QUAN KHÍ

Văn phòng tổng hợp Đảng Chính phụ trách một loạt công tác như Đảng vụ, Chính vụ, Mặt trận tổ quốc, tài vụ, cơ yếu, bảo mật, tổng hợp... Các công việc quản lý của văn phòng nhìn thì nhiều nhưng chính thức làm lại không có bao nhiêu chuyện. Đặc biệt một chính quyền cấp xã thực ra dù là từ phương diện nào thì chỉ có mấy người có thể làm được việc. Số còn lại hầu hết đều là ở trong văn phòng cho qua ngày.

Vương Trạch Vinh là đau khổ nhất. Hắn không phải là kẻ ngồi trong này cho qua ngày. Hắn thuộc về một người biết làm việc trong văn phòng.

Có không ít người cho rằng công việc trong chính quyền là một tờ báo và một chén nước trà là có thể qua ngày. Việc này phải xem là loại người gì. Có lẽ hầu hết người có cuộc sống như vậy. Nhưng có một bộ phận người như con bò vùi đầu vào trong công việc. Những người này đều có năng lực mạnh mẽ trong công việc nhưng không có chỗ dựa gì hết. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình chính là thuộc về bộ phận nhỏ đó.

- Tiểu Vương, viết một bản báo cáo về tình hình giữ gìn trật tự toàn xã, bí thư Chương đang cần dùng.

Tiễn Đại Phú ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Dương liền giao việc cho Vương Trạch Vinh. Mặc dù biết trong tay Vương Trạch Vinh có nhiều công việc, nhưng Tiễn Đại Phú vẫn giao việc cho Vương Trạch Vinh.

- Tốt.

Vương Trạch Vinh lập tức đáp ứng. Tài liệu báo cáo như vậy hắn thường xuyên viết, cũng không tốn bao nhiêu công sức. Chủ yếu là nhấn mạnh điểm khó khăn của ác thôn. Nếu là người khác có lẽ mất thời gian vài ngày. Nhưng là một người biết làm việc nên Vương Trạch Vinh sớm có chuẩn bị ở phương diện này, các loại số liệu đều có sẵn.

Bật máy tính lên, Vương Trạch Vinh mở lên thư mục chứa các loại tài liệu mà hắn đã chuẩn bị trước, gõ lên.

Thời gian buổi chiều trôi qua, Vương Trạch Vinh dào dạt viết một đề tài báo cáo có tên: “Công tác duy trì của xã Hoàn Thành đã có hiệu quả rõ ràng”. Đương nhiên về phương diện này trên mạng cũng có không ít, đáng sử dụng thì cần sử dụng. Gia nhập thêm ít số liệu chân thực là được.

- Chánh văn phòng, tài liệu đã viết xong, mời ngài xem qua.

Vương Trạch Vinh hai tay đưa tài liệu mình viết cho Tiễn Đại Phú.

- Đặt trên bàn, lát tôi xem.

Tiễn Đại Phú đang ký phiếu chi.

Tiễn Đại Phú cứ vài ngày đều sẽ viết phiếu chi. Mọi người đều biết đó là tiền tiếp khách hay gì gì đó của chủ tịch xã, bí thư. Thứ này rất bí mật, người bình thường không thể nào được xem. Vương Trạch Vinh thường xuyên nghe được cách nói tiền chiêu đãi rất lớn. Nhưng hắn thật sự cũng không nhìn thấy làm thế nào để hợp lý hóa số tiền đó.

Làm việc một ngày, Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã nhẹ nhàng hơn. Trên đầu lại hơi đau một chút. Vương Trạch Vinh bị gạch đập vào đầu khá mạnh, vết thương lúc ấy chảy không ít máu. Cũng may theo bác sĩ nói vấn đề không lớn. Vương Trạch Vinh ngay lúc đó rõ ràng biết bác sĩ đã nói sai. Bây giờ mình đúng là xuất hiện di chứng, có thể thấy quan khí chính là một vấn đề đã xuất hiện. Vương Trạch Vinh lại hy vọng loại di chứng này không nên biến mất. Chỉ cần có thể thấy quan khí thì ra chút vấn đề là có thể chấp nhận.

Viết xong bản báo cáo, Vương Trạch Vinh hiếm khi có lúc rảnh rỗi nhấp một miếng nước, châm thuốc hít sâu một hơi, dựa lưng vào ghế nhìn mọi người. Tiểu Giang đúng là rất đẹp. Dưới ánh mặt trời làm cho trên mặt cô chiếu ra vẻ hồng hào, da thịt trắng hồng thật là đẹp.

- Tiểu Vương, cậu lại đây một chút.

Vừa mới nhấp một ngụm nước thì Tiễn Đại Phú đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh.

Đi vài bước đến bên cạnh Tiễn Đại Phú, Vương Trạch Vinh nói:

- Chánh văn phòng, có việc gì vậy?

- Tiểu Vương, tôi sửa lại mấy chỗ này, cậu viết lại một lần nữa.

Bỏ bút trong tay xuống, tháo kính ra rụi rụi mắt, Tiễn Đại Phú ra vẻ rất chú ý vào công việc:

- Tiểu Vương, mấy câu tôi thêm vào trong đó rất quan trọng. Có những lời này mới hiện ra tính chính trị trong bài viết, nhất định phải thêm vào.

Cầm bản báo cáo mà Tiễn Đại Phú đã sửa, Vương Trạch Vinh phát hiện mấy lời này đều là sáo rỗng. Thực ra những lời này căn bản không có tác dụng gì, viết lên cho có.

Đối với những thứ lãnh đạo sửa là không thể có ý kiến, việc này Vương Trạch Vinh biết. Hắn cung kính cầm lấy bản báo cáo mà Tiễn Đại Phú đưa cho, về lại vị trí gõ thêm vài văn bản, sau đó rất nhanh đưa cho Tiễn Đại Phú.

- Được rồi.

Tiễn Đại Phú chăm chú đọc một lát rồi cầm bản báo cáo ra khỏi văn phòng.

Tiễn Đại Phú vừa rời đi, văn phòng lập tức trở nên sống động như có một nguồn sinh lực mới sinh ra vậy. Hoàng Vĩ là người đầu tiên đứng dậy hoạt động thân thể. Trương Chính Cường cũng uống nước ực ực.

Tiểu Giang đứng lên rót thêm nước nóng vào chén mỗi người.

Lão Chu thấy Tiểu Giang rót thêm nước cho mình, gật đầu nói:

- Tiểu Giang rất được.

Tiểu Giang cười nói:

- Ngài là thầy của tôi, tôi có rất nhiều thứ phải học ngài.

Chu Hồng Thiên nghe xong lời này liền rất hài lòng, uống nước cũng đầy ý cười.

Trương Chính Cường nói với Tiểu Giang:

- Tiểu Giang, tối nay anh mời em đi hát, có đi không.

- Sao chỉ mời Tiểu Giang, chúng tôi cũng muốn đi.

Hoàng Vĩ lập tức nói.

Có ai ở văn phòng này không biết Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ đều có ý với Tiểu Giang. Hai người đều là kẻ độc thân, đang âm thầm đấu đá muốn theo đuổi Tiểu Giang. Hoàng Vĩ nghe Trương Chính Cường muốn mời Giang Anh Hà đi hát. Hắn tự nhiên không hy vọng tình huống Trương Chính Cường và Tiểu Giang một mình bên nhau, vì thế nhân cơ hội quấy rối.

Mặc dù có chút không hài lòng, cũng biết ý đồ của Hoàng Vĩ nhưng Trương Chính Cường lại ra vẻ hào phóng mà nói:

- Không vấn đề gì, muốn đi cũng được mà.

Tiểu Giang nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh mà nói:

- Hay là chờ vết thương trên đầu Vương ca khỏi rồi nói.

Vừa nói Tiểu Giang còn nói với mọi người:

- Đầu Vương ca bị thương, đi hát thì âm thanh rất lớn sẽ không có lợi.

Đây là cách từ chối nhưng sao lại kéo mình vào. Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện Tiểu Giang cũng không phải tay vừa. Rõ ràng Tiểu Giang không thích hai tên kia, cũng biết suy nghĩ của đối phương nhưng lại không rõ ràng từ chối, ngược lại còn tìm lý do như vậy. Đây không phải đẩy mình vào miệng núi lửa sao. Con bé này. Con bé này căn bản không phải thật lòng quan tâm tới mình, mà lấy mình ra làm lá chắn.

Quả nhiên vừa nghe Tiểu Giang nói như vậy, Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt đã thay đổi, trong đó mang theo vẻ ghen ghét rõ ràng.

- Ha ha, đừng nhìn trên đầu tôi có vết thương. Dù sao tối không có hoạt động gì, chỉ cần đừng bắt tôi uống rượu là được. Tôi đi hát với mọi người. Trương Chính Cường đến lúc đó có thể cùng Tiểu Giang hát bài Thiên tiên phối.

Vương Trạch Vinh cười ha hả chuyển đổi mâu thuẫn.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Trương Chính Cường liền cao hứng, ánh mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh đầy vẻ cảm kích. Nhưng trên mặt Hoàng Vĩ lại lộ vẻ tức tối.

- Sao, Tiểu Giang không phản đối chứ. Vương Trạch Vinh người ta bị thương còn đi hát được, em chẳng lẽ không cho mặt mũi sao?

Trương Chính Cường nhân cơ hội bắt đầu làm khó Tiểu Giang.

Giang Anh Hà trong lòng rất buồn bực. Cô vốn định lấy lý do Vương Trạch Vinh bị thương mà từ chối. Nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại có chiêu thức ấy. Tiểu Giang không thể làm gì khác hơn là cười nói:

- Trương ca mời tự nhiên không thể không đi, như vậy thì đi. Chỉ sợ làm anh mất tiền thôi.

- Chuyện nhỏ, chỉ cần người đẹp có thể đi thì chút tiền nhỏ đó có đáng gì?

Trương Chính Cường ra vẻ giàu có mà nói.

Mọi người đang cười cười nói nói thì Tiễn Đại Phú đã trầm mặt đi vào.

- Tiểu Vương, tài liệu này bí thư Chương đã sửa mấy chỗ, cậu viết lại một lần nữa đi.

Cầm tài liệu trong tay Tiễn Đại Phú, Vương Trạch Vinh về lại chỗ của mình mà xem. Vương Trạch Vinh không khỏi muốn chửi người. Chỗ mà bí thư Chương sửa là mấy chỗ Tiễn Đại Phú đã viết thêm vào, chuyển đi chuyển lại về đúng nội dung mình viết. Bảo sao Tiễn Đại Phú vào cửa lại có chút khó chịu như vậy.

Lén liếc nhìn Tiễn Đại Phú một cái, Vương Trạch Vinh thấy Tiễn Đại Phú đang uống nước ừng ực.

Tại sao lại như vậy?

Vương Trạch Vinh phát hiện trước mặt mình xuất hiện quan khí màu trắng rất nhạt, nếu không cẩn thận quan sát thì có thể bỏ qua.

Vương Trạch Vinh đây không ngờ có quan khí. Vương Trạch Vinh đúng là muốn khóc, mình cũng có quan khí.

Nhạt như vậy, hơn nữa quan khí giống như lúc nào cũng có thể biến mất.

Quan khí của mình khác với quan khí của người khác. Vương Trạch Vinh lại nhìn quan khí nhàn nhạt có một điểm mà thôi, hắn không khỏi cảm thấy mình quá kém cỏi. Quan khí như thế này trách không được từ trước đến giờ mình không có phát triển gì.

Lại nhìn quan khí thành một đoàn của Tiễn Đại Phú, Vương Trạch Vinh không còn gì để nói. Mình nếu muốn đạt được trình độ của Tiễn Đại Phú đúng là quá khó khăn, càng đừng nói quan khí có màu sắc.

Chẳng lẽ bản báo cáo mình viết được bí thư tán thành, hoặc là bởi vì bản báo cáo này nên được một ít quan khí?

Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình biến hoá quá kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện.

Vương Trạch Vinh không biết bản báo cáo của hắn được bí thư Chương khen ngợi. Nhưng sau khi sửa lại làm cho Tiễn Đại Phú ghen ghét Vương Trạch Vinh. Một bên tăng một ít quan khí, Tiễn Đại Phú lại mất một ít quan khí vì thế mới tạo thành tình hình này.

Trong thời gian ngắn Vương Trạch Vinh cũng không rõ tại sao lại như vậy.

Nhưng có quan khí xuất hiện thì dù nói như thế nào cũng là chuyện tốt. Nói rõ Vương Trạch Vinh này có không gian phát triển và tồn tại.

Chỉ cần xuất hiện quan khí nói rõ mình có không gian phát triển trong chốn quan trường. Vương Trạch Vinh rất hưng phấn.

Tài liệu rất nhanh đã được sửa, Vương Trạch Vinh cẩn thận đưa cho Tiễn Đại Phú. Hắn biết lúc này Tiễn Đại Phú đang rất khó chịu.

Tiễn Đại Phú gật đầu không nói gì, cầm tài liệu cẩn thận mà đọc. Sau đó uống một ngụm nước rồi hắn mới đứng dậy đi đến phòng làm việc của bí thư Chương.

Tâm trạng của Tiễn Đại Phú lúc này, Vương Trạch Vinh có thể hiểu. Tiễn Đại Phú thể hiện năng lực của mình hơn không ngờ bị bí thư Chương xóa mấy dòng đó đi, trong lòng buồn bực là không thể tránh khỏi. Nghĩ đến quan khí của mình thay đổi, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy tỉnh ngộ. Xem ra Tiễn Đại Phú có ý kiến với mình nên mới tạo thành biến hoá như vậy.

Bản báo cáo này làm cho mình đã giảm điểm trong mắt Tiễn Đại Phú. Mình phải nghĩ biện pháp làm Tiễn Đại Phú không bất mãn với mình, nếu không công việc sẽ càng lúc càng nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc