QUAN KHÍ

Sang hôm sau bệnh cảm của Lữ Kính Tân không những không tốt mà còn nặng hơn.

- Các anh làm thế nào vậy hả? Có bệnh cảm cũng không chữa được.

Mạc Chính Quần gọi Cổ Kiến Lâm – Viện trưởng bệnh viện thành phố vào văn phòng mà mắng. Chủ tịch tỉnh đến Quán Hà bị cảm, Mạc Chính Quần là người lo nhất.

- Bí thư Mạc, sức khỏe của Chủ tịch Lữ vẫn không tốt, lần này bị lạnh nên xuất hiện nhiều vấn đề.

Cổ Kiến Lâm chần chờ mà nói. Lữ Kính Tân có lẽ vẫn cố gắng chịu đựng mà làm việc nên thành vậy. Lần này vì bị cảm nên các căn bệnh khác cùng xuất hiện. Vì thế nếu muốn truyền mấy chai dịch mà mong khỏi hay thì quá khó khăn.

- Lão Cổ, anh biết tầm quan trọng của việc này, anh nói cho tôi biết bao giờ thì chữa khỏi?

Cổ Kiến Lâm nói:

- Phải điều trị hai ba ngày nữa mới khỏi hẳn.

Đây là thời gian ngắn nhất mà Cổ Kiến Lâm có thể đưa ra. Nói đến đây Cổ Kiến Lâm thấy Mạc Chính Quần mất hứng liền nói thêm:

- Xuống đi lại thì có thể, nhưng không thể gặp lạnh nữa.

Mạc Chính Quần nghe thấy vậy liền rất đau đầu. Nếu thật sự để Chủ tịch Lữ nằm trên giường hai ba ngày nữa thì cả tỉnh đều sẽ hỏi.

Mạc Chính Quần liền vội vàng đến phòng Lữ Kính Tân.

Phòng này bây giờ đã thành một gian phòng bệnh, Lữ Kính Tân không muốn vào bệnh viện. Nếu vào bệnh viện thì nói rõ cho mọi người biết mình bị bệnh nặng, đây là điều mà Lữ Kính Tân không muốn thấy.

Lữ Kính Tân chỉ tay vào ghế ra hiệu cho Mạc Chính Quần ngồi xuống, y dựa lưng vào đầu giường trông khá mệt mỏi.

- Chủ tịch, đều do tôi khiến ngài bị cảm.

Mạc Chính Quần rất áy náy, hắn biết mình làm không tốt nên mới khiến Lữ Kính Tân bị như vậy.

- Tình hình bây giờ như thế nào?

Mạc Chính Quần liền nói:

- Xin Chủ tịch yên tâm, đến bây giờ thì mọi người vẫn không biết ngài bị bệnh. Vừa nãy tôi cũng đã hỏi bác sĩ, bệnh của ngài chuyển biến rất tốt. Chủ yếu là do trước kia ngài công tác bận rộn nên chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là tốt.

- Được rồi, Chính Quần, anh rất chú tâm trong công việc. Tôi thấy hôm nay đã khỏe hơn, đi lại một chút cũng được.

- Chủ tịch, tôi lo rằng để lâu sẽ không giấu được.

Việc này Lữ Kính Tân đương nhiên đã nghĩ đến nên y nói:

- Như vậy đi, anh gọi Vương Trạch Vinh tới, cả người đài truyền hình nữa, sau đó chúng ta đến Huyện Đại Phường.

- Chủ tịch, sức khỏe của ngài?

Lữ Kính Tân cười nói:

- Tôi không thể mãi không gặp ai, nghe nói suối nước nóng ở Huyện Đại Phường rất tốt. Anh gọi vài người thôi, tôi đến ngâm suối nước nóng cho ra mồ hôi là khỏe.

Mạc Chính Quần nói:

- Xin Chủ tịch yên tâm, tôi lập tức đi bố trí.

Mạc Chính Quần hiểu ý của Lữ Kính Tân, đó là để Vương Trạch Vinh đi cùng đến Huyện Đại Phường kiểm tra công tác Luân chuyển đất đai sau đó làm Lữ Kính Tân lên truyền hình.

Mạc Chính Quần gọi điện cho Vương Trạch Vinh. Sau khi đến văn phòng của Mạc Chính Quần, Mạc Chính Quần đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc rồi trầm giọng nói:

- Trạch Vinh, cậu biết đó. Lần này Chủ tịch Lữ bị cảm nhưng không hy vọng người ngoài biết. Nếu chuyện này truyền ra thì ảnh hưởng rất không tốt đến Quán Hà chúng ta. Hôm nay Chủ tịch Lữ điểm danh cậu, yêu cầu cậu cùng Chủ tịch đến Huyện Đại Phường. Việc này rất quan trọng. Chủ tịch bị bệnh mà làm việc và không hy vọng mọi người thấy căn bệnh của mình, đến lúc đó chúng ta phải phối hợp tốt.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ tình hình nên nói:

- Tốt nhất gọi bác sĩ đi cùng.

Mạc Chính Quần nói:

- Nhất định phải như vậy, kiểm tra công việc chỉ là đi cho có. Huyện Đại Phường là căn cứ cũ của cậu, nên bố trí thế nào thì cậu phụ trách.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xin Bí thư Mạc yên tâm, việc này tôi sẽ lập tức bố trí.

Sau khi ra khỏi phòng Mạc Chính Quần, Vương Trạch Vinh liền nói với Hác Duệ Bân:

- Cậu thông báo cho Mao Hiếu Lễ và Mâu Tường Cương lên thành phố ngay.

Nghe Vương Trạch Vinh gọi, Mao Hiếu Lễ và Mâu Tường Cương liền rất nhanh lên Quán Hà.

- Lão lãnh đạo, có chuyện gì vậy?

Mâu Tường Cương vừa gặp Vương Trạch Vinh liền hỏi. Bọn họ biết Chủ tịch đến Quán Hà và đoán được Chủ tịch nhất định sẽ đến Huyện Đại Phường kiểm tra.

- Là như thế này, Chủ tịch Lữ sau khi đến Quán Hà thì bị cảm, nhưng vì công việc nên quyết định ngày mai đến Huyện Đại Phường kiểm tra công việc. Hôm nay tôi tìm hai anh đến đây chủ yếu là muốn dặn mấy chuyện. Đầu tiên chủ tịch tỉnh bị bệnh và không hy vọng nhiều người biết, Huyện Đại Phường các anh phải làm tốt công tác này. Thứ hai, ngày mai kiểm tra chỉ chọn một điểm để các đồng chí đài truyền hình quay phim nhanh chóng, người cùng đi chỉ có các thường vụ huyện ủy mà thôi. Thứ ba thông báo xã Ánh Hồng, chủ tịch tỉnh lần này sẽ đến đó ngâm nước nóng. Nhất định phải giữ bí mật công tác này.

Sau khi nghe xong, Mao Hiếu Lễ nói:

- Xin Thị trưởng Vương yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm khắc tuân theo chỉ thị của anh mà làm.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Công tác an ninh ngày mai nhất định phải phối hợp tốt với các đồng chí trên tỉnh, quyết không được có sơ suất.

Ngay khi Vương Trạch Vinh bố trí công tác thì Chu Tài Khâm đã lên báo cáo với Lâm Chính Vũ.

- Bí thư Lâm, Chủ tịch Lữ có lẽ không xuống giường ngay được. Tôi đã hỏi bác sĩ thì biết là do thời gian dài làm việc vất vả nên vậy.

Lâm Chính Vũ lẳng lặng lắng nghe Chu Tài Khâm báo cáo, nhưng trong đầu đang suy nghĩ rất nhanh. Lần này Lữ Kính Tân đến Quán Hà chính là tạo thế cho Mạc Chính Quần, không ngờ vừa đến Quán Hà đã xảy ra chuyện. Việc này nếu Chu Tài Khâm không báo cáo thì y không biết.

Lữ Kính Tân gần đây có vẻ rất mạnh.

- Ừ, biết rồi.

Lâm Chính Vũ nói xong liền dập máy.

Lâm Chính Vũ đang định gọi điện hỏi tình hình của Lữ Kính Tân liền thu tay lại. Lữ Kính Tân rõ ràng là không muốn người biết chuyện. Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sắp diễn ra, nếu bây giờ truyền ra tin Lữ Kính Tân bị bệnh thì sẽ có phiền phức mà.

Lâm Chính Vũ cười cười rồi lẩm bẩm một tiếng:

- Việc này rất thú vị, không phải muốn giấu là được.

Lâm Chính Vũ gõ gõ bàn rồi phân tích các khả năng, cuối cùng y thở dài một tiếng bỏ qua việc này. Bây giờ Lữ Kính Tân mặc dù dần dần mạnh lên nhưng trong thời gian ngắn muốn khống chế Tỉnh ủy là không thể. Mà trước đây y vẫn phối hợp tốt với mình, hơn nữa nếu Đại hội đại biểu nhân dân xảy ra chuyện thì cấp trên sẽ có ý kiến.

Người cũng có suy nghĩ như Lâm Chính Vũ còn có Chương Kiều Cương.

Chương Kiều Cương đang nói chuyện với Trương Tất Trường. Trương Tất Trường cũng vừa được Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình sau đó liền nói với Chương Kiều Cương.

Nghe Trương Tất Trường nói, Chương Kiều Cương cười nói:

- Lão Trương, tiếp theo có thể tranh thủ thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh đó.

Nếu như thật sự có thể thành thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh thì Trương Tất Trường rất vui nên gật đầu nói:

- Có lẽ lão Hứa sẽ không bỏ qua việc này.

Chương Kiều Cương gật đầu nói:

- Mặc dù y đang muốn tranh thủ chức Bí thư tỉnh ủy nhưng nếu vượt được lão Lữ thì cũng sẽ không bỏ qua.

Trương Tất Trường nói:

- Như vậy đưa ra chút tiếng gió đi.

Chương Kiều Cương xua tay nói:

- Không cần, không giấu được lão Hứa đâu.

Hai người nói chuyện xong, Trương Tất Tường liền gọi cho Vương Trạch Vinh.

- Trương thúc, có chuyện gì vậy?

Trương Tất Tường nói:

- Mai có lịch trình gì không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Chủ tịch Lữ tuy bị bệnh nhưng vẫn muốn đến Huyện Đại Phường kiểm tra công việc, bảo cháu cùng đi.

Quả nhiên là như vậy. Trương Tất Tường nói:

- Cháu làm tốt công tác của mình là được, các chuyện khác không cần tham gia.

Trương Tất Tường bỏ điện thoại xuống rồi nói:

- Y bảo Trạch Vinh cùng đến Huyện Đại Phường.

Lữ Kính Tân lúc này đang nằm trên giường mà suy nghĩ. Y muốn Vương Trạch Vinh cùng đến Huyện Đại Phường kiểm tra công việc là có ý của mình.

Chuyện y bị cảm mặc dù đã yêu cầu giữ kín nhưng y biết điều này là không có thể. Bây giờ lãnh đạo tỉnh chắc biết hết việc y bị bệnh.

Mặc dù kéo Vương Trạch Vinh đến là muốn có ý tốt với đám người đứng sau lưng hắn. Đám người Lâm Chính Vũ, Chương Kiều Cương sẽ không gây chuyện. Như vậy đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.

Làm cho Lữ Kính Tân đau đầu đó chính là Phó chủ tịch thường trực Hứa Hiên Minh. Người này dạo gần đây rất tích cực, ngay cả vị trí Bí thư tỉnh ủy cũng muốn tranh đoạt. Nếu không tranh được thì vị trí Bí thư của y sẽ gặp nguy hiểm. Người này không thể kéo vào.

Mai phải có cuộc tuyên truyền cho chính bản thân mình, Lữ Kính Tân nghĩ như vậy.

Lữ Kính Tân phân tích rất chính xác. Lúc này phó chủ tịch thường trực tỉnh Hứa Hiên Minh đang ngồi uống trà. Tình hình của Lữ Kính Tân, y thông qua con đường của mình và biết.

Gần đây Bắc Kinh đã truyền đến một số tin tức mới, Lâm Chính Vũ trong lúc nhất thời không thể động, như vậy có thể nói cấp trên không định đổi Lâm Chính Vũ. Nếu là như vậy y chỉ còn có thể nhằm vào vị trí chủ tịch tỉnh.

Lữ Kính Tân làm quyền chủ tịch tỉnh là do cấp trên quyết định, nếu muốn thay đổi trước Đại hội đại biểu nhân dân là rất khó khăn, nhưng bây giờ đã có một cơ hội. Nếu như cấp trên biết Lữ Kính Tân bị bệnh không thể gánh vác công tác thì sẽ như thế nào?

Hứa Hiên Minh liền cầm điện thoại gọi ra ngoài:

- Nghe nói Chủ tịch Lữ bị bệnh nhưng vẫn hết lòng vì công việc. Bản thân Chủ tịch đã có nhiều bệnh tình, các anh phải đẩy mạnh tuyên truyền việc này. Phải để quần chúng nhân dân biết cán bộ lãnh đạo chúng ta hết lòng vì công việc.

Sau khi gọi xong, Hứa Hiên Minh liền ngồi đó mà đắc ý.

Bình luận

Truyện đang đọc