QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh cùng Lữ Hàm Yên và con về xã Hoàn Thành. Nơi này đối với cả Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đều có kỷ niệm rất đặc biệt, hai người cùng bắt đầu từ đây.

Núi vẫn thế, sông vẫn thế nhưng tâm trạng đã không còn như xưa.

Xã Hoàn Thành thay đổi rất nhiều, các khu nghỉ dưỡng mọc lên như nấm, ngồi trong một khu nghỉ dưỡng mở ở thôn Duyên Hà, một bên nghe Mễ Kỳ Vi giới thiệu tình hình của xã Hoàn Thành một năm qua, một bên nhìn Lữ Hàm Yên ôm con chơi, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất thoải mái.

Mễ Kỳ Vi bây giờ rất kính sợ Vương Trạch Vinh, y thấy Vương Trạch Vinh trên Tv, y dù như thế nào cũng không ngờ một nhân vật cán bộ bình thường ở xã Hoàn Thành, bây giờ lại thành một nhân vật được Tổng bí thư coi trọng. Vì tiếp đón Vương Trạch Vinh, y đã động viên cả nhà giết gà vịt chiêu đãi. Đối với việc quan lớn của Vương Trạch Vinh có thể ăn cơm trong nhà mình, y rất vinh hạnh.

Vương Trạch Vinh về đến nhà thấy khá náo nhiệt. Bà con vây quanh, Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là nói chuyện cùng bọn họ.

- Trạch Vinh, điện thoại của anh.

Lữ Hàm Yên đưa điện thoại di động cho Vương Trạch Vinh.

Thấy là số máy lạ, Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn thì thấy giống là số điện thoại Hoa Khê, vội vàng nghe máy. Các cuộc điện từ Hoa Khê đến cho hắn rất nhiều. Nghe Vương Trạch Vinh về thì mọi người đều cố gắng gọi điện giao lưu với hắn một chút.

- Là Bí thư Vương Trạch Vinh phải không?

Giọng một người đàn ông trung niên truyền tới.

Vương Trạch Vinh cẩn thận nhớ nhưng không quen giọng này:

- Tôi là Vương Trạch Vinh.

Nghe đối phương là Vương Trạch Vinh, đầu bên kia vội vàng nói:

- Bí thư Vương, tôi là Diệp Minh – bố của Diệp Ny Na.

Bố của Diệp Ny Na. Nghe đối phương là bố của Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh cẩm lấy điện thoại đi tới bên cửa sổ mà nói:

- Cục trưởng Diệp tìm tôi có việc gì?

Diệp Minh này là Cục trưởng cục GIáo dục thành phố Hoa Khê, cũng khá khó hiểu mà mấy năm nay không đổi vị trí. Vương Trạch Vinh cũng không biết y tại sao gọi điện cho mình. Nghĩ đến Diệp Minh gọi tới, trước mắt Vương Trạch Vinh lại hiện ra hình ảnh của Diệp Ny Na.

- Bí thư Vương, tôi đến huyện Khai Hà rồi, bây giờ đang ở khách sạn Hồng Tinh, không biết Bí thư có thể ra gặp chúng tôi không?

Diệp Minh trực tiếp nói muốn gặp Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi sẽ tới.

Người ta đã từ thành phố tới gặp mình nên dù như thế nào cũng phải nên tới gặp một chút.

Sau khi nghe điện, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:

- Có người quen trên thành phố, anh đi gặp chút.

Lữ Hàm Yên lúc này đang nói chuyện vui vẻ với mấy người phụ nữ nên nói với Vương Trạch Vinh:

- Anh đi đi.

Vương Trạch Vinh rất đến khách sạn Hồng TInh, Vương Trạch Vinh theo lời Diệp Minh mà lên phòng gõ cửa.

- Bí thư Vương, mời vào.

Diệp Minh là một người đàn ông trông rất nho nhã.

Vừa thấy Diệp Minh, Vương Trạch Vinh không khỏi sa sầm mặt, chẳng lẽ Diệp Ny Na xảy ra chuyện? Vương Trạch Vinh phát hiện Diệp Minh rất lo lắng.

Mặc dù có chút lo lắng nhưng Vương Trạch Vinh vẫn giữ được bình tĩnh.

Ở chuyện của Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh không phải không chú ý đến cô. Đặc biệt lần đó Diệp Ny Na trần truồng hôn mình, trong lòng Vương Trạch Vinh không thể quên cô. Nhưng Vương Trạch Vinh lại mong quên cô đi, mình đã có vợ con nên việc này phải chú ý.

Một năm qua bởi vì bận công tác nên Vương Trạch Vinh nghĩ mình đã quên được Diệp Ny Na, nhưng thấy Diệp Minh như thế này, trong lòng y lại lo lắng cho Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương.

Diệp Minh cố lấy lại bình tĩnh.

Nghe Diệp Minh gọi mình như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Chú Diệp, chú gọi cháu là Vương Trạch Vinh.

Diệp Minh thuận thế bò lên cười nói:

- Chú biết chuyện của cháy và Ny Na, vậy gọi cháu là Trạch Vinh vậy.

Nói xong lời này Diệp Minh mới yên tâm, rốt cuộc đã có thể nói chuyện với Vương Trạch Vinh.

Nói thật mặc dù Vương Trạch Vinh chỉ đáng tuổi cháu nhưng thân phận của hắn giờ đã khác, đối với Diệp Minh mà nói y lần nào cũng thấy cảnh Vương Trạch Vinh trên Tv. Bởi vì thấy Vương Trạch Vinh không ngừng bay lên, y cũng chấp nhận việc Diệp Ny Na suốt ngày đến nhà chơi với bố mẹ Vương Trạch Vinh. Theo y thấy tạo quan hệ với Vương gia thì có lợi cho sự phát triển của mình.

Chuyện của mình và Ny Na? Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền có chút lo lắng nhìn Diệp Minh, lời này làm hắn có chút lo lắng.

Diệp Minh là người làm giáo dục nên sao không nhìn ra sự lo lắng của Vương Trạch Vinh nên cười nói:

- Chuyện của hai đứa thì cô chú là phụ huynh không quản được. Ny Na đã lớn, nó có suy nghĩ của mình. Hôm nay chú tìm cháu là có việc khác.

Lời này làm Vương Trạch Vinh hơi đỏ mặt. Ý của Diệp Minh là Diệp Ny Na dù có đi theo người có vợ, y cũng không để ý.

- Chú có chuyện gì thế?

Vương Trạch Vinh điều chỉnh tâm trạng của mình.

Diệp Minh có chút do dự rồi nói:

- Trạch Vinh, chú biết quan hệ giữa cháu và Ny Na rất tốt, việc này cháu phải giúp chú mới được.

Dùng Diệp Ny Na để nhờ mình, Vương Trạch Vinh đúng là phục Diệp Minh vì chiêu này.

Không phải việc của Diệp Ny Na.

Nghe đến đây Vương Trạch Vinh liền thở dài một tiếng.

- Chú có chuyện gì cứ nói đi.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ có lẽ không phải việc nhỏ, việc nhỏ thì y sao có thể không ăn tết chạy đến đây. Làm Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu là bây giờ Diệp Ny Na vẫn chưa đến nhà mình.

Nghe Diệp Minh nói, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ tại sao y không tới, mũ của Diệp Minh khó giữ được rồi.

Cục GIáo dục Hoa Khê thời gian trước liên tục xảy ra chuyện. Đầu tiên là một Phó cục trưởng tham ô tiền xây dựng trường, sau đó một Phó cục trưởng lợi dụng quyền lực để một nữ giáo viên quan hệ với y. Hai chuyện này vốn không quan hệ quá nhiều với Diệp Minh, nhưng một phó giám đốc Sở Giáo dục tỉnh Sơn Nam vì giúp bà con của mình lên làm Cục trưởng cục GIáo dục Hoa Khê nên cứ quấn lấy việc này không tha. Y lợi dụng quan hệ muốn hạ Diệp Minh.

Bởi vì đối phương có quan hệ trên tỉnh, hơn nữa lại còn mạnh hơn chỗ dựa của Diệp Minh nên mũ của y khó giữ.

Cẩn thận nghẹ Diệp Minh nói, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của đối phương thì thấy rất loạn, trong lòng đang nghĩ có lẽ Diệp Minh đã đến đường cùng. Từ trong lời của Diệp Minh, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ Diệp Minh bây giờ đang rất nguy hiểm.

- Việc này là do người bên dưới làm ra, chú không phản ánh với lãnh đạo thành phố sao?

- Tôi là Cục trưởng, nhân viên gây chuyện thì cũng có trách nhiệm lãnh đạo. Vốn vấn đề cũng không lớn, quan trọng là do lãnh đạo thành phố lo lắng thái độ trên tỉnh.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ, lo lắng quan hệ trên tỉnh là một việc nhưng không phải chủ yếu, chủ yếu là lãnh đạo thành phố muốn động Diệp Minh. Xem ra Diệp Minh cũng biết chút tình hình.

- Con phó giám đốc sở Cao muốn qua lại với Ny Na, phó giám đốc Cao rất tán thành nhưng Ny Na không đồng ý.

Diệp Minh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Trạch Vinh. Ý của Diệp Minh thì Vương Trạch Vinh hiểu, đây là do mình.

Vương Trạch Vinh thấy Diệp Minh như vậy liền cười khổ trong lòng, sao lại như vậy.

- Trạch Vinh, chuyện Ny Na nhà chú cơ bản là do nó.

Diệp Minh thấy Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ liền phải nói ra như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy Diệp Minh có chút xấu hổ. Hắn lúc này mới phát hiện ra ý của Diệp Minh nên cũng đỏ mặt.

Diệp Minh nói rất rõ ràng, bọn họ không phản đối việc Diệp Ny Na làm tình nhân của mình.

Ông bố như vậy.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, sao một người nho nhã mà bán con gái mình như vậy. Nghĩ đến nguyên nhân mà Diệp Minh tìm mình, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, vẫn gặp chuyện rồi.

Vương Trạch Vinh cũng không biết Diệp Minh rất buồn vì Diệp Ny Na. Diệp Ny Na xinh đẹp như vậy nên có không ít người đến muốn làm thông gia, còn cả quan to trên tỉnh. Diệp Minh đương nhiên hy vọng con mình lấy một quan to trên tỉnh nhưng con mình uống nhầm thuốc gì nên chỉ muốn Vương Trạch Vinh, vì việc này trong nhà không ngừng cãi nhau. Tên phó giám đốc Cao muốn chỉnh y cũng muốn Diệp Ny Na lấy con trai đối phương, kết quả Diệp Ny Na kiên quyết phản đối nên tên phó giám đốc kia mới hận.

Diệp Minh vốn có dã tâm rất lớn, y tự hỏi năng lực của mình không vấn đề, quan trọng là không có chỗ dựa mạnh. Vốn định dựa vào phó giám đốc sở kia nhưng lại thành kẻ thù. Vì việc này y đã hoạt động nhiều trong thành phố nhưng không có hiệu quả. Y biết nếu không nghĩ ra biện pháp thì sau tết mình sẽ mất chức.

Thời gian này y rất khổ sở? Y rất sợ với tương lai của mình, y sợ mình đến lúc đó sẽ không thể đối mặt với mọi người. Hôm qua đột nhiên nghe thấy Vương Trạch Vinh về huyện Khai Hà, mắt Diệp Minh sáng lên. Mình không phải muốn tìm chỗ dựa sao? Vương Trạch Vinh không phải là chỗ dựa vốn có sao?

Sau khi có quyết định này Diệp Minh liền lừa người nhà mà chạy đến huyện Khai Hà.

- Chú Diệp, việc này cháu hỏi thăm một chút rồi nói.

Nghĩ đến Diệp Ny Na, lại nghĩ đến việc này Diệp Minh chỉ có đôi chút trách nhiệm nên Vương Trạch Vinh cũng muốn giúp Diệp Minh, đồng thời cũng khó chịu với tên phó giám đốc sở kia muốn ép Diệp Ny Na lấy con y.

Vương Trạch Vinh gọi điện cho Lưu Kiến.

Vương Trạch Vinh không nhiều lời mà hỏi thẳng:

- Lão Lưu, tôi muốn hỏi chuyện của Diệp Minh. Thành phố có thái độ gì với ông ta.

Lưu Kiến vừa nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy thì cười nói:

- Tôi biết anh sớm muộn cũng hỏi việc này. Diệp Minh không biết sao đắc tội phó giám đốc Sở Giáo dục, việc này mọi người không muốn tham gia vào. Hơn nữa Diệp Minh là người của khóa trước nên không ai muốn dùng.

Lời này rất rõ ràng, thành phố không ai vì Diệp Minh mà đối đầu với một phó giám đốc sở, mặc dù phó giám đốc sở cũng không là gì cả.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chắc không vấn đề gì chứ?

Lưu Kiến nói:

- Vấn đề khác thì không.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh ở Hoa Khê giữ một người có vấn đề gì không?

Lưu Kiến cười ha hả nói:

- Anh đó, lại mang phiền phức cho tôi rồi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mồng ba, mồng bốn anh có lịch gì không? Cùng tôi lên tỉnh gặp Bí thư Chương.

Lưu Kiến cười nói:

- Hoàn toàn không vấn đề gì.

Diệp Minh vẫn ở bên nghe Vương Trạch Vinh gọi điện. Y rất vui vì cuộc điện này.

Lưu Kiến bây giờ tuy không đến mức hoàn toàn khống chế Hoa Khê nhưng muốn giữ mình thì không vấn đề gì. Cho dù bên trên có phó giám đốc sở muốn làm gì mình cũng không thể. Hơn nữa còn có Phó bí thư Tỉnh ủy, ai có thể động mình. Y còn nghe nói Vương Trạch Vinh vì việc của mình mà dẫn Lưu Kiến đi gặp Phó bí thư Tỉnh ủy Chương Kiều Cương, trong lòng càng lúc càng thích Vương Trạch Vinh.

Nghĩ đến việc mình có thể thông qua Vương Trạch Vinh có thể một lần nữa tiến lên, Diệp Minh không còn lo lắng nữa.

- Cảm ơn Trạch Vinh, Ny Na và cô chắc ngày mai sẽ đến thăm gia đình.

Diệp Minh nói với Vương Trạch Vinh

Bình luận

Truyện đang đọc