QUAN KHÍ

Ngồi trong phòng Tư Mã Sơn, Cận Trung Thuận tỏ vẻ rất cung kính.

Tư Mã Sơn mở mắt ra sau khi nghe Cận Trung Thuận báo cáo xong.

Tuy là Thị trưởng nhưng đối mặt với Tư Mã Sơn, Cận Trung Thuận rất kính sợ.

Nhìn Cận Trung Thuận, Tư Mã Sơn nói:

- Trung Thuận, anh là Thị trưởng nên phải chú ý đoàn kết các đồng chí trong thành phố. Các đồng chí Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu từ trước đến giờ vẫn rất tốt, không thể vì tôi mà xa lánh bọn họ.

Cận Trung Thuận nhìn Tư Mã Sơn ngồi đó mà khó hiểu hỏi:

- Trong thời gian này bọn họ đi lại rất gần với Vương Trạch Vinh.

Tư Mã Sơn gõ lên mặt bàn rồi nói:

- Điều này rất bình thường, mọi người đều muốn tranh thủ các đồng chí có năng lực mà.

Tư Mã Sơn còn nói thêm:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh là Phó bí thư Tỉnh ủy, đồng chí này vừa tới Xuân Dương nên muốn hiểu rõ tình hình thì phải liên lạc với các đồng chí. Anh không nên suy nghĩ nhiều.

Cận Trung Thuận bây giờ đã hiểu ý của Tư Mã Sơn nên nói:

- Tôi nghe Bí thư.

Tư Mã Sơn cười cười một tiếng:

- Phải nhìn xa một chút, anh chỉ cần làm tốt công tác thì không ai có thể gạt bỏ thành tích của anh.

Cận Trung Thuận nói:

- Tôi chỉ là lo cục diện của Xuân Dương bị phá vỡ.

Tư Mã Sơn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Như vậy đi, anh hẹn hai người bọn họ, tôi sẽ cùng dùng bữa.

- Vâng, tôi lập tức đi làm.

Cận Trung Thuận đi ra.

Nhìn Cận Trung Thuận đi ra, Tư Mã Sơn châm một điếu thuốc lá.

Vương Trạch Vinh này đúng là không ngồi yên.

Tư Mã Sơn phả ra một làn khói.

Bây giờ Tư Mã Sơn cũng đã có phản ứng, y thấy hành vi của mình là trúng chiêu của Vương Trạch Vinh. Y muốn sửa tình hình bất lợi hiện nay.

Hừ, Tỉnh Bắc Dương không phải là tỉnh Giang Sơn, cho dù Vương Trạch Vinh mày dùng thủ đoạn gì thì chỉ cần mình vừa ra tay là dễ dàng giải quyết vấn đề.

Tư Mã Sơn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bắc Dương vẫn nằm trong tay y, không ai có thể thay đổi chuyện này.

Xuân Dương tuy chỉ là một thành phố, Vương Trạch Vinh cho dù ở đó làm gì cũng không ảnh hưởng tới đại cuộc. Nhưng Tư Mã Sơn quyết không thể để xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Bùi Vân Hoa và Trần Tùng Diệu nhận được lời mời ăn cơm của Cận Trung Thuận thì khá vui vẻ.

Thực ra trước mọi người cũng hay dùng cơm với nhau, chỉ là sau khi xảy ra chuyện kia thì mới ít đi. Bây giờ không ngờ Cận Trung Thuận chủ động mời dùng cơm, trong này tỏ rõ Cận Trung Thuận đã thay đổi thái độ.

Khi hai người tới thì Cận Trung Thuận đã sớm chờ ở đó.

Thấy hai người tới, Cận Trung Thuận cười cười đi tới bắt chặt tay và nói:

- Trong thời gian này có chút chuyện hiểu lầm nên không hẹn mọi người đi dùng bữa. Hôm nay tôi rảnh rỗi nên mọi người ngồi với nhau.

Sau khi được Tư Mã Sơn nhắc nhở, Cận Trung Thuận thể hiện thân thiết hơn nhiều.

Trâu Tùng Diệu vội vàng nói:

- Chúng tôi hiểu, bây giờ Thị trưởng nhiều việc, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Hôm nay Trâu Tùng Diệu đã cố ý ăn mặc nên khá quyến rũ.

Cận Trung Thuận nói:

- Bí thư Tư Mã nghe nói chúng ta sẽ đến dùng cơm liền nói sẽ tới gặp mọi người.

Hả.

Bùi Vân Hoa và Trâu Tùng Diệu đều giật mình, trong lòng rất lo lắng.

Trâu Tùng Diệu vội vàng nói:

- Thị trưởng Cận, sao ngài không nói trước để chúng tôi có chuẩn bị.

Thấy hai người như vậy, Cận Trung Thuận nói:

- Hôm nay Bí thư Tư Mã nói đến nói chuyện với hai người. Ngài nói với tôi hai đồng chí rất có năng lực, phải trọng dụng.

Trâu Tùng Diệu nghe thế liền lộ rõ vẻ hưng phấn.

Lúc này xe của Tư Mã Sơn cũng đã tới.

Mọi người vội vàng đi ra đón.

Tư Mã Sơn xuống xe liền cười cười bắt tay mọi người.

Khi bắt tay Bùi Vân Hoa, Tư Mã Sơn nói:

- Tôi rất coi trọng anh, sau đây sẽ giao thêm trọng trách cho anh.

Bùi Vân Hoa nghe Tư Mã Sơn nói như vậy liền thầm quan sát. Y trước mặt bao người chỉ trích Tư Mã Sơn, y biết Tư Mã Sơn nhất định không bỏ qua mình. Hôm nay sao lại như thế này?

Nhìn một lúc không thấy vẻ mặt Tư Mã Sơn có gì khác thường, Bùi Vân Hoa cũng tỏ vẻ rất kích động:

- Cảm ơn Bí thư Tư Mã quan tâm.

Không thấy thái độ như mình nghĩ từ Bùi Vân Hoa, Tư Mã Sơn liền tỏ vẻ khó hiểu.

Bùi Vân Hoa vẫn thầm quan sát Tư Mã Sơn, ánh mắt của Tư Mã Sơn đã bị y bắt được. Thấy ánh mắt này, Tư Mã Sơn rất sợ.

Bùi Vân Hoa đã hiểu ý của Tư Mã Sơn, người này không thể thay đổi tính cách. Bây giờ cần nên lợi dụng mình, nhưng sau đó thì sao?

Tư Mã Sơn bắt tay Trâu Tùng Diệu và nói:

- Trưởng ban thư ký xinh đẹp của chúng ta càng lúc càng đẹp.

Trâu Tùng Diệu liếc yêu Tư Mã Sơn và nói:

- Bí thư Tư Mã nói đùa gì vậy, tôi đã già rồi mà.

Tư Mã Sơn cười ha hả nói:

- Tiểu Trâu không ngờ lại nói già trước mặt tôi.

Trâu Tùng Diệu vui vẻ nói:

- Bí thư sao có thể già, nhìn ngài vẫn đầy sức sống hơn cả thanh niên.

Tư Mã Sơn cũng cười phá lên.

Vào một căn phòng sang trọng, Trâu Tùng Diệu lập tức cầm áo cho Tư Mã Sơn và treo lên giá.

- Ha ha, ưu tiên phụ nữ, Tiểu Trâu ngồi cạnh tôi.

Tư Mã Sơn cười nói với Trâu Tùng Diệu.

Trâu Tùng Diệu thấy thế không khỏi vui mừng, khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Em nghe Bí thư.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tư Mã Sơn nhìn Bùi Vân Hoa và nói:

- Vân Hoa, tôi rất coi trọng hai người, con người của tôi thì hai người cũng biết. Đối với người nhà tôi yêu cầu nghiêm khắc một chút, có một số việc hai người không nên để trong lòng.

Trâu Tùng Diệu rót trà cho Tư Mã Sơn rồi nói:

- Bí thư từ trước đến giờ vẫn quan tâm đến chúng tôi, việc này tôi biết. Chỉ cần Bí thư tin tưởng chúng tôi, chúng tôi vẫn luôn đi theo Bí thư.

Tư Mã Sơn nhìn Trâu Tùng Diệu và cười ha hả nói:

- Tiểu Trâu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.

Bùi Vân Hoa mặc dù nhìn ra ý của Tư Mã Sơn nhưng vẫn nói:

- Trưởng ban thư ký Trâu nói đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.

Tư Mã Sơn nhìn Cận Trung Thuận và nói:

- Anh là đàn anh thì bình thường phải quan tâm đến Vân Hoa và Tiểu Trâu nhiều vào. Bộ máy đoàn kết thì công tác mới triển khai tốt được. Tôi không hy vọng thấy mọi người chia rẽ.

Cận Trung Thuận vội vàng nói:

- Bí thư, tôi và Phó bí thư Vân Hoa và Trưởng ban thư ký Trâu vẫn phối hợp tốt.

- Vậy là tốt.

Tư Mã Sơn cười nói.

Cận Trung Thuận giơ chén lên nói:

- Bí thư, chén này ba chúng tôi mời ngài. Xuân Dương có thể phát triển như hôm nay đều do ngài ủng hộ. Không có ngài thì không có sự phát triển của Xuân Dương.

Tư Mã Sơn cười ha hả nói:

- Chủ yếu là do các anh cố gắng. Tôi thích các đồng chí nỗ lực công tác. Vân Hoa và Tiểu Trâu đều rất được, Bắc Dương sau này phải dựa vào mọi người. Tôi luôn thích giúp đỡ người trẻ tuổi.

Uống cạn chén, Cận Trung Thuận lại mời Bùi Vân Hoa và Trâu Tùng Diệu:

- Chén này tôi mời hai người, cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ tôi. Tin rằng sau đây chúng ta càng phối hợp hơn trong công việc.

Tư Mã Sơn cũng rất nể mặt, mỗi lần đều uống cạn chén.

Ăn cơm xong đi ra, suy nghĩ của Bùi Vân Hoa và Trâu Tùng Diệu hoàn toàn khác nhau. Trâu Tùng Diệu rất vui mừng vì hôm nay Tư Mã Sơn không ngừng gắp đồ cho mình. Điều này nói rõ Tư Mã Sơn coi trọng mình.

Tâm trạng Bùi Vân Hoa lại khác, bởi vì y rất thông minh và thấy tình hình thật sự. Mặc dù bề ngoài Tư Mã Sơn vẫn tỏ vẻ quan tâm nhưng thi thoảng trong mắt đối phương lại hiện ra một tia lạnh lùng. Bùi Vân Hoa biết mình rất nguy hiểm.

Sao bây giờ?

Bây giờ Bùi Vân Hoa cần phải có sự lựa chọn.

Về nhà, Bùi Vân Hoa vào thư phòng và phân tích tình hình Xuân Dương và Tỉnh Bắc Dương.

Vào lúc này nếu dựa vào một người có thực lực là tốt nhất. Nưng ở Bắc Dương có người như vậy sao?

Bùi Vân Hoa lắc đầu và thấy mình không thấy rõ tình hình Bắc Dương bây giờ. Chỉ có thế lực mới tới là Vương Trạch Vinh – Phó bí thư Tỉnh ủy mới tới. Nhưng Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy, mình lại không thấy rõ chỗ dựa của đối phương. Vì thế Bùi Vân Hoa chưa thể có quyết định.

Xem rồi quyết định.

Bình luận

Truyện đang đọc