QUAN KHÍ

Ở trong nhà Vương Trạch Vinh, Hác Duệ Bân cảm thấy giống như ở nhà mình. Bao nhiêu lo lắng, đau đơn đều đã mất.

An toàn, mình không phải đối mặt gì cả. Đây là suy nghĩ của Hác Duệ Bân. Ở trong nhà Vương Trạch Vinh, Hác Duệ Bân cảm thấy mình như được một bóng cây che mưa che nắng.

Nhìn Hác Duệ Bân biến hoá như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười chỉ ghế mà nói:

- Đã nhiều năm không liên lạc, cậu ngồi xuống nói chuyện.

Lữ Hàm Yên lúc này cười nói:

- Ngồi đi, Trạch Vinh vẫn luôn nhắc đến cậu.

Nghe thấy Lữ Hàm Yên nói như vậy, Hác Duệ Bân có chút khó hiểu, y nói:

- Bí thư Vương, tôi làm ngài mất thể diện.

- Ngồi xuống rồi nói.

Vương Trạch Vinh cũng muốn biết rõ tình hình của Hác Duệ Bân nên muốn nói chuyện.

- Nghe nói vợ cũ của cậu sau khi ly hôn đã theo một Phó thị trưởng?

Lữ Hàm Yên quan tâm mà hỏi.

- Tôi nghe nói là Hoàng Tổ Lâm.

Nói ra lời này nhưng Hác Duệ Bân không biết sau lại không hề đau lòng.

- Bỏ đi, ly hôn thì ly hôn. Chỉ cần cậu phát triển thì còn lo không có phụ nữ thích mình sao?

Vương Trạch Vinh cười cười, hắn từ cơ sở mà đi lên nên hiểu rõ tâm trạng người ở dưới. Ngay cả hắn cũng vậy, khi hắn còn là cán bộ xã thì Lữ Khánh Phân cũng phản đối hắn quan hệ với Lữ Hàm Yên, sau đó thấy hắn phát triển, bà lại đồng ý mà.

Vương Trạch Vinh tin rằng chỉ cần hắn gọi điện cho Khuông Năng Hỉ, Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam sẽ phải suy nghĩ về công việc của Hác Duệ Bân.

- Tiểu Hác, một người chịu chút uất ức cũng là bình thường. Chúng ta chỉ cần ở trong xã hội thì ai chẳng bị uất ức. Cậu phải nhớ chúng ta là Đảng viên, chúng ta dù ở vị trí nào thì cũng là Đảng tin tưởng chúng ta. Chúng ta phải làm việc vì nhân dân. Tôi biết cậu ở huyện gặp không ít uất ức, điều này cũng không vấn đề gì. Quan trọng nhất là cậu có chính xác đối mặt vấn đề không?

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.

Hác Duệ Bân gật đầu nói:

- Sau khi gặp ngài, trong lòng tôi liền hiểu ra điều này.

Hác Duệ Bân đây là nói thật, không biết sao những tư tưởng sau khi gặp Vương Trạch Vinh đã trở nên rõ ràng.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tình hình của cậu ở huyện là do đồng chí Mâu Tường Cương nói cho tôi biết. Cậu cũng chăm chú công tác, chẳng qua bây giờ tôi phải phê bình cậu. Cậu vốn là thư ký của tôi, mặc dù không thể đại biểu tôi nhưng thư ký của tôi sao khi làm việc không có khí phách gì. Bị người khi dễ như vậy mà không dám chống lại. Bí thư huyện ủy trên cấp cậu đã làm cậu sợ sao? Phó thị trưởng to hơn cậu, cậu sợ đến độ bị người ta cướp vợ sao?

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Hác Duệ Bân đỏ mặt. Y cúi thấp đầu không biết nói gì.

Lữ Hàm Yên ở bên cười nói:

- Anh bớt nói mấy câu đi, tình hình của Tiểu Hác hơi đặc biệt, ai bảo anh mấy năm không chú ý đến cậu ấy.

Vương Trạch Vinh nghe Lữ Hàm Yên thì mời nhẹ giọng lại:

- Chuyện khác tôi không nói, cậu phải nhớ kỹ một điểm đó là cậu không được lấy danh nghĩ của tôi làm chuyện phi pháp, nếu không tôi sẽ xử lý cậu. Thứ hai, cậu phải nhớ tôi vẫn chú ý tình hình của cậu. Chỉ cần cậu làm tốt, làm việc có lợi cho quần chúng nhân dân, cậu cứ mạnh dạn mà làm. Quan lớn đến đâu cũng phải nói lý.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hác Duệ Bân liền rất tự tin mà gật đầu nói:

- Bí thư Vương, ngài yên tâm. Tôi nhất định nghe lời ngài, phục vụ nhân dân.

Lúc này mấy người Mâu Tường Cương, Vu Dương, Lý Hạ, Mã Hoa Quân cũng đã đến.

Thấy bọn họ tới, Vương Trạch Vinh đứng lên bắt tay và cười nói:

- Đến nhanh thế.

Mã Hoa Quân cười nói:

- Đến nhà Bí thư Vương xin bữa cơm thì phải chạy thật nhanh mà.

Mâu Tường Cương thấy Hác Duệ Bân cũng ở đây liền nói với y:

- Tiểu Hác đến rồi à.

Hác Duệ Bân lúc này đang rất cảm kích Mâu Tường Cương, y cung kính nói:

- Cảm ơn Mâu ca.

Sau khi mọi người ngồi xuống và nói chuyện. Bọn họ biết tình hình của Hác Duệ Bân, lại thấy thái độ của Vương Trạch Vinh nên Vu Dương nói:

- Tiểu Hác, đừng ở huyện Nhạc Tuyền chịu tức. Vu ca đây không có bản lĩnh gì nhưng kiếm một vị trí giúp cậu ở Bắc Kinh cũng không vấn đề gì.

Lý Hạ cũng nói:

- Đến bộ Nông nghiệp thì cũng có thể tiến thêm một bậc.

Cảm nhận sự nhiệt tình của mọi người, Hác Duệ Bân một lần nữa có cảm giác về với gia đình.

Vương Trạch Vinh xua tay nói:

- Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Nếu có chút khó khăn liền bỏ chạy thì sao được. Tiểu Hác không đi đâu cả, tôi hy vọng cậu ta tiếp tục phát triển ở tỉnh Sơn Nam.

Hác Duệ Bân liền nghiêm túc nói:

- Tôi nghe Bí thư Vương.

Mâu Tường Cương có chút lo lắng tình hình huyện Nhạc Tuyền nên nói với Vương Trạch Vinh:

- Nghe nói người trên thành phố muốn động Tiểu Hác. Lần này tỉnh Sơn Nam đang nghiên cứu vấn đề điều chỉnh bộ máy các thành phố.

Vương Trạch Vinh ném cho mọi người thuốc rồi cười cười. Hắn tin Khuông Năng Hỉ sẽ làm tốt công việc.

Đúng lúc này điện thoại di động của Hác Duệ Bân vang lên.

Hác Duệ Bân nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, y rút điện thoại di động ra rồi nói:

- Là Thị trưởng thành phố Chu Quyền Lâm gọi tới.

Hác Duệ Bân sớm lưu số điện thoại của Chu Quyền Lâm vào máy nhưng chưa từng trực tiếp gọi điện như vậy. Mỗi lần Chu Quyền Lâm gặp hắn đều không coi vào đâu, sao hôm nay lại gọi đến như vậy?

Vương Trạch Vinh không cần nghĩ cũng biết nhất định là Khuông Năng Hỉ đã có động tác, nếu không Chu Quyền Lâm sao có thể gọi.

- Nghe đi.

Vương Trạch Vinh nói.

Hác Duệ Bân còn không biết nói chuyện với Chu Quyền Lâm như thế nào. Chẳng qua do tự tin nên nói chuyện cũng không còn phải quá rụt rè như trước, hắn lớn tiếng nói:

- Tôi là Hác Duệ Bân, ai đó?

Chu Quyền Lâm nghe thấy vậy liền giật mình và thầm nghĩ Hác Duệ Bân này quả nhiên được Vương Trạch Vinh ủng hộ có khác, nói chuyện cũng lớn tiếng như vậy, còn ra vẻ không nhận ra mình.

Nghĩ vậy Chu Quyền Lâm lại có chút sợ hãi, việc này không ổn rồi. Sao Hác Duệ Bân lại không nhận ra mình? Chẳng lẽ có Vương Trạch Vinh ám chỉ? Nếu là như vậy thì có phải là mình xong không?

Vừa nghĩ đến đây Chu Quyền Lâm liền không thể ngồi yên. Y thấy mình quyết định đúng khi chủ động gọi cho Hác Duệ Bân, bây giờ xem ra mình phải tỏ thái độ mới được.

- Tiểu Hác, bộ máy huyện Nhạc Tuyền các cậu sẽ có điều chỉnh, ý của tôi là trao thêm trọng trách cho cậu. Tôi nói chút tin tức với cậu, đồng chí Lý Vệ Lương sẽ rời khỏi huyện, ý của tôi là do cậu thay thế vị trí của đồng chí này. Hy vọng cậu mau lên thành phố, tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu.

Hác Duệ Bân ngẩn ra một chút, điều Lý Vệ Lương ra khỏi huyện, mình làm Bí thư huyện ủy, hắn không có chuẩn bị tư tưởng cho việc này.

Mình bây giờ chưa là thường vụ, như vậy tiến lên có phải quá nhiều không?

Một lúc không thấy Hác Duệ Bân nói gì, Chu Quyền Lâm cười cười và biết mình nghĩ đúng. Trực tiếp đưa Hác Duệ Bân lên làm Bí thư huyện ủy, làm như vậy thì cơn tức trong lòng Vương Trạch Vinh chắc giảm một chút?

- Tiểu Hác, tôi vẫn chú ý đến sự trưởng thành của cậu, cậu là đồng chí có năng lực. Đồng chí có năng lực thì phải gánh vác trọng trách, tôi nghe nói cậu đang nghỉ phép, không biết lúc nào có thể tới chỗ tôi?

Hác Duệ Bân nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi đành phải nói:

- Tôi có lẽ còn nghỉ thêm hai hôm nữa.

Chu Quyền Lâm cười nói:

- Không sao, tôi chỉ là báo trước với cậu. Cậu có việc thì cứ xử lý cho xong rồi tới gặp tôi.

Hác Duệ Bân dập máy rồi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Thị trưởng Chu Quyền Lâm gọi tới nói muốn điều Bí thư huyện ủy bây giờ ra khỏi huyện, để tôi làm Bí thư huyện ủy.

Hác Duệ Bân nói mà thấy mình như nằm mơ vì thay đổi quá nhanh. Mình sắp bị cách chức vậy mà đột nhiên thành Bí thư huyện ủy?

Mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh, bọn họ biết đây là do Vương Trạch Vinh nói chuyện với Khuông Năng Hỉ.

Vương Trạch Vinh cười lạnh một tiếng, chèn ép người của hắn, bây giờ nghĩ đề bạt lên là qua chuyện sao?

Vương Trạch Vinh nhìn Hác Duệ Bân mà nói:

- Sau khi về chú tâm công tác, nếu có việc không giải quyết được thì cứ nói. Cậu phải nhớ Đảng chúng ta là phục vụ nhân dân, quan chức của chúng ta không bao giờ có thể mặc cả.

Bình luận

Truyện đang đọc