QUAN KHÍ

Ra khỏi nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh về nhà mình, Lữ Hàm Yên vẫn chưa về. Lữ Khánh Phân thường ở đây, tình cảm giữa Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân tốt hơn nhiều so với ở Hạng gia.

Thấy Vương Trạch Vinh về, Lữ Khánh Phân vui vẻ nói:

- Trạch Vinh, mẹ vừa nấu canh đang định gọi con về uống, không ngờ con đã về trước.

Mấy năm nay Lữ Khánh Phân hay nấu canh cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng rất cảm kích sự quan tâm của bà đối với mình.

- Mẹ, đừng mệt quá.

Vương Trạch Vinh cũng thấy Lữ Khánh Phân đã già đì nhiều nhưng bà là người không chịu ngồi yên. Bà đã bận việc tập đoàn, bây giờ biết Vương Trạch Vinh về Bắc Kinh còn đến lo cho hắn.

- Có gì mệt đâu, nếu không làm gì mới không có lợi cho sức khỏe.

Vương Trạch Vinh đang bừng bát canh uống thì có chút ngạc nhiên thấy Lữ Khánh Phân mở cửa cho hai người vào.

Vừa thấy là người đi đầu, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Đây là người mà Thường lão ép hắn nhận làm đệ tử, hình như tên là Đồ Nam Thành.

Người này thì Vương Trạch Vinh đã nghe Hạng Định nhắc tới, y đang làm việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, là con thứ ba của lão thái thái.

- Sư phụ, chúng tôi tới thăm ngài.

Đồ Nam Thành mặc dù đã trung tuổi nhưng vẫn tỏ vẻ cung kính với Vương Trạch Vinh. Thường lão thái thái là người rất khôn khéo. Thường gia là một gia tộc cách mạng nhưng con cái phát triển cũng không quá tốt, khiến trong nhà chỉ có lão thái thái chống đỡ. Theo tuổi tăng lên, bà muốn tìm một chỗ dựa mạnh cho các con. Bởi vì có quan hệ bạn bè nhiều năm với Uông Nhật Thần nên nhìn trúng Vương Trạch Vinh, vì thế mới kéo con thứ ba đến nhận Vương Trạch Vinh làm sư phụ.

Đồ Nam Thành mới đầu còn không vui, nhưng sau đó thấy sự phát triển của Vương Trạch Vinh thì mới phát hiện lão thái thái quá tinh mắt. Cũng vì thế mà vừa gặp đã gọi Vương Trạch Vinh là sư phụ.

Vương Trạch Vinh cũng bất đắc dĩ với việc này. Chẳng qua đã bị lão thái thái tính kế nên đành phải chấp nhận. Hơn nữa Uông Nhật Thần cũng đã nói quan hệ giữa Đồ gia và Uông gia rất tốt, Thường lão thái thái trước đây đã nói giúp Vương Trạch Vinh không ít. Uông Nhật Thần đã nói thì Vương Trạch Vinh phải nghe, hơn nữa ông cũng nói Đồ gia có chút lực lượng.

- Nam Thành, mau vào ngồi.

Vương Trạch Vinh tuy nói làm quan to hơn Đồ Nam Thành nhưng cũng không ra vẻ quan to. Hắn mời bọn họ ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, thấy Vương Trạch Vinh nhìn người đi sau mình, Đồ Nam Thành nói:

- Sư phụ, đây là Nhị ca của tôi – Đồ Nam Hùng, bây giờ là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Hải Đông.

Nghe thấy là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Hải Đông, Vương Trạch Vinh hơi động tâm. Không ngờ lão thái thái còn có một người con làm ở Hải Đông.

- Bí thư Vương, tôi là Thành ủy, tôi đã công tác ở Hải Đông nhiều năm nên biết một chút về tình hình Hải Đông. Nghe nói ngài sẽ tới Hải Đông công tác nên mạo muội nói những gì mình biết về Hải Đông, hy vọng có thể giúp được ngài.

Nhìn Đồ Nam Hùng lấy một tập tài liệu ra, Vương Trạch Vinh nhìn Đồ Nam Hùng rồi gật đầu.

Vương Trạch Vinh thầm than Thường lão thái thái đúng là giỏi tính, đầu tiên là để lão Tam tạo quan hệ với hắn, sau đó thông qua lão Nhị để đưa tài liệu về Hải Đông cho hắn. Cứ như vậy Đồ gia sẽ được hắn tin, sẽ đứng lên thuyền của hắn.

Vương Trạch Vinh cũng không mở tài liệu ra mà nhìn hai người rồi nói:

- Chuyện tôi tới Hải Đông làm Bí thư Thành ủy thì hôm nay Bí thư Trịnh đã tìm tôi nói chuyện. Tôi đang muốn tìm hiểu tình hình Hải Đông, các anh đến cũng tốt.

Tuy nói hai anh em Đồ gia cũng có ý đồ nhưng Vương Trạch Vinh không có lý do không nhận bọn họ. Có một Phó trưởng ban thư ký Thành ủy ở Hải Đông là người của mình, như vậy sẽ có tác dụng đối với công việc của hắn.

Đồ gia cũng đang lo lắng, nếu không cố gắng thì Đồ gia có thể không đứng dậy được nữa. Bây giờ dựa vào được Vương Trạch Vinh, như vậy Đồ gia sẽ phát triển.

Đồ Nam Hùng vội vàng nói:

- Bí thư Thành ủy bây giờ của Hải Đông là Lô Ninh Quốc. Bí thư Vương có lẽ biết tình hình của người này nên tôi không nói. Y vẫn có quyền lực rất lớn ở Hải Đông, cán bộ Hải Đông hầu hết do một tay y đề bạt. Y dù có lui thì vẫn có sức ảnh hưởng lớn ở Hải Đông.

Việc này Vương Trạch Vinh đã sớm chuẩn bị tâm lý nên không hề có chút ngạc nhiên nào cả.

- Bí thư Vương, trong tài liệu nói rõ về 13 thường vụ Thành ủy của Hải Đông. Theo tôi biết sau Đại hội sẽ điều chỉnh lớn. Chẳng qua từ tình hình bây giờ xem ra lực lượng của Lô Ninh Quốc là lớn nhất.

Đồ Nam Hùng biết bây giờ mình cần làm là hoàn toàn dựa vào Vương Trạch Vinh, vì thế biết gì về Hải Đông liền nói hết.

Vương Trạch Vinh một bên nghe và mở tài liệu thì thấy bên trong ghi chép rất rõ ràng.

Nhìn Đồ Nam Hùng ngồi ngay ngắn trước mặt, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt đối với đối phương. Thông qua việc này có thể thấy đối phương làm việc rất cụ thể. Không ần biết năng lực như thế nào thì chỉ riêng việc này có thể thấy muốn thật sự dựa vào hắn.

Nghe Đồ Nam Hùng nói, Vương Trạch Vinh coi như hiểu sâu thêm về Hải Đông. Lô Ninh Quốc vẫn làm ở Hải Đông, trước đây có Lão bí thư ủng hộ nên rất dễ dàng. Tổ chức, tuyên giáo, Chính pháp, Trưởng ban thư ký và Mặt trận tổ quốc đều nghe y, ngoài ra còn có một vị Phó chủ tịch thành phố khác cũng nghe y. Cứ như vậy y đã khống chế được thường vụ Thành ủy.

Ngoài những người này thì Chủ tịch thành phố là người của Tư Mã Hoàng làm Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Trước kia hắn không rõ tình hình và nghĩ đó là người của phe nào khác.

Nghĩ tới khóa sau Tư Mã Hoàng sẽ lui, Vương Trạch Vinh biết Chủ tịch thành phố kia rất nhanh sẽ đổi, không biết là người phương nào?

Vương Trạch Vinh coi trọng nhân viên các cơ quan trong tài liệu hơn. Bởi vì hắn biết Hải Đông là khu vực nhạy cảm, theo bộ máy Lãnh đạo trung ương thay đổi thì tin rằng cục diện chính trị Hải Đông cũng sẽ biến hoá.

Nghe Đồ Nam Hùng giới thiệu về Hải Đông, Vương Trạch Vinh cũng quan sát quan khí của đối phương.

- Bí thư Vương, tình hình Hải Đông rất phức tạp. Không phải do tiếng nói của Lô Ninh Quốc có quyền lớn, mà do Hải Đông có quan hệ rất phức tạp với Lãnh đạo trung ương. Gần như các quan chức đều có chỗ dựa trên Trung ương, hơi không chú ý một chút sẽ chọc vào nhà nào đó. Ngoài ra Hải Đông có quần thể kinh doanh phức tạp, nhiều con cháu gia tộc trên Bắc Kinh, nhiều người đại biểu gia tộc bọn họ mà làm việc.

Vương Trạch Vinh gật đầu. Hải Đông là trung tâm kinh tế của Trung Quốc, đừng nói là Trung ương, mà ngay cả nước ngoài cũng không thể bỏ qua. Hải Đông rất phức tạp, nhân viên trong và ngoài nước đan xen nhau thì Nam Điền sao có thể so sánh. Bảo sao nhiều người cho rằng muốn làm Tổng bí thư Trung Quốc thì nếu không làm lãnh đạo chủ yếu của Hải Đông là không thể.

Đồ Nam Thành cũng nói:

- Sư phụ, theo tôi biết ngoài Lão bí thư phát triển ở Hải Đông ra, Bí thư Lâm cùng Bí thư Trịnh cũng đã từng làm việc ở Hải Đông, Ủy viên trưởng Tư Mã Hoàng cũng đã làm việc ở Hải Đông.

Vương Trạch Vinh gật đầu và hiểu ý đối phương. Hải Đông bây giờ không chỉ là lực lượng của Lão bí thư, Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh đều có sức ảnh hưởng với nơi này.

Mục đích của hai anh em Đồ gia hôm nay là rất rõ ràng, chính là nói tình hình với Vương Trạch Vinh. Bây giờ đã làm xong, bọn họ đứng lên nói:

- Đã làm phiền Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh đứng lên bắt tay Đồ Nam Hùng mà nói:

- Đồng chí Nam Hùng, anh rất quen tình hình Hải Đông, sau này phải gánh vác nhiều trọng trách hơn nữa.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, hai anh em Đồ gia đều có chút hưng phấn. Hôm nay làm quá tốt, Vương Trạch Vinh mặc dù không nói rõ nhưng đã tỏ vẻ tin bọn họ.

Tiễn hai người, Vương Trạch Vinh ngồi xuống đọc tài liệu mà Đồ Nam Hùng đưa tới.

- Trạch Vinh, mẹ vừa nghe một chút thì thấy tình hình Hải Đông rất phức tạp.

Lữ Khánh Phân quan tâm nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cũng không có gì ạ, đều là thành phố dưới sự lãnh đạo của Đảng, chỉ cần nhất trí với Trung ương Đảng thì sẽ không có việc gì không giải quyết được.

Bình luận

Truyện đang đọc