QUAN KHÍ

- Bí thư La, tôi nghe nói gần đây Chủ tịch Vương có tiếng tăm rất lớn ở Huyện Đại Phường. Có những lời bàn tán không hay cho mấy.

Thư ký của La Trung Hoa nói. Là thư ký, hắn có trách nhiệm nghe ngóng tin tức khắp nơi rồi nói với lãnh đạo. Nhâm Vinh Sinh làm rất tốt công tác này, La Trung Hoa cũng rất hài lòng với thái độ công tác của hắn.

- Ồ, nói gì?

La Trung Hoa nhìn Nhâm Vinh Sinh rồi nói. Là tay chân thân tín của hắn, rất nhiều chuyện của La Trung Hoa cũng không giấu Nhâm Vinh Sinh. Hắn cũng rất muốn biết tình hình trong dân.

- Cái này... Bí thư La, có người nói như vậy. Nếu như do Vương Trạch Vinh làm bí thư Huyện Đại Phường thì có lẽ Huyện Đại Phường sẽ phát triển nhanh hơn nữa.

Nhâm Vinh Sinh nhỏ giọng nói.

- Ha ha, đừng nghe mấy lời bàn tán đó, dồn sức vào trong công việc đi.

La Trung Hoa phất tay đuổi thư ký của mình ra ngoài.

Nhìn Nhâm Vinh Sinh ra ngoài, vẻ mặt La Trung Hoa lập tức thay đổi. Lời nói vừa nãy hắn rất để ý. Mục tiêu quan trọng nhất hiện nay của La Trung Hoa là có thể giữ được vị trí hay không, sau đó mới là phát triển. Bây giờ đột nhiên nghe thấy tin tức này, trong lòng hắn có chút không hài lòng.

La Trung Hoa dựa lưng vào ghế rồi cảm thấy không thể để cho Vương Trạch Vinh tiếp tục phát triển như vậy nữa.

Lúc đầu La Trung Hoa định lợi dụng Vương Trạch Vinh trong công việc, nếu đạt thành tích thì hắn cũng có phần. Bây giờ La Trung Hoa thấy không thể như vậy. Nếu tiếp tục để Vương Trạch Vinh thì không biết chừng hắn sẽ đoạt lấy vị trí của La Trung Hoa.

- Hừ, dù mày có quan hệ trên tỉnh thì ở Huyện Đại Phường cũng không thể để mày nhảy loạn.

La Trung Hoa quyết định phải chèn ép Vương Trạch Vinh.

- Thông báo lãnh đạo Đại hội đại biểu nhân dân, ngày mai tôi thành lập tổ kiểm tra việc sửa đường ở các xã.

La Trung Hoa nói với thư ký của mình.

Vương Trạch Vinh căn bản không biết La Trung Hoa có ý chèn ép, hắn đang không ngừng đi kiểm tra công tác sửa đường. Theo tình hình hiện nay thấy rất tốt, mặc dù cũng tồn tại một chút vấn đề nhưng có thể kịp thời bù đắp lại. Vì thế Vương Trạch Vinh thường xuyên đến các xã.

Vương Trạch Vinh ở xã Đào Lâm kiểm tra công trình thì nghe thấy La Trung Hoa gọi điện tới.

- Trạch Vinh, hôm nay tổ kiểm tra đến xã Thạch Kiều thì thấy việc sửa đường tồn tại một chút vấn đề. Chiều nay tổ chức hội nghị thường ủy, anh cần tham gia.

Nghe thấy sẽ triệu tập hội nghị thường ủy, Vương Trạch Vinh vội vàng chạy về huyện.

Vương Trạch Vinh đang ăn trưa thì Mâu Tường Cương gọi điện tới:

- Chủ tịch Vương, có một chuyện muốn báo cáo với anh. Hôm nay tổ kiểm tra do Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thành lập đến xã Thạch Kiều không biết vì nguyên nhân gì, nhưng chỉ có một đoạn đường bị lộ ra mà Bí thư La đã mắng cho bí thư xã – Trương Quả Minh một trận.

Cái gì? Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không hiểu tại sao La Trung Hoa lại làm như vậy.

Trong hội nghị thường ủy buổi chiều, vừa vào họp thì La Trung Hoa đã nói:

- Thưa các đồng chí, trên tỉnh cấp cho Huyện Đại Phường bốn triệu chính là hy vọng tiến hành sửa đường tỏng huyện. Nhưng các đồng chí trong chúng ta làm như thế nào. Hôm nay tôi đi kiểm tra thấy sửa đường không ra thể thống gì. Các đồng chí có trách nhiệm trên huyện làm như thế nào? Hôm nay tôi muốn hỏi mọi người là kiểm tra chất lượng công trình là làm thật hay giả?

Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy liền hiểu La Trung Hoa đang chĩa mũi dùi vào mình. Tổ trưởng tổ lãnh đạo kiểm tra do hắn làm. La Trung Hoa nói như vậy chính là muốn làm hắn mất mặt.

Nhìn các thường vụ, La Trung Hoa nói:

- Trạch Vinh, ở đây tôi muốn phê bình anh mấy câu. Sửa đường ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn huyện nên không thể xem nhẹ. Nếu bên Ủy ban huyện không thể quản được thì để Huyện ủy làm. Tôi không tin lãnh đạo các xã Huyện Đại Phường lại không để ý đến lợi ích nhân dân.

Vương Trạch Vinh đợi La Trung Hoa nói xong liền đáp lại ngay:

- Bí thư La, tôi có chút không rõ hôm nay kiểm tra ra cái gì. Chất lượng thì đã được các cơ quan chuyên môn xác định. Công trình như thế nào mà phải đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận?

Lời này của Vương Trạch Vinh là rất không khách khí. La Trung Hoa muốn làm hắn mất mặt, hắn không thể nào ngồi im đứng nhìn.

La Trung Hoa không nói gì.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Tôi biết tình hình đoạn đường đó. Bởi vì vấn đề tài chính nên thông qua nghiên cứu của cơ quan chuyên môn nên sửa đường như vậy. Đây không phải là do thi công mà xảy ra vấn đề.

La Trung Hoa đành phải nói:

- Nếu là như vậy thì mặc dù không thể trách xã Thạch Kiều nhưng chúng ta nhất định phải đảm bảo chất lượng. Sau này có làm tiếp cũng tốt hơn.

Hội nghị tiến hành phân tích vấn đề thi công, thi thoảng La Trung Hoa lại chỉ ra chỗ sai lầm của Ủy ban huyện.

Hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh vốn không muốn tranh đấu, bây giờ lại dấy lên trong lòng hắn. Hắn vốn nghĩ mình sẽ làm tốt chuyện bên Ủy ban huyện dưới sự lãnh đạo của La Trung Hoa là được. Bây giờ xem ra hắn muốn nhân nhượng nhưng không biết La Trung Hoa vì nguyên nhân gì lại trở mặt. Làm thế nào bây giờ?

La Trung Hoa bây giờ là Chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân, hắn năm sau có bỏ được chữ Quyền Chủ tịch hay không sẽ quan hệ rất lớn đến hắn. Theo tình hình trước mắt thì Vương Trạch Vinh phải nhẫn nại một chút. Đương nhiên cũng cần âm thầm mượn sức các thường vụ.

Trong hội nghị thường ủy, La Trung Hoa muốn nhân việc này để chèn ép Vương Trạch Vinh một phen, làm mọi người thấy Vương Trạch Vinh chỉ là người cô đơn ở Huyện Đại Phường, Huyện Đại Phường do hắn quyết định. Nhưng từ hôm qua thì thấy không được tốt mấy. Càng làm cho hắn tức giận đó là Vương Trạch Vinh không chịu ngồi im nghe mắng.

Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi phòng họp thì Mộc Vân Thuận đã đi tới bên cạnh hắn mà nhỏ giọng nói:

- Chủ tịch Vương, cùng ra chỗ nào ngồi nói chuyện chứ?

Vương Trạch Vinh phát hiện xung quanh không có ai, hắn cũng không biết tại sao Mộc Vân Thuận lại muốn ngồi nói chuyện với mình. Mộc Vân Thuận từ trước đến nay vẫn luôn tỏ vẻ có quan hệ rất mạnh trên thành phố, hắn chưa dựa vào phía nào.

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:

- Lát tôi gọi điện cho anh.

- Được, tôi sẽ gọi điện.

Mộc Vân Thuận cười nói.

Hai người hẹn xong rồi đi ra ngoài.

Lái xe của Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Long Dũng Đình. Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:

- Chờ một chút.

Không lâu sau Mộc Vân Thuận gọi điện tới.

Khi Vương Trạch Vinh đến một quán trà thì Mộc Vân Thuận đã chờ ở đây.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nơi này rất được.

- Một người bạn của tôi mở, ở đây rất yên tĩnh.

Hai người ngồi xuống ghế, Mộc Vân Thuận cười nói:

- Anh nhất định cảm thấy ngạc nhiên.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có một chút, không biết Bí thư Mộc có chuyện gì mà gọi tôi đến đây?

Mộc Vân Thuận cười nói:

- Nguyễn Dũng trên tỉnh và bí thư ở thành phố cùng hệ với tôi.

Nghe Mộc Vân Thuận nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Thì ra là cùng hệ với lão Nguyễn.

Mộc Vân Thuận cười nói:

- Là bọn họ coi trọng tôi.

Vương Trạch Vinh cũng không ngờ ở đây còn có đồng minh. Xem ra hắn và Mộc Vân Thuận là đồng minh từ trước rồi.

Hai người nói quan hệ ra liền thân thiết hơn nhiều. Mộc Vân Thuận cười nói:

- Lần trước trưởng phòng Nguyễn đến thành phố đã gọi tôi lên.

Mộc Vân Thuận cũng không rõ ràng lắm Vương Trạch Vinh có quan hệ gì. Mộc Vân Thuận là người của Khoái Phú Quyền – bí thư đảng ủy cục Công an thành phố. Lần trước khi Nguyễn Dũng đến đã gọi Mộc Vân Thuận lên. Nguyễn Dũng mặc dù không nói ra quan hệ chính thức với Vương Trạch Vinh, nhưng đã chỉ điểm lai lịch của Vương Trạch Vinh rất lớn.

Sau khi biết được lai lịch của Vương Trạch Vinh, Mộc Vân Thuận không ngừng tìm cơ hội quan hệ. Hôm nay thấy La Trung Hoa chèn ép Vương Trạch Vinh, lại thấy Vương Trạch Vinh không có ai giúp, hắn thấy đây là cơ hội.

- Chủ tịch Vương, bây giờ Huyện Đại Phường có tính bài ngoại rất nặng. Ở hoàn cảnh này muốn làm chút chuyện cũng khó.

Mộc Vân Thuận nói thì Vương Trạch Vinh đang âm thầm quan sát quan khí của đối phương.

Sau khi thấy quan khí của Mộc Vân Thuận, Vương Trạch Vinh có chút yên tâm. Từ tình hình trướ mắt thì thấy Mộc Vân Thuận không có ý đồ gì.

- Bí thư Mộc nói đúng. Bây giờ ở đâu cũng tồn tại việc này. Huyện Đại Phường muốn phát triển, nhất định phải loại trừ chuyện này, phải phá chỗ cũ nát thì mới phát triển được.

Vương Trạch Vinh nói ra suy nghĩ của mình.

- Tôi xin ủng hộ Chủ tịch Vương.

Mộc Vân Thuận lập tức nói rõ mục đích của mình ra.

Thấy Mộc Vân Thuận tỏ vẻ rõ ràng như vậy, Vương Trạch Vinh đương nhiên muốn kéo đối phương về phía mình:

- Bí thư Mộc, tôi đại biểu Ủy ban huyện cảm ơn sự ủng hộ của anh. Huyện Đại Phường muốn phát triển không thể không có hệ thống công an.

Hai người đều biết lần gặp mặt này rất thành công, bọn họ đã thành đồng minh.

Mộc Vân Thuận nói:

- bây giờ đã là tháng mười, còn có vài tháng nữa là sẽ bầu cử, chúng ta làm tốt công tác là được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Rất đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc