QUAN KHÍ

Lúc này Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Khương Trường Chính có một ít biến hóa. Bề ngoài thì Khương Trường Chính ngồi đó không có biểu tình gì nhưng quan khí của hắn lại đang liên tục hướng về phía mình.

Rốt cuộc quan khí của Khương Trường Chính đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong lòng Vương Trạch Vinh liền cảm thấy khó hiểu.

Quan khí của Khương Trường Chính giống như đang không ngừng thăm dò quan khí của mình vậy.

- Bí thư Vương, tôi mời ngài chén rượu này để tạ ơn ngài đã từ xa tới đây cứu tôi!

Ngô Như Cơ bưng chén rượu lên nói đầy cảm xúc.

Mỉm cười, Vương Trạch Vinh nói với Ngô Như Cơ:

- Việc này cô phải cảm tạ bí thư Khương, nếu bí thư Khương không quản lý tốt Tân Cảng thì cô sẽ không thể may mắn thoát khỏi tai nạn này! Việc này cô nên kính bí thư Khương trước mới đúng!

Thấy Vương Trạch Vinh nói vậy, Ngô Như Cơ nói với cả Vương Trạch Vinh lẫn Khương Trường Chính:

- Tôi vốn cũng định kính bí thư Khương trước. Chẳng qua nghĩ lại thì cho rằng nên kính bí thư Vương trước, lúc tôi gọi điện thoại cho ngài cũng chỉ là thử xem, kết quả là ngài lập tức hỏi thăm việc này, tấm lòng này rất sâu đậm!

Tất cả mọi người đều nhận ra được cảm tình trong lời này. Ánh mắt Ngô Như Cơ chan chứa tình cảm.

Ngô Như Cơ vốn là một cô gái hết sức xinh đẹp, một người như này dù ở bất cứ chỗ nào thì cũng đều trở thành tiêu điểm. Nhìn cô gái này, đám lãnh đạo Tân Cảng đều nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt hâm mộ, trong lòng mọi đều nghĩ cô gái này hẳn là phụ nữ của Vương Trạch Vinh.

Nếu như là một cô gái khác thì mọi người sẽ nhìn nhiều lần, nhưng nghĩ đến thế lực của Vương Trạch Vinh ở Trung Quốc thì mọi người đành cố không nhìn cô gái này nữa.

Bây giờ nghe thấy Ngô Như Cơ nói rất chân thực và đầy cảm tình, tiếng lòng của mọi người đều như bị kích thích, cảm thấy cô gái này thực sự không đơn giản.

- Tiểu Ngô nói rất hay. Trạch Vinh, cậu cứ uống chén rượu này đi.

Khương Trường Chính mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh.

Thấy Ngô Như Cơ hơi ngửa đầu dốc cạn chén rượu, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Được, chén rượu này tôi uống!

Khi Ngô Như Cơ uống chén rượu này thì tâm tình đúng là có phần kích động, mình tuy là một người phụ nữ nổi tiếng ở Nước bạn nhưng chưa có ai thật lòng quan tâm đến mình!

Lần này Vương Trạch Vinh chạy từ Bắc Kinh tới cứu mình đủ để chứng minh mình khá quan trọng đối với Vương Trạch Vinh. Tuy là người nước ngoài nhưng Vương Trạch Vinh so ra còn trọng tình hơn người nước mình, thấy Vương Trạch Vinh uống rượu, Ngô Như Cơ thấy máu trong người như nóng bừng lên và muốn ôm lấy Vương Trạch Vinh khóc lóc giãi bày tâm tình.

Vương Trạch Vinh nào đâu biết rằng Ngô Như Cơ nghĩ như vậy, ánh mắt hắn vẫn đang quan sát quan khí của Khương Trường Chính. Hiện giờ trong lòng Vương Trạch Vinh đang phân tích ý nghĩ của Khương Trường Chính.

Lần này Vương Trạch Vinh tới cũng là do linh cơ nhạy bén, tất cả mọi người đều tranh đấu, Tân Cảng này khẳng định cũng không có khả năng ngoại lệ. Khương Trường Chính là người sắp lui xuống, như dù vậy thì Vương Trạch Vinh biết trong tay Khương Trường Chính sẽ còn một số lượng lớn người, đây chính là khối của cải quý giá. Nếu như vận dụng tốt thì mình có thể thu nhận đám thủ hạ của Khương Trường Chính và như thế mình có khả năng thâm nhập vào Tân Cảng rồi.

Đợi Ngô Như Cơ kính rượu Khương Trường Chính xong, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Khương Trường Chính nói:

- Lão lãnh đạo, trên đường tới đây tôi thấy thành phố Tân Cảng đang trên đà phát triển phi tốc. Điều này đủ để chứng tỏ lãnh đạo ở thành phố Tân Cảng đã tốn rất nhiều công sức!

Cười ha ha, Khương Trường Chính nói:

- Già rồi, tương lai của Trung Quốc còn phải dựa vào những đồng chí trẻ tuổi như các cậu. Nam Điền hiện giờ đã thành trọng địa phía Tây, nghe nói Nam Điền phát triển vô cùng tốt. Tôi đã muốn tự mình tới xem mà chưa có cơ hội!

Lời này lộ rõ sự đắc ý.

- Lão lãnh đạo, nhân dân Nam Điền luôn hoan nghênh ngài đến, Nam Điền sẽ giống như một miếng bọt biển đang khao khát sâu đậm sự trợ giúp của Tân Cảng!

Chỉ vào Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói:

- Trạch Vinh à, cậu vẫn không hề thay đổi. Đi tới chỗ nào cũng đều lôi kéo tài trợ, chẳng qua cho dù cậu không lôi kéo thì thành phố Tân Cảng chúng tôi cũng muốn tiến hành hợp tác đa phương với Nam Điền. Nhân dịp cậu tới Tân Cảng lần này thì chúng ta đàm phán luôn đi.

Vương Trạch Vinh rất phấn chấn:

- Đã nghĩ tới chuyện tốt này từ sớm, quả không hổ là lão lãnh đạo, sự trợ giúp này tôi sẽ khắc sâu trong lòng!

Sau một hồi nói chuyện Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Khương Trường Chính đã tiến thêm một bước với quan khí của mình, quan khí của hắn có vẻ gần như quấn quanh với của mình.

Khương Trường Chính này cũng là người có suy tính sâu xa!

Về cơ bản Vương Trạch Vinh đã minh bạch Khương Trường Chính có ý tưởng hợp tác với mình. Vương Trạch Vinh cũng đã biết qua gia cảnh nhà Khương Trường Chính, con cái của hắn không có tham chính, nếu như sau này hắn lui xuống thì con cái hắn sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc, điều này chắc hẳn cũng là một tâm bệnh của Khương Trường Chính.

Nghĩ đến việc Khương Trường Chính còn có một đứa con trai là thương nhân.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Lão lãnh đạo, con trai ngài hình như là thương nhân đúng không, hiện tại Nam Điền đang trong thời điểm đại phát triển, liệu có thể mời cậu ấy đến Nam Điền trợ giúp một chút hay không?

Thấy Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói ra lời này, hai mắt Khương Trường Chính sáng bừng lên. Hắn biết Vương Trạch Vinh không phải tùy tiện nói ra lời này được, tình hình của con mình thì mình cũng biết, tuy rằng là một thương nhân nhưng thực lực cũng không phải quá lớn. Nam Điền đích xác cần thương nhân giúp đỡ nhưng với địa vị của Vương Trạch Vinh thì hầu như là không cần phải để ý tới công ty kia của con mình. Giờ hắn nói như vậy thì rất rõ ràng mục đích là trao đổi, nếu mình đạt thành một ít hiệp nghị với Vương Trạch Vinh thì con của mình chắc chắn sẽ được Vương Trạch Vinh ủng hộ mạnh mẽ.

Đúng như Vương Trạch Vinh dự tính, Khương Trường Chính vẫn luôn đau đầu về đứa con gái của mình, con bé này không hề tham chính. Nhưng ở một đất nước như Trung Quốc này thì nếu thương nhân không có được sự hậu thuẫn hùng mạnh nào thì rất khó tiến xa được.

Nhìn những công ty lớn đã từng sụp đổ ở trong nước thì có thể biết, bất kể là bọn họ làm được lớn hay nhiều đến đâu thì nếu mất đi hậu thuẫn thì cũng sẽ bị những người có dụng tâm nuốt gọn. Vương Trạch Vinh hiện tại đang trên đà phát triển, mình rồi cũng lui xuống nhưng nếu con mình tạo thành quan hệ tốt đẹp với Vương Trạch Vinh thì ai dám cắn bọn chúng chứ?

Nghĩ đến đây, Khương Trường Chính lại ngắm tướng mạo Vương Trạch Vinh một cách cẩn thận. Gần đây khi nhàn rỗi Khương Trường Chính lại nghiên cứu một ít sách tướng nên cũng có ít nhiều tâm đắc.

Tướng mạo của Vương Trạch Vinh và đại đa số những người ở tầng trung tâm của Trung Quốc có điểm tương đồng. Khương Trường Chính phát hiện một điều, phần lớn lãnh đạo Trung Quốc đều có hoa văn bát tự to dọc theo hai bên mũi. Ngoài ra từ hai bên miệng xuống phía dưới cũng có một nếp tháp theo hình bát tự (八).

Hai cái bát tự này hỗ trợ cho nhau, chỉ cần một người có hai điểm này thì địa vị đều rất cao.

Giờ nhìn Vương Trạch Vinh thì hắn thấy hai cái bát tự này đã bắt đầu hình thành.

Trong lòng hắn đã nhận định tiền đồ của Vương Trạch Vinh rất rộng lớn, lúc này Khương Trường Chính mới thật sự hạ quyết tâm, mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh à, tôi còn quên chưa giới thiệu cho cậu mấy đồng chí đang ngồi ở đây, để tôi giới thiệu một chút nhé.

Việc này cũng rất có ý tứ, từ lúc Vương Trạch Vinh tới đến giờ, không biết vì nguyên nhân gì mà Khương Trường Chính chưa giới thiệu những người này. Rượu qua được mấy tuần thì giờ mới nghe được Khương Trường Chính muốn giới thiệu những người này cho mình.

Thấy vậy trong lòng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ, điều này chứng tỏ cái gì, đây không phải là chứng minh Khương Trường Chính chính thức tiếp nhận mình rồi nên mới tính toán chuyển giao người của hắn cho mình sao?

Nghe Khương Trường Chính giới thiệu những người này, Vương Trạch Vinh không ngừng quan sát quan khí của bọn họ, cứ giới thiệu đến người nào là Vương Trạch Vinh đều nâng chén rượu lên trước để kính.

Những người này đều có suy nghĩ riêng, thấy Vương Trạch Vinh uống rượu với mình mà không hề tự cao tự đại, chén nào cũng uống hết nên tâm tình của mọi người đều rất vui. Vương Trạch Vinh này rất coi trọng mình!

Trong lúc vô tình Vương Trạch Vinh đã uống khá nhiều rượu. Tục ngữ nói nhìn cách uống rượu mà nhìn nhân phẩm, thấy Vương Trạch Vinh không ỷ mình là bí thư tỉnh ủy mà xem thường mọi người, chén nào hết chén nấy nên mọi người đều tâm phục Vương Trạch Vinh.

Thấy quan khí của mọi người dần dần nhất trí với mình, trong lòng Vương Trạch Vinh rất phấn khởi, chuyện này bước đầu đã thành công lớn rồi!

Lúc này Khương Trường Chính lại ngồi ở bên cạnh nhìn Vương Trạch Vinh uống rượu với mọi người, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui mừng. Đối với Khương Trường Chính mà nói thì giờ hắn đã không còn băn khoăn nhiều về việc mình lui xuống nữa, việc của con mình thì Vương Trạch Vinh đã tỏ ý. Hồi tưởng lại tình hình kết giao của mình với Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ chưa có gì quá lễ tiết, giờ mình giao người của mình cho Vương Trạch Vinh thì với bản tính trọng tình cảm của Vương Trạch Vinh thì con mình sau này sẽ ít bị người khác ức hiếp. Chuyện nhỏ thì mình có thể giải quyết, còn chuyện lớn thì sau này Vương Trạch Vinh có khả năng lên cao nữa, ngoài hắn ra thì những thủ hạ của mình đi theo hắn cũng sẽ phát triển lên theo, đến lúc ấy thì không sợ có chuyện gì bất lợi với con của mình nữa.

Nhìn nhìn lại tình hình Vương Trạch Vinh với những người đang ngồi thì có thể nhận thấy Vương Trạch Vinh không phải loại lên mặt nạt người thì chắc chắn cũng sẽ không làm gì có lỗi với mọi người.

- Trạch Vinh, các đồng chí này đã hi vọng được gặp cậu từ lâu, giờ cuối cùng đã được toại nguyện, sau này mọi người có thể tăng cường liên hệ hơn nữa.

Đã ghi nhớ tình hình những người này, Vương Trạch Vinh nói với Khương Trường Chính:

- Lão lãnh đạo, trong công tác sau này thì tôi cho rằng sự phát triển của Tân Cảng cần có sự thúc đẩy của các đồng chí đang ngồi ở đây, nếu có gì cần tôi hỗ trợ thì tôi nhất định không thể chối từ!

- Ha ha, Trạch Vinh à, lời này nói rất đúng. Chúng ta cần phải thân thiết như vậy!

Tất cả mọi người đều cười tươi, nói đến thế này thì về cơ bản là đã đạt thành hiệp nghị, Vương Trạch Vinh sẽ vận dụng lực lượng cung kính phối hợp với Khương Trường Chính để nắm giữ Tân Cảng, kể cả cho sau này Khương Trường Chính có lui xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc