QUAN KHÍ

- Bí thư Vương, phó thị trưởng Tào lại lên tỉnh rồi.

Tô Hành Chỉ nói như vô tình rồi ra khỏi văn phòng của Vương Trạch Vinh.

Nhìn theo bóng lưng của Tô Hành Chỉ, Vương Trạch Vinh mỉm cười, Tô Hành Chỉ càng ngày càng biết làm việc, biết mình quan tâm tới cái gì.

Nghĩ đến việc Tào Tín Xuân liên tục chạy lên tỉnh, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết hắn đang làm cái gì, chắc chắn không ngoài việc lợi dụng cơ hội Thường Hồng thiếu nước lần này, tận dụng một số quan hệ đánh ngã Phùng Triêu Lâm xuống. Nhớ tới gia tộc của Tào Tín Xuân ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh hơi nhíu mày lại, về việc này thì Phùng Triêu Lâm không có khả năng đấu lại Tào Tín Xuân rồi.

Ai cũng biết tình hình của Phùng Triêu Lâm, trong hoàn cảnh trước mắt thì chỉ cần cấp trên hạ quyết tâm muốn xách cổ hắn thì là chuyện rất dễ dàng, ai bảo hắn không có hậu thuẫn.

- Bí thư Vương, thị trưởng Phùng tới.

Tô Hành Chỉ lại mở cửa bước vào nói.

Vương Trạch Vinh vội vàng ra ngoài đón.

- Bí thư Vương, tôi tới báo cáo công tác với ngài một chút.

Phùng Triêu Lâm tỏ ra cung kính bước vào văn phòng của Vương Trạch Vinh.

Liếc nhìn quan khí của Phùng Triêu Lâm, chỉ thấy quan khí của hắn đang trong tình trạng bất định, lại nhìn sắc mặt của Phùng Triêu Lâm, đoán chắc là do không được ngủ ngon trong thời gian dài nên sắc mặt của hắn rất kém. Chửng qua, Vương Trạch Vinh cũng có thể nhìn thấy quan khí của Phùng Triêu Lâm cũng không có yếu bớt đi mà mạnh hơn vài phần so với trước kia, chắc là nhờ hắn làm được một ít việc.

- Thị trưởng Phùng, mau ngồi đi.

Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay ra bắt, mời hắn ngồi xuống ghế salon rồi cùng ngồi xuống đối diện với Phùng Triêu Lâm.

Lúc này Phùng Triêu Lâm cũng đang nhìn Vương Trạch Vinh, hiện tại Phùng Triêu Lâm không thể không cúi đầu, mấy ngày này hắn xem như đã thấy được năng lực hoạt động của Tào Tín Xuân, thông qua một ít quan hệ của mình ở trên tỉnh, hắn đã minh bạch Tào Tín Xuân muốn chiếm cái ghế ngồi của mình!

Vừa nghĩ tới thực lực của Tào Tín Xuân, lại nghĩ rằng Vương Trạch Vinh cũng có khả năng ủng hộ Tào Tín Xuân thì tâm tình của Phùng Triêu Lâm rất xấu. Đối mặt với đối thủ lớn như vậy thì hắn cũng chẳng biết thời gian mình làm thị trưởng còn bao lâu nữa.

- Bí thư Vương, hiện tại việc dẫn nước gần xong rồi, sau hai ngày nữa thì đường ống dẫn thứ hai có thể chuyển được.

Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh rất vui mừng, nói với Phùng Triêu Lâm:

- Cho dù nước đã được dẫn tới thì cũng không thể xem nhẹ được, trước khi mùa mưa tới thì không thể để lãng phí tài nguyên nước được.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Việc này chúng tôi sẽ liên tục theo dõi, quyết không để cho cư dân không có nước.

Báo cáo công tác được một lúc, Phùng Triêu Lâm hỏi:

- Bí thư Vương, không biết khi nào thì Thường Hồng mới có thể ký hợp đồng với công ty Âu Anh, việc này cần làm khẩn trương mới được, sớm được ngày nào thì thành phố sẽ giảm bớt được áp lực rất nhiều.

Nhìn thấy Phùng Triêu Lâm cố tỏ vẻ vô tình nói chuyện, Vương Trạch Vinh thầm cười rộ lên, hôm nay Phùng Triêu Lâm tới đây mục đích chủ yếu chính là hỏi việc này.

Mặc dù biết thành phố sẽ ký hợp đồng xây dựng đập chứa nước với công ty Âu Anh, nhưng ngày nào mà hợp đồng chưa được ký thì ngày đó Phùng Triêu Lâm còn chưa yên, đặc biệt cấp trên đã để ý tới vấn đề thiếu nước của Thường Hồng rồi. Nếu như có thể ký xong thì mới có lợi cho Phùng Triêu Lâm.

- Việc này sẽ tiến hành nhanh thôi.

Vương Trạch Vinh nói.

- Bí thư Vương, chắc ngài cũng biết việc của tôi, tôi nghe nói có một số người đang bêu xấu tôi.

Phùng Triêu Lâm cắn răng quyết định nhờ Vương Trạch Vinh cứu trợ, giờ mình chỉ còn một chiêu duy nhất là nhờ Vương Trạch Vinh bảo vệ mình. Tuy nói ý tưởng này rất khó thực hiện nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ. Phùng Triêu Lâm biết sau lưng Vương Trạch Vinh có sự tồn tại của phó thủ tướng, chỉ cần Vương Trạch Vinh bằng lòng giúp mình qua cửa ải này thì lãnh đạo trên tỉnh chắc cũng nể mặt hắn. Mặc dù muốn cầu Vương Trạch Vinh nhưng hắn vẫn nói kiểu lấp lửng.

- Lão Phùng, sự phát triển của Thường Hồng cũng có thành tích của lão, nhất quyết không được để tư tưởng bị đè nặng mà làm việc, phải tin tưởng tổ chức sẽ nhìn ra thành tích của lão. Về phần lão nói có người giở trò thì tôi thực sự không biết, nếu quả thật có chuyện như vậy thì tôi nhất định sẽ nói giúp lão.

Vương Trạch Vinh nói một cách chân thành.

Phùng Triêu Lâm thở dài ra khỏi văn phòng của Vương Trạch Vinh, vừa đi hắn vừa lắc đầu, bản thân mình còn tưởng rằng năng lực lớn hơn, trước kia lại còn muốn tranh đấu cùng Vương Trạch Vinh, không ngờ lại có ngày như này. Tình hình hiện giờ thì đừng nói là tranh đoạt cùng Vương Trạch Vinh, có thể giữ nguyên vị trí cũng đã khó rồi!

Khi nghĩ đến Tào Tín Xuân thì tâm tình của Phùng Triêu Lâm lại càng xấu, trước kia hắn cho rằng Tào Tín Xuân đi lại thân cận với Vương Trạch Vinh, chỉ cần mình đánh ngã được Vương Trạch Vinh thì Tào Tín Xuân này không phải là đối thủ của mình, đến mãi sau này mới phát hiện ra Tào Tín Xuân cũng có hậu thuẫn ở Bắc Kinh.

Con mẹ nó!

Phùng Triêu Lâm chửi thầm một tiếng, con ông cháu cha sao nhiều như vậy, chung quanh mình đều toàn người như vậy, có còn để cho người ta tiến bộ nữa hay không!

Phùng Triêu Lâm đương nhiên hiểu tình hình, hiện tại dã tâm của Tào Tín Xuân rất lớn, chuyện thiếu nước chắc hẳn cũng do hắn gây ra.

Phùng Triêu Lâm vừa về thì điện thoại trên bàn Vương Trạch Vinh liền vang lên, vừa nhìn thấy là số từ văn phòng của bí thư tỉnh ủy Hà Vi Trạch gọi tới, Vương Trạch Vinh liền vội vàng nhấc máy.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, vấn đề thiếu nước ở Thường Hồng thế nào rồi?

Hà Vi Trạch cũng rất lo lắng về việc này, nếu như một thành phố mà hoàn toàn không có nước thì đây là một chuyện lớn, hắn là bí thư tỉnh ủy cũng sẽ bị cấp trên phê bình.

- Bí thư Hà, hiện giờ chúng tôi đã cho lắp hai đường ống dẫn nước từ hồ chứa nước cách vài chục dặm, có một ống đã bắt đầu hoạt động, ống còn lại thì ngày kia có thể dẫn nước. Chỉ cần khống chế khéo thì có thể duy trì tới khi mùa mưa đến.

Sau khi đường ống dẫn nước đi vào hoạt động thì Vương Trạch Vinh mới thả lỏng được một ít.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hà Vi Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm nói:

- Nước sinh hoạt cho cư dân là việc trọng yếu nhất, anh chắc biết thiếu nước sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế nào, tôi hi vọng các anh phải coi vấn đề này là đại sự quan trọng nhất.

Vương Trạch Vinh nói:

- Xin bí thư Hà yên tâm, việc này tôi sẽ luôn luôn nắm chắc.

- Trên tỉnh nhận được không ít tài liệu phản ánh về Phùng Triêu Lâm, anh thấy việc này thế nào?

Hà Vi Trạch đột nhiên hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Từ khi thị trưởng Phùng đảm nhiệm công tác tới nay đều rất là tận tâm.

Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể trả lời như vậy, hắn cũng không biết nội dung trong tài liệu là như nào.

Hà Vi Trạch nói:

- Ủy ban kỷ luật tỉnh đã phái người tới Thường Hồng để chứng thực chuyện trong tài liệu, các anh phải cư xử đúng đắn.

Quả nhiên đến rồi!

Vương Trạch Vinh biết cấp trên phái người tới chắc là do gia tộc sau lưng Tào Tín Xuân tác động, hiện tại phải xem mông của Phùng Triêu Lâm có sạch hay không, nếu như không có chuyện gì lớn thì mình có thể giúp hắn một chút.

Chiều hôm Vương Trạch Vinh nói chuyện điện thoại với Hà Vi Trạch, Ủy ban kỷ luật tỉnh đã phái một tổ nhỏ gồm ba người tới Thường Hồng để điều tra nội dung đơn tố cáo.

Việc này được người cố tình tung tin nên toàn thành phố nhanh chóng đều biết.

Vương Trạch Vinh cũng không nhúng tay vào việc điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh mà để mặc bọn họ đi tra xét, hắn chỉ yêu cầu bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Dư Bội Luân cùng phối hợp.

Nói thật, Vương Trạch Vinh vẫn hi vọng xử lý Phùng Triêu Lâm, tên này trước kia không ít làn đối nghịch với mình, nhưng với tình hình hiện tại thì hắn cũng không hi vọng âm mưu của Tào Tín Xuân thành công. Ngồi ở trên ghế, Vương Trạch Vinh cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu như Tào Tín Xuân lên làm thị trưởng, hắn có gia tộc hậu thuẫn sau lưng, cho dù không có khả năng làm gì mình nhưng sau này chắc chắn khó có thể kiềm chế hắn trong công tác. Để cho hắn làm thị trưởng không bằng để Phùng Triêu Lâm làm, hiện tại Phùng Triêu Lâm căn bản là không thể tạo thành uy hiếp đối với mình, hơn nữa còn có thể lợi dụng hắn làm việc.

Nên bảo vệ hắn! Cuối cùng Vương Trạch Vinh quyết định như vậy.

Sau khi Vương Trạch Vinh có quyết định cuối cùng như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình được thả lỏng ra. Ngước nhìn lên quan khí của mình thì hắn thấy số quan khí màu tím lại tăng lên một ít.

Ủa?

Mấy ngày này Vương Trạch Vinh thường quan sát quan khí của mình, nhớ rõ vừa rồi nhìn lên còn không có biến hóa gì lớn, sao đột nhiên lại thay đổi nhỉ?

Chắc là có liên quan đến việc mình quyết định bảo vệ Phùng Triêu Lâm vừa rồi.

Vương Trạch Vinh nhớ lại ý nghĩ của mình, có quyết định như vậy chứng tỏ sự chín chắn của mình, cũng không hề có kiểu xúc động như trước kia. Xem ra, dù làm bất cứ chuyện gì thì chỉ cần quyết định chuyện có lợi tình thế của mình thì sẽ làm cho quan khí màu tím tăng trưởng. Nói cách khác, sự tăng trưởng của quan khí cũng là một cách để chứng tỏ sự tiến bộ của mình trên con đường làm quan.

Sau hai ngày điều tra, Dư Bội Luân cùng với ba đồng chí trong Ủy ban kỷ luật tỉnh tới văn phòng của Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, chúng tôi muốn báo cáo tình hình điều tra với ngài một chút.

Một cán bộ đứng đầu nói.

Vương Trạch Vinh cũng không nói gì mà chuyên chú lắng nghe.

- Thông qua điều tra của chúng tôi, đồng chí Phùng Triêu Lâm cũng có một số vấn đề nhỏ như trong đơn tố cáo, không có vấn đề gì lớn, đại đa số nội dung cũng không xác thực.

Một điều lạ là gia tộc của Tào Tín Xuân còn chưa thể ảnh hưởng hoàn toàn tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, người được phái đi làm việc rất trung thực, không hề làm xằng bậy.

Nghe thấy vấn đề không lớn, chỉ cần đồng chí trong Ủy ban kỷ luật tỉnh nói là nhỏ thì có thể cho qua, đương nhiên rồi, nếu như có người cố tình muốn gây sự thì chuyện nhỏ cũng có thể hóa lớn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đồng chí Phùng Triêu Lâm là một thị trưởng đủ tư cách, điều Thường Hồng cần chính là ổn định tình hình.

Dư Bội Luân nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy liền liếc nhìn hắn một cái, không ngờ vào thời điểm mấu chốt Vương Trạch Vinh lại nói hộ Phùng Triêu Lâm. Lời này là dành cho trên tỉnh, lãnh đạo bên trên chắc chắn phải suy xét phân lượng lời này của hắn một chút, xem ra Phùng Triêu Lâm có thể qua cửa ải này rồi!

Sau khi người của Ủy ban kỷ luật tỉnh đi rồi, Vương Trạch Vinh còn đặc biệt gọi điện thoại cho Hà Vi Trạch, báo cáo lại tình hình của Ủy ban kỷ luật, cuối cùng còn nói:

- Bí thư Hà, vấn đề thiếu nước chúng tôi đang giải quyết, thành phố đang thảo luận với công ty Âu Anh của Pháp và đã đạt được mục đích. Công ty Âu Anh sẽ đầu tư hơn 400 triệu để xây dựng một đập chứa nước mang tính tổng hợp.

Hà Vi Trạch nghe thấy dự án này liền cười vui nói:

- Như vậy rất tốt, có dự án nầy thì tin là vấn đề nước vẫn luôn kìm hãm sự phát triển của Thường Hồng sẽ được giải quyết hoàn toàn. Trạch Vinh yên tâm đi, tỉnh sẽ coi trọng ý kiến của anh.

Vương Trạch Vinh nghe thấy Hà Vi Trạch nói như vậy trong lòng liền nghĩ, xem ra còn phải nhờ Hạng Nam thể hiện một chút thực lực mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc