QUAN KHÍ

Sáng hôm sau khi Vương Trạch Vinh bật web lên thì thấy trên trang web kia vẫn đăng tin nông dân Thôn Liễu Thụ bị chính quyền đánh. Nhìn bên trên đều là tin nhằm vào chính quyền, Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là phục đám dân trên mạng gì cũng dám nói.

Chuyện vốn không là gì nhưng sau khi đưa lên mạng thì chính quyền thành phố Phượng Hải không ngừng bị mắng chửi.

Rốt cuộc là do kẻ nào đứng sau chuyện này? Việc này xem ra có người đứng sau thao túng. Vương Trạch Vinh thầm đoán rất nhiều người nhưng không ra được.

Làm Vương Trạch Vinh càng buồn bực đó là việc này hoặc sáng hoặc tối nhằm vào hắn. Ai bảo hắn là lãnh đạo phụ trách công tác Luân chuyển đất đai.

Âu Dương Hải Ba gọi tới hỏi tình hình Thôn Liễu Thụ. Sau khi Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh quan tâm hỏi việc này, áp lực của y rất lớn. Việc này nếu xử lý không tốt thì Thị ủy Phượng Hải sẽ bị Tỉnh ủy đánh giá.

Lô Cát Xuân triệu tập hội nghị thường trực Ủy ban nghiên cứu chuyện xử lý Thôn Liễu Thụ. Công tác ở Thôn Liễu Thụ là công tác của chính quyền, xây dựng khu giải trí cũng là chuyện lớn.

Tan họp Vương Trạch Vinh về phòng thì Khương Tắc Xương đi tới.

Khương Tắc Xương sau khi rót nước vào cốc cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Phó thị trưởng Vương, hôm nay tôi phát hiện thứ này trong xe, không biết ai để ở đó. Vừa nãy tôi mở ra xem thì phát hiện có không ít thứ. Ngài xem một chút.

Vương Trạch Vinh nhìn Usb rồi nói:

- Để trong xe ư?

Khương Tắc Xương nói:

- Ở ngay vị trí tay lái phụ.

Vương Trạch Vinh nghĩ tối qua Uông Phỉ ngồi đó nên đoán là cô để đấy:

- Anh đã xem nội dung trong đó?

Vương Trạch Vinh có chút khó chịu vì Khương Tắc Xương đã tự ý làm như vậy.

Khương Tắc Xương nói:

- Tôi mới xem một chút. Tôi không cố ý xem, chủ yếu là xem bên trong có thứ gì để tìm người để quên.

Hắn biết mình làm như vậy là không đúng, chẳng may mình thấy thứ không nên thấy thì không tốt.

Vương Trạch Vinh cũng không truy cứu việc này, Khương Tắc Xương là thư ký của mình nên nhìn cũng đã nhìn rồi.

Khương Tắc Xương biết mình làm sai nên vội vàng nói:

- Phó thị trưởng Vương, sau này tôi nhất định chú ý.

Hắn có chút lo lắng chẳng may Vương Trạch Vinh có cái nhìn với mình thì chức thư ký này có thể mất. Sau khi làm thư ký của Vương Trạch Vinh, Khương Tắc Xương bây giờ có địa vị khá cao trong thành phố.

Vương Trạch Vinh thực ra khá khó chịu với Khương Tắc Xương, cũng may hắn còn đưa Usb ra nếu không Vương Trạch Vinh cũng dự định đổi thư ký khác.

Vương Trạch Vinh cắm Usb vào máy tính.

Sau khi mở ra, nội dung bên trong làm Vương Trạch Vinh khiếp sợ. Bên trong về cơ bản đều liên quan đến Thôn Liễu Thụ.

Cẩn thận đọc nội dung trong đó, Vương Trạch Vinh phát hiện có không ít thứ giống như trên mạng.

Chẳng lẽ là do Uông Phỉ làm? Vương Trạch Vinh biết thứ này là do Uông Phỉ để quên nên nghĩ vyaja.

Sau khi xem xong Vương Trạch Vinh không thể yên tâm. Nếu như việc này do Uông Phỉ làm, đó chính là nói do nàng âm thầm thực hiện. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh đột nhiên có kết luận có phải là Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần muốn đánh ngã Âu Dương Hải Ba.

Không có lý nào. Vương Trạch Vinh cuối cùng cũng phủ định suy nghĩ này.

Uông Phỉ là người thực hiện? Vương Trạch Vinh không thể tin. Như vậy nhất định có người muốn thông qua Uông Phỉ mà gây chuyện. Nghĩ đến Uông Nhật Thần mấy lần đều kịp thời biết tin ở Thôn Liễu Thụ, Vương Trạch Vinh cảm thấy từ chiếc Usb này có thể tìm được kẻ đứng sau.

Chuyện này Vương Trạch Vinh không tiện hỏi Uông Phỉ.

Lại nhắc đến Uông Phỉ tối qua sau khi về đã nghĩ rất nhiều về Vương Trạch Vinh. Cô cảm thấy mình đang dần có tình cảm với Vương Trạch Vinh.

Tục ngữ nói trong mắt người yêu thì mình là đẹp nhất, Uông Phỉ bây giờ càng lúc càng thấy Vương Trạch Vinh tốt.

Vừa đi làm, Uông Phỉ định gọi điện cho Vương Trạch Vinh, cô muốn nghe giọng nói của Vương Trạch Vinh.

Lấy lý do gì bây giờ?

Uông Phỉ có chút khó xử.

Nhìn máy tính, Uông Phỉ đột nhiên nghĩ đến Cốc Cương hôm qua đưa cho mình chiếc Usb. Có lý do rồi đây.

- Phó thị trưởng Vương, tối qua em để quên Usb trên xe anh, anh có nhặt được không?

Uông Phỉ hỏi.

Nghe thấy là Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh nói:

- Vừa nãy thư ký đưa cho, tôi đoán thứ này là của em.

- Tốt quá, em lập tức đến lấy.

Uông Phỉ vui vẻ nói.

Không lâu sau Uông Phỉ đã đi vào văn phòng của Vương Trạch Vinh. Uông Phỉ mặc chiếc váy màu xanh nhạt càng tôn lên dáng người tuyệt đẹp. Vương Trạch Vinh thấy mắt mình sáng rực lên.

Đưa Usb cho Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh nói:

- Xin lỗi, vừa nãy thư ký của tôi đã xem một chút nội dung bên trong.

Uông Phỉ cười nói:

- Đây là một người bạn đưa cho em nói là có quan hệ với Thôn Liễu Thụ, em cũng chưa xem.

Nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh yên tâm.

Bởi vì trong này quan hệ đến Thôn Liễu Thụ, Vương Trạch Vinh nói:

- Có thể nói cho tôi biết ai đưa cho em không?

Uông Phỉ do dự một chút nhưng vẫn nói:

- Tối qua Cốc Cương đưa cho em.

Cốc Cương? Vương Trạch Vinh không ngờ lại là như vậy.

Uông Phỉ nghe điện rồi nói với Vương Trạch Vinh:

- Tòa soạn gọi em về có việc, em phải về ngay.

Vương Trạch Vinh bây giờ đang suy nghĩ nên nói:

- Em có thể cho tôi mượn một chút không?

Uông Phỉ cười nói:

- Anh muốn thì coppy lại một bản là được.

Không lâu sau Vương Trạch Vinh đưa một bản coppy cho Uông Phỉ.

Nhìn Uông Phỉ ra ngoài, Vương Trạch Vinh một lần nữa suy nghĩ. Hắn càng nghĩ càng thấy việc này có quan hệ với Cốc Cương.

Vương Trạch Vinh lập tức đến chỗ Âu Dương Hải Ba:

- Bí thư, tôi hôm nay mới phát hiện một chuyện, bây giờ đến báo cáo với Bí thư.

Hai hôm nay Âu Dương Hải Ba rất đau đầu, ảnh hưởng từ chuyện của Thôn Liễu Thụ càng lúc càng lớn, cứ tiếp tục như vậy thì năng lực khống chế Phượng Hải của mình sẽ bị nghi ngờ. Sáng hôm nay y đã gọi điện cho Cục trưởng cục Công an Điền Quang Bình, kết quả vẫn chưa có tin gì có lợi. Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Âu Dương Hải Ba nói:

- Cậu mau ngồi xuống rồi nói.

Vương Trạch Vinh đưa Usb cho Âu Dương Hải Ba rồi nói:

- Bí thư xem nội dung bên trong một chút.

Âu Dương Hải Ba cẩn thận xem nội dung rồi nói:

- Sao tôi càng xem càng thấy giống nội dung trên mạng thế?

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây cũng là điều tôi phát hiện. Tôi thấy nó rất có thể quan hệ với người đưa tin lên mạng.

- Cậu có được thứ này từ đâu?

- Là con của Cốc Mẫn Khởi – Cốc Cương giao cho Uông Phỉ. Tôi vô tình có được.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Âu Dương Hải Ba nhìn Vương Trạch Vinh một chút, y không khỏi thở dài một tiếng vì quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và cháu gái Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh bỏ Usb lại cho Âu Dương Hải Ba rồi ra ngoài. Hắn chỉ cần cung cấp đầu mối là được, việc còn lại do Âu Dương Hải Ba xử lý.

Sau khi Vương Trạch Vinh rời đi, Âu Dương Hải Ba ngồi đó bắt đầu suy nghĩ.

Đến tận bây giờ Cốc Mẫn Khởi vẫn đứng về phía y, không ngờ lại là như vậy. Con trai Cốc Mẫn Khởi dám làm như vậy, có lẽ là có thế lực sau lưng. Theo lý thuyết Cốc Mẫn Khởi không nên làm như vậy, sao lại quan hệ với hắn?

Gọi điện cho Cục trưởng cục Công an Điền Quang Bình, Âu Dương Hải Ba dự định giao cho Điền Quang Bình xử lý việc này.

Điền Quang Bình mặc dù không nghe bí thư đảng ủy cục Công an nói chuyện, nhưng hắn lại luôn nghe lời Âu Dương Hải Ba.

Sau khi giao Usb cho Điền Quang Bình, Âu Dương Hải Ba nói:

- Usb này của Cốc Cương, các anh điều tra một chút.

Điền Quang Bình nhận rồi ra ngoài đi làm việc.

Hai hôm nay Vương Trạch Vinh không làm gì hết, hắn đang chú ý chuyện xem diễn ra như thế nào.

Rất nhanh Cốc Cương khi đăng bài trên mạng ở một ngôi nhà tại thành phố khác thì bị người của cục Công an theo dõi và bắt được.

Theo Cốc Cương nói hắn làm như vậy là vì làm xấu Vương Trạch Vinh, ai bảo thằng Vương Trạch Vinh này thân mật với Uông Phỉ như vậy.

Biết tin tức này cả Âu Dương Hải Ba và Vương Trạch Vinh đều ngạc nhiên vì lý do đó. Bây giờ Thôn Liễu Thụ đã lan truyền quá nhanh, hình ảnh chính quyền Phượng Hải cũng đã trở nên xấu đi rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc