QUAN KHÍ

Trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, Vương Trạch Vinh đưa ra hoạt động diệt trừ xã hội đen đã được mọi người ủng hộ.

Thấy các thường vụ đồng ý với việc này, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng.

Đối với chuyện này ai đi phản đối? Là quan chức chính quyền mà không đồng ý việc này thì nhất định sẽ bị phê bình, quần chúng nhân dân sẽ chửi chết hắn.

Vương Trạch Vinh cũng chỉ muốn cho mọi người biết thành phố muốn làm việc này mà thôi.

Đúng như suy nghĩ, đối với đề nghị của Vương Trạch Vinh, ai cũng nghĩ chỉ làm cho có. Mạc Đại Bưu nằm trong bệnh viện, người phụ trách công việc ở Cục Công an không phải người của Vương Trạch Vinh, cho dù muốn hành động thì tin tức đã sớm lộ. Cảnh sát nhất định sẽ đánh ở chỗ không có người.

Chuyện này bây giờ là quá bình thường, lần nào diệt xã hội đen thì chưa động đã lộ tin tức. Lần này dù Vương Trạch Vinh có năng lực đến đâu thì với tình hình Cục Công an bây giờ, tin tức bị lộ ra là điều hoàn toàn có thể.

Hầu hết mọi người đang cười lạnh trong lòng, chuyện như vậy việc gì phải phản đối, cứ để Vương Trạch Vinh làm đi, cũng cho hắn biết muốn làm một việc ở Xuân Dương không dễ đâu.

Cận Trung Thuận ngồi đó nhìn Vương Trạch Vinh và thầm nghĩ muốn chính là làm cho Vương Trạch Vinh thực hiện hành động này. Tin rằng kết quả cuối cùng sẽ khiến hắn mất mặt với quần chúng nhân dân.

Vương Trạch Vinh mất mặt là việc rất tốt. Cận Trung Thuận cũng hy vọng Vương Trạch Vinh mất uy tín do hoạt động này.

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Cận Trung Thuận thầm nghĩ đối phương tuy có chỗ dựa nhưng còn trẻ. Thấy Mạc Đại Bưu xảy ra chuyện là muốn trả thù, làm việc xúc động quá. Chẳng qua xúc động là việc tốt đối với mình, mình phải giúp mới được.

- Bí thư Vương, tôi thấy việc này cần tiến hành tuyên truyền rộng ở toàn thành phố, phải cho toàn bộ quần chúng nhân dân thấy sự quyết tâm của Thị ủy.

Cận Trung Thuận nói.

Cố Hiến Cao nói:

- Bí thư Vương là tổng chỉ huy hành động này, tôi thấy nhất định phải nói rõ với toàn bộ nhân dân Xuân Dương. Đây là hành động thống nhất của Thị ủy, đương nhiên tốt nhất do Bí thư Vương nói việc này.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Rất tốt, cứ làm như vậy. Tôi sẽ lên đài truyền hình phát biểu tỏ rõ thái độ của Thị ủy.

Cố Hiến Cao cười lạnh trong lòng và thầm nghĩ đến lúc đó chỉ bắt vài tên côn đồ vặt, vấn đề không giải quyết được. Xem Vương Trạch Vinh này đối mặt với quần chúng nhân dân Xuân Dương như thế nào.

Cận Trung Thuận nói:

- Ở việc này Mạc Đại Bưu đang ở bệnh viện nên không thể tự chỉ huy. Tôi thấy do đồng chí Trần Trọng Quang chỉ huy.

Y nói như vậy là muốn xem suy nghĩ của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nếu công tác cụ thể do đồng chí Cảnh Hồng Vĩ phụ trách thì để đồng chí này chỉ huy.

Nghe thấy thế, Cố Hiến Cao nhìn Vương Trạch Vinh và thấy không có vẻ gì đặc biệt. Lại nghĩ đến Vương Trạch Vinh không thể kéo Cảnh Hồng Vĩ về phía y, Cố Hiến Cao nói:

- Tôi đồng ý với Bí thư Vương, đồng chí Cảnh Hồng Vĩ có năng lực mạnh. Do đồng chí này phụ trách đi.

Cận Trung Thuận trầm ngâm một chút, cũng không tiện làm mất lòng Cố Hiến Cao nên nói:

- Được, vậy do đồng chí Cảnh Hồng Vĩ phụ trách.

Các thường vụ khác cũng không phát biểu gì.

Sau khi hội nghị Thường vụ thị ủy kết thúc, Mạc Đại Bưu tổ chức hội nghị lãnh đạo Cục Công an trong bệnh viện, phân công công việc.

Sau khi họp, vẻ mặt mọi người rất phức tạp.

Vương Trạch Vinh thầm gọi Cảnh Hồng Vĩ và Vương Thụ Sơn tới mà phân công, yêu cầu lần này nhất định phải hủy diệt được xã hội đen.

Cảnh Hồng Vĩ và Vương Thụ Sơn đều biết sau chuyện này mà làm tốt thì chỉ có thể đi theo Vương Trạch Vinh, vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc.

Nhìn hai người, Vương Trạch Vinh không hề lo lắng gì.

Sau đó hắn bàn với bọn họ về việc giữ bí mật.

Sau khi quyết định hành động, tình hình an ninh trật tự Xuân Dương chuyển biến tốt hơn, xã hội cũng không loạn như trước. Có thể là do tin tức lộ ra nên Vương Trạch Vinh nghe thấy báo cáo là những người kia chưa có hành động.

- Tiến hành phương án thứ hai.

Vương Trạch Vinh một lần nữa đến gặp Mạc Đại Bưu và ra lệnh.

Mạc Đại Bưu bây giờ đã có thể rời giường và không ngừng gọi điện ra ngoài. Mọi người chỉ là thấy cảnh sát không ngừng đến bệnh viện, sau đó cả thành phố tiến hành hành động.

Đúng như suy nghĩ của mọi người, hành động chưa bắt đầu thì đám người kia đã trốn biệt.

Hành động lần này của Cục Công an đúng là tiếng thì to, hiệu quả thì không có bao nhiêu.

Đang khi mọi người có chút buồn cười vì kết quả hành động, thì tối hôm sau một hành động rất lớn đột nhiên diễn ra mà không có tin nào lộ trước.

Hành động lần này nhanh như chớp, không biết từ đâu xuất hiện, tất cả các mục tiêu trong toàn Xuân Dương đều bị đả kích.

Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng Cục trưởng Cục Công an và không ngừng nghe điện. Hành động lần này sau khi mệnh lệnh được đưa ra và tiến hành rất nhanh. Các phương tiện liên lạc của cảnh sát đều bị tịch thu, mỗi một đội giám sát lẫn nhau, chặn đứng việc thông báo tin tức.

Lực lượng nòng cốt chính là những cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi mới lên chức qua công khai cạnh tranh.

Cảnh Hồng Vĩ cùng Vương Thụ Sơn cùng chạy đến chỗ Vương Trạch Vinh.

Nhìn hai người, Vương Trạch Vinh bắt tay hai người rồi nói:

- Vất vả rồi.

Cảnh Hồng Vĩ hay là Vương Thụ Sơn đều là lãnh đạo của Cục Công an Xuân Dương nhiều năm, bọn họ hiểu rõ tình hình Xuân Dương. Hành động lần này do bọn họ cẩn thận bàn bạc và đưa ra quyết định mục tiêu nhằm vào đâu. Các bang phái xã hội đen Xuân Dương đều bị tận diệt sau hành động này.

Cảnh Hồng Vĩ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền rất kích động. Mình sớm muốn diệt trừ đám xã hội đen mà không thể thực hiện. Bây giờ cuối cùng mình đã chỉ huy được, cảm giác này làm y rất tự hào.

- Bí thư Vương, thành tích lần này rất lớn, chúng tôi tìm thấy không ít chứng cứ.

Vương Thụ Sơn nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tiếp tục tăng mạnh, chứng cứ phải giữ cho tốt. Thị ủy sẽ căn cứ vào đó mà điều tra.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết chứng cứ là gì, có mấy thứ này trong tay thì hắn có thể kéo vài kẻ đi ra.

Hành động lần này tạo ảnh hưởng rất lớn. Cả thành phố đều chấn động, không ai ngờ kết quả lại là như vậy.

Cố Hiến Cao gọi cho Cảnh Hồng Vĩ và mắng một trận. Theo Cố Hiến Cao nghĩ thì Cảnh Hồng Vĩ là người của mình, chuyện lớn như vậy mà không báo cáo. Bây giờ thì hay rồi, cả mình cũng không biết tin, càng lúc càng của tình nhân cũng bị tập kích, trong lòng y rất lo lắng vì ở đó có nhiều thứ không thể để người khác biết.

Cận Trung Thuận cũng có tâm trạng như vậy. Y gọi điện cho Trần Trọng Quang hỏi về tình hình. Hôm nay y nhận được nhiều cuộc điện thoại đòi thả người trong tù ra.

Trần Trọng Quang cũng không ngờ có việc này, y đành phải nói với Cận Trung Thuận rằng mình không biết. Cận Trung Thuận mắng cho y một trận.

Dập máy, Trần Trọng Quang rất giật mình. Chuyện xảy ra tối qua làm y thấy được một việc Vương Thụ Sơn và Cảnh Hồng Vĩ đã thầm dựa vào Vương Trạch Vinh.

Nghĩ đến hai người này dám dựa vào Vương Trạch Vinh, Trần Trọng Quang có chút hối hận, mình thực ra cũng có suy nghĩ như vậy đã bỏ qua.

Bây giờ dựa vào thì đã bỏ lỡ thời cơ.

Nghĩ đến hậu quả của hành động hôm qua, Trần Trọng Quang biết mình mất cơ hội rồi.

Sao bây giờ?

Trần Trọng Quang nhìn về phía két sắt ở văn phòng mình.

Xem ra chỉ có thể đưa mấy thứ trong này ra mà thôi.

Sau một đêm, quần chúng nhân dân Xuân Dương bàn nhiều nhất là việc xe cảnh sát kêu cả đêm.

Mọi người vốn đang phê bình Thị ủy vì hành động lần trước, bây giờ đã khác hẳn. Thừa nhận hành động lần này của thành phố, rất nhiều tên xã hội đen bị bắt, tình hình an ninh trật tự đã cải thiện nhiều.

Bận nhất chính là cảnh sát, tối qua làm cả đêm, hôm nay cũng tiếp tục hành động. Căn cứ người bị bắt khai ra, cảnh sát lại không ngừng đi bắt thêm.

Nhìn mắt Cảnh Hồng Vĩ và Vương Thụ Sơn đầy tơ máu, Vương Trạch Vinh rất kích động. Ai nói Cục Công an Xuân Dương đều là thối nát, chỉ cần Thị ủy quyết tâm thì không ít đồng chí sẽ dũng cảm đứng ra.

Vương Trạch Vinh đã mời đài truyền hình, phóng viên tòa soạn đến để tăng cường tuyên truyền. Yêu cầu bọn họ xâm nhập xuống cơ sở, không ngừng tuyên truyền.

Trong lúc nhất thời Tv, báo chí đều trở nên náo nhiệt, rất nhiều chuyện được đưa ra.

Thấy dư luận đứng về phía Thị ủy, hình ảnh của Vương Trạch Vinh trong mắt quần chúng nhân dân Xuân Dương cũng cao lớn hơn. Có không ít người trên tỉnh lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc