Nam. Sau khi Hạng Nam rời đi thì tỉnh Sơn Nam dần thoát khỏi khống chế của ông. Tỉnh Giang Sơn có lẽ cũng là như vậy.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, tên Phú Thì Cách này xem ra muốn gây chuyện. Bị một Phó bí thư Tỉnh ủy chú ý thì không ai có thể thoải mái được.

Vương Trạch Vinh vừa bỏ điện thoại xuống thì Phùng Triêu Lâm tìm tới.

- Bí thư Vương, chuyện này trên tỉnh rất coi trọng và đưa ra ý kiến với công tác của chúng ta.

Phùng Triêu Lâm cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh. Xảy ra chuyện này thì Khương Tắc Xương nhất định có quan hệ, chỉ cần có người thúc đẩy thì Khương Tắc Xương khó giữ ghế Chánh văn phòng. Nghĩ đến đây Phùng Triêu Lâm liền không thể ngồi yên. Y lo lắng Vương Trạch Vinh nghĩ mình đứng sau việc này.

Hôm nay trên tỉnh gọi tới càng làm Phùng Triêu Lâm lo lắng. Chẳng may Vương Trạch Vinh nghi ngờ thì cuộc sống của mình sẽ không tốt.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm, hắn đương nhiên biết việc này đương nhiên không thể do Phùng Triêu Lâm xúi bẩy.

- Đầu tiên không nên nghĩ nhiều quá, tiếp đón tốt người nước Pháp mới là quan trọng. Chuyện hai người kia thế nào rồi?

Phùng Triêu Lâm nói:

- Ouni tiểu thư yêu cầu Hoàng Lâm Thành tham gia tiếp đón, chúng tôi chỉ có thể đưa Hoàng Lâm Thành vào danh sách.

Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nói:

- Đối với hành vi của Hoàng Lâm Thành thì nhất định phải xử lý. Việc này kéo dài một chút, đợi người nước Pháp đi rồi làm.

Mấy hôm Hoàng Lâm Thành đều đi theo người nước Pháp khảo sát tình hình Thường Hồng. Dưới sự giúp đỡ của Ouni, một loạt hạng mục được ký kết.

Đang khi Vương Trạch Vinh bàn bạc hạng mục với người nước Pháp thì Hà Vi Trạch gọi hắn lên tỉnh.

Vương Trạch Vinh vào văn phòng Hà Vi Trạch, Hà Vi Trạch ra hiệu hắn ngồi xuống rồi nói:

- Trạch Vinh, công tác tiếp đón của Thường Hồng sao lại sơ sót như vậy.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh biết ai đó đã nói việc này với Hà Vi Trạch.

- Trạch Vinh, công tác và cuộc sống phải phân chia rõ ràng, tôi nghe thấy một vài tin bất lợi cho anh. Nói anh có quan hệ thân mật với người phụ nữ nước Pháp kia.

Đã lấy việc này ra nói, Vương Trạch Vinh rất tức. Lần này hắn đã cố tránh Ouni, không ngờ còn có người định dùng việc này gây khó cho mình.

- Bí thư Hà, việc này cán bộ Thường Hồng có thể làm chứng cho tôi. Ouni tiểu thư lần này dẫn đoàn đến để đầu tư, không có quan hệ gì với tôi.

Hà Vi Trạch nhìn Vương Trạch Vinh một chút. Hôm qua Phó bí thư Phú Thì Cách đã phê bình Vương Trạch Vinh một trận. Hà Vi Trạch rất lo lắng việc này.

Hà Vi Trạch mặc dù là người Uông hệ, nhưng y hy vọng từ từ làm giảm ảnh hưởng của Uông hệ và xác lập địa vị của mình. Phú Thì Cách là Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, đây là người y nhất định phải lôi kéo. So sánh với Vương Trạch Vinh, Phú Thì Cách quan trọng đối với y hơn.

Hà Vi Trạch cũng hỏi thăm được ân oán giữa Phú Thì Cách và Vương Trạch Vinh, biết Phú Thì Cách muốn việc này làm khó Vương Trạch Vinh.

Ở việc này Hà Vi Trạch rất đau đầu, Phú gia là gia tộc lớn ở Bắc Kinh, có thực lực nhất định. Mà Vương Trạch Vinh cũng không thể xem thường, bố vợ hắn là phó Thủ tướng, Uông Nhật Thần lại ủng hộ.

Trước khi gọi Vương Trạch Vinh tới, hắn đã cẩn thận suy nghĩ. Tại sao Phú Thì Cách muốn nói chuyện phụ nữ, đây là nhược điểm của Vương Trạch Vinh sao?

Phú Thì Cách cũng thông minh, bố vợ Vương Trạch Vinh là phó Thủ tướng, chuyện khác không thể ảnh hưởng đến sự ủng hộ của Hạng Nam với Vương Trạch Vinh. Chỉ có việc phụ nữ thì Hạng Nam sẽ giận.

- Trạch Vinh, điểm cần chú ý thì phải chú ý. Công tác tiếp đón của Thường Hồng lần này có vấn đề, tôi xem ra Chánh văn phòng Ủy ban cần phải suy nghĩ thay thế.

Hà Vi Trạch từ từ nói.

Vương Trạch Vinh rất nhanh suy nghĩ, việc này là có người muốn nhằm vào Khương Tắc Xương không tha. Việc này chẳng lẽ là do Phùng Triêu Lâm?

Nghĩ đến Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh lại phủ định. Phùng Triêu Lâm bây giờ đang kém nhiều, đổi người thì người của y cũng không thể thay thế vị trí của Khương Tắc Xương. Vậy là ai?

Vương Trạch Vinh nói với Hà Vi Trạch:

- Chánh văn phòng Ủy ban Khương Tắc Xương có năng lực rất tốt, bởi vì việc nhỏ mà thay thế thì tôi thấy không ổn mấy.

Hà Vi Trạch cười nói:

- Trạch Vinh, có người lên tỉnh nói Thường Hồng là ý một người, Thị trưởng không thể chỉ huy được Văn phòng ủy ban, việc này rất không tốt, anh phải chú ý dùng người. Tôi thấy cứ như vậy, Ủy ban nhân dân tỉnh đang thiếu người, điều Khương Tắc Xương lên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đi.

Đến nước này thì Vương Trạch Vinh chỉ có thể gật đầu nói:

- Tô phục tùng bố trí của Tỉnh ủy.

Hà Vi Trạch cười nói:

- Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ phát triển tốt Thường Hồng.

Ra khỏi văn phòng Hà Vi Trạch, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất không tốt. Hà Vi Trạch và Phú Thì Cách đã giao dịch và chơi đểu mình.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ mục đích của việc này. Địa vị của mình ở Thường Hồng tạm thời rất khó động, đối phương muốn từng bước giảm ảnh hưởng của mình, điều Khương Tắc Xương ra là làm cho người ta biết Tỉnh ủy không thích mình.

Đừng coi thường việc này, nếu thân tín như Khương Tắc Xương cũng đi, điều này sẽ khiến đám Khương Tắc Xương phấn chấn. Bọn họ rất hy vọng thấy việc này.

Nghĩ đến việc Khương Tắc Xương sẽ đi, Vương Trạch Vinh phân tích người được lợi. Việc này không phải do Phùng Triêu Lâm làm ra, vậy ai nhỉ? Nhất định có mặt Phú Thì Cách, chẳng qua đến Thường Hồng thì phải có người nào đó chứ?

Về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh gọi Khương Tắc Xương đến văn phòng mình.

Khương Tắc Xương vừa vào cửa liền nói:

- Bí thư Vương, tôi gây phiền phức cho ngài.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống đối diện với Khương Tắc Xương rồi nói:

- Việc này không ai ngờ đến, chẳng qua cũng không phải việc gì lớn. Chỉ là có kẻ muốn gây rối mà thôi.

Khương Tắc Xương nói:

- Chỉ cần không ảnh hưởng tới ngài là được.

Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương rồi nói:

- Bí thư tỉnh ủy Hà dự định điều ah lên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh công tác, anh có suy nghĩ gì không?

Khương Tắc Xương sa sầm mặt lại mà nói:

- Tôi phục tùng phân công.

Y đương nhiên hiểu nguyên nhân điều mình đi, đây không phải là đề bạt. Con đường quan trường của mình đến cuối rồi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tắc Xương, đời người rất quanh co, lên tỉnh thì ánh mắt của anh sẽ mở rộng ra. Tôi hy vọng anh nhanh chóng quen thuộc công tác để sau này phát huy.

Lời này làm Khương Tắc Xương giật mình, mình sao lại nghĩ sẽ không thể phát triển nữa, quá sai rồi. Chỉ cần đi theo Bí thư Vương thì còn thiếu sao:

- Lên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng tốt, tôi có thể kịp thời báo cáo tin tức trên tỉnh với Bí thư.

Vương Trạch Vinh rất vui vì Khương Tắc Xương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng như vậy:

- Anh có suy nghĩ này là tốt rồi.

Nhìn Khương Tắc Xương đi ra, Vương Trạch Vinh gõ gõ tay lên bàn. Xem ra tình hình tỉnh Giang Sơn không bình tĩnh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc