QUAN KHÍ

Đêm diễn Nối vòng tay lớn được tổ chức ở Khu công nghệ cao Huyện Hồng An.

Mấy hôm nay cục Công an rất bận rộn. Người tham gia đều là ngôi sao nổi tiếng Trung Quốc, còn có cả Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh, Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo Trung ương. Số người tham gia đều như vậy làm bọn họ và các Thường vụ thị ủy toát mồ hôi lạnh. Nếu xảy ra chuyện gì thì có thể ảnh hưởng đến mạng người.

Cấp trên coi trọng là con dao hai lưỡi, có lợi và có nguy hiểm. Làm tốt thì mọi người có hy vọng tiến bộ, xảy ra chuyện thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Cùng lãnh đạo đi vào điểm biểu diễn, mọi người nghiêm khắc dựa theo số ghế mà ngồi. Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương ngồi chính giữa, hai bên là Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy. Vương Trạch Vinh có cấp bậc nhỏ nhưng Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Hoàng Kiến Thành lại nói với hắn:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lại đây ngồi một chút.

Hà Vi Trạch thấy Hoàng Kiến Thành yêu cầu Vương Trạch Vinh đến ngồi gần liền cười nói;

- Trạch Vinh, lại đây ngồi, Trưởng ban Hoàng có việc muốn hỏi anh.

Khương Tắc Xương lúc này đã mang ghế của Vương Trạch Vinh đến bên cạnh chỗ Hoàng Kiến Thành.

Hoàng Kiến Thành nói như vậy làm các cán bộ tỉnh Giang Sơn giật mình, trong mắt nhìn Vương Trạch Vinh đầy vẻ ghen ghét và hâm mộ.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, thấy Thường Hồng biến hoá như vậy, tôi rất vui. Điều này nói rõ thành tích của Thường Hồng. Lần này Trung ương chuẩn bị đẩy mạnh tuyên truyền Thường Hồng, từ sự phát triển của Thường Hồng có thể thấy Đảng ta là Đảng hết lòng phục vụ nhân dân, cán bộ chúng ta có nhiều cán bộ đủ tư cách xây dựng lại nơi ở của quần chúng nhân dân. Tài liệu của Thường Hồng tôi đã xem, rất tốt, rất nhiều cán bộ tốt, đây là tài sản quý giá của Đảng. Tôi sẽ trao đổi với Bí thư Hà một chút, tỉnh Giang Sơn sẽ tuyển chọn mười cán bộ tốt của Thường Hồng để tuyên truyền, việc này các đồng chí nhất định phải coi trọng, phải thể hiện rõ hình ảnh cán bộ Đảng viên xuất hiện trước mặt quần chúng nhân dân.

Vương Trạch Vinh sớm nghe Uông Nhật Thần nói Hoàng Kiến Thành là người Uông hệ, lần này đến đây là để đẩy mình lên.

- Trưởng ban Hoàng, cảm ơn Trung ương quan tâm đến Thường Hồng, chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.

Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy cười hì hì nhìn hai người nói chuyện. Vương Trạch Vinh cũng không rõ bọn họ nghĩ như thế nào, dù sao bây giờ có Trung ương ủng hộ, cho dù bọn họ muốn làm gì cũng không dám quá rõ ràng.

Đêm diễn đã bắt đầu, Mc là người rất nổi tiếng ở Trung Quốc, hai Mc này đều tham gia các đêm diễn khổng lồ. Lần này có thể đến Thường Hồng dẫn chương trình đủ để nói cấp trên coi trọng đêm diễn này. Theo các ngôi sao lên sân khấu, không khí đêm diễn được đẩy vút lên cao.

Không hổ là hai MC nổi tiếng, dưới sự kích động của bọn họ làm người xem rất hào hứng.

Vương Trạch Vinh nhìn Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy, thấy hai người rất chú ý xem, lại nhìn Hoàng Kiến Thành thì thấy đối phương vẫn cười cười.

Thấy mấy người như vậy, Vương Trạch Vinh liền chăm chú xem ca hát.

Mc hưng phấn nói:

- Tiếp theo ngôi sao ca nhạc nổi tiếng cả nước – Lưu Băng Tinh sẽ hát bài Ngọn lửa trong lòng tôi với mọi người.

Y vừa nói xong tiết mục, người xem lập tức kích động hẳn lên, đặc biệt là thanh niên.

Vương Trạch Vinh đã nghe Hạng Định gọi điện nói về tình hình của Lưu Băng Tinh. Do Hạng Định không ngừng đẩy lên, tên tuổi của Lưu Băng Tinh tăng lên nhanh.

Hạng Định còn nói với Vương Trạch Vinh rằng mình thay Vương Trạch Vinh nhận tên xấu trong làng giải trí.

Trong làng giải trí bây giờ đều biết Lưu Băng Tinh là do Hạng Định không ngừng lăng xê, cũng coi cô là người phụ nữ của Hạng Định, cũng không biết Hạng Định đẩy cô lên là do có Vương Trạch Vinh.

Tuy nói Lưu Băng Tinh bây giờ rất nổi tiếng, nhưng Vương Trạch Vinh không ngờ cô lại nổi tiếng như vậy. Chỉ nghe thấy tên cô mà đám thanh niên Thường Hồng lại kích động như vậy.

Nhạc vang lên, tiếng hát của Lưu Băng Tinh truyền ra.

Giọng hát vừa ra, người xem không ngừng hoan hô.

Vương Trạch Vinh không thể không thừa nhận giọng hát của cô được trời phú, thấm vào tận lòng người.

Trong đầu Vương Trạch Vinh hiện lên cảnh Lưu Băng Tinh phục vụ mình trong hồ nước nóng, lại nhìn cô gái thuần khiết trên sân khấu, hai người này khác hẳn nhau.

Lưu Băng Tinh vừa múa vừa hát, xoay một vòng, từ tiếng hát hay vũ đạo của cô đều rất tuyệt. Người xem không ngừng vung vung những thứ trong tay lên.

Ngay khi khán giả rất nhiệt tình, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện trên bầu trời sân khấu đầy quan khí.

Đây là điều hắn chưa từng thấy.

Trong sân khấu với mấy chục ngàn người, theo tiếng hát của Lưu Băng Tinh khiến quan khí không ngừng bay lượn trong không trung.

Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời quên Lưu Băng Tinh trên sân khấu, hai mắt nhìn quan khí trên trời, tìm kiếm nguyên nhân khiến có nhiều quan khí như vậy.

- Sao có thể như vậy?

Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa kêu lên.

Tất cả quan khí đều do tiếng hát của Lưu Băng Tinh mang lại. Vương Trạch Vinh phát hiện tiếng hát của Lưu Băng Tinh rất động lòng, mỗi câu đều có thể lấy một ít quan khí trong người nghe ra. Bởi vì ở đây có mấy chục ngàn người cho nên chỉ trong nháy mắt quan khí đã ngập tràn.

Đây không phải điều Vương Trạch Vinh giật mình, làm hắn giật mình là quan khí đó như nghe theo sự chỉ huy của Lưu Băng Tinh mà không ngừng tràn vào trong cơ thể mình.

Quan khí tản đi rất nhanh, quan khí vọt vào trong cơ thể Vương Trạch Vinh chỉ đạt được một phần ngàn mà thôi.

Một phần ngàn tuy là nhỏ nhưng số người tham gia quá lớn, quan khí các màu không ngừng xuất hiện trong không khí, quan khí các màu điên cuồng lao vào Vương Trạch Vinh.

Quan khí màu trắng là nhiều nhất. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí loại này sau khi vào trong cơ thể hắn thì cần có một quá trình chuyển hóa vì quan khí của Vương Trạch Vinh là màu đỏ và tím, nên ngoài quan khí màu đỏ, tím vào lập tức biến thành quan khí của hắn, quan khí màu trắng phải chuyển thành quan khí màu đỏ.

Chỉ trong vài phút, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí màu đỏ của mình càng lúc càng nồng nặc, quan khí màu tím cũng tăng lên một chút.

Quan khí trên bầu trời tan đi rất nhanh, Vương Trạch Vinh nhìn lên thì thấy Lưu Băng Tinh đã đi xuống.

Lạ quá.

Vương Trạch Vinh không ngờ quan khí lại xuất hiện tình huống như vậy, đột nhiên quan khí của mình lại tăng nhiều như vậy.

Vương Trạch Vinh cũng không biết lúc này Lưu Băng Tinh đang nghĩ đến Vương Trạch Vinh.

Bởi vì Vương Trạch Vinh là lãnh đạo nên hắn ngồi rất gần sân khấu, Lưu Băng Tinh lên đài lập tức thấy hắn.

Vừa thấy Vương Trạch Vinh, tâm trạng cô liền có chút phức tạp. Cô biết mình có ngày hoàn toàn là nhờ Vương Trạch Vinh. Đối với Vương Trạch Vinh, ban đầu cô bị ép, đến bây giờ cô lại có suy nghĩ khác. Nghĩ đến câu nói trước khi đi của Vương Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh bây giờ hiểu Vương Trạch Vinh là cây đại thụ che trời của mình.

Lưu Băng Tinh hát bài kia chính là viết dành tặng Vương Trạch Vinh, cô rất chú tâm hát bài này. Hôm nay không biết như thế nào khi cô thấy Vương Trạch Vinh ngồi dưới liền để lộ tình cảm của mình, hát hay hơn mọi lần.

Trong khi hát, Lưu Băng Tinh nghĩ mình chỉ hát cho Vương Trạch Vinh nghe.

Cũng đúng là có suy nghĩ như vậy nên quan khí trong không khí mới lao vào Vương Trạch Vinh.

- Hạng Định đã tìm được một nhân tài.

Hoàng Kiến Thành nói với Vương Trạch Vinh.

Lần này Lưu Băng Tinh đến Thường Hồng biểu diễn là do Hoàng Kiến Thành điểm danh. Chọn Lưu Băng Tinh là Hoàng Kiến Thành cũng có suy nghĩ. Lưu Băng Tinh là do Hạng Định bồi dưỡng, nghe nói Hạng Định đầu tư rất nhiều vào cô gái này. Để cô ta đến Thường Hồng cũng là muốn tạo quan hệ với Hạng hệ. Dù sao công ty của Hạng Định cũng cần người ủng hộ. Đương nhiên Hoàng Kiến Thành cũng có ý muốn gần gũi Vương Trạch Vinh.

Tả Quân Huy thở dài nói:

- Nước ta xuất hiện rất nhiều nhân tài. Ngôi sao ca nhạc không ngừng xuất hiện, điều này nói rõ văn hóa Trung Quốc đạt thành tích rất lớn.

Hoàng Kiến Thành gật đầu nói:

- Xây dựng văn hóa phải không ngừng duy trì, văn hóa tiến bộ cũng lộ rõ sự hùng mạnh của một quốc gia.

Hà Vi Trạch cười nói:

- Nhìn người đến xem đêm nhạc Nối vòng tay lớn là biết được chào đón như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc