QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh cùng Hạng Nam ngồi trong thư phòng, hắn không biết ông gọi mình để nói chuyện gì.

Hạng Nam đột nhiên về gấp và gọi hắn đến nói chuyện thì nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu nhìn Hạng Nam.

Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Hôm nay gọi con gấp như vậy là có một tình hình mới. Trung ương có một suy nghĩ, bố cảm thấy đây là việc lớn đối với con cho nên mới gọi con tới.

- Lần này con lên Bắc Kinh chủ yếu là do Tiền Minh Phú xảy ra chuyện, Trung ương bảo con cung cấp danh sách bộ máy, con đang suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh nói. Hạng Nam cũng biết nên hỏi:

- Con nghĩ như thế nào?

- Con nghĩ như thế nào, do đồng chí Lý Hạ đến Nam Điền làm chủ tịch tỉnh, đồng chí Ninh An Quý làm Bí thư thị ủy Xuân Thành.

Nghe tính toán của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tình hình của Lý Hạ thì bố biết, cậu ta ở bộ Nông nghiệp thì trong thời gian này cũng không thể làm được gì, đây là người có năng lực làm việc rất mạnh. Cậu ta đến Nam Điền sẽ rất ủng hộ với con. Chẳng qua bây giờ có chút phức tạp, có lẽ cậu ta không thể đến Nam Điền công tác.

Nghe thấy thế làm Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt. Hắn lo lắng vì lời Hạng Nam nói. Nghĩ tới chuyện Hạng Nam gọi mình về gấp như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện xấu gì đó.

Vương Trạch Vinh đưa cho Hạng Nam điều thuốc và châm cho ông.

Hạng Nam hít sâu một hơi rồi nói:

- Là như thế này, Trung ương càng lúc càng quyết tâm phát triển phía Tây. Bởi vì địa vị chiến lược của Nam Điền trong chính sách càng lúc càng rõ ràng, cho nên Trung ương dự định liệt Nam Điền vào trong một tỉnh trọng điểm giúp đỡ, các chính sách cũng thông thoáng hơn.

Hạng Nam nói rất nghiêm túc, ông còn dùng hai lần “càng lúc càng” đây chính là thể hiện ra sự coi trọng của Trung ương đối với việc này.

Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền động tâm hỏi:

- Có phải là là giống Nam Dương không bố?

Hạng Nam gật đầu và nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khen ngợi. Ông khá hài lòng vì Vương Trạch Vinh hiểu lời mình nói.

Vương Trạch Vinh thấy Hạng Nam gật đầu liền suy nghĩ rất nhiều. Nếu Trung ương thật sự làm như vậy thì nói rõ Nam Điền rất có tương lai.

Sau khi đến Nam Điền, Vương Trạch Vinh đã hạ quyết tâm làm tốt ở Nam Điền, vì đạt được mục tiêu mà hắn dùng hết lực lượng có thể dùng. Bây giờ hắn rất vui vì tình hình Nam Điền, rất nhiều tài chính và kỹ thuật tiến vào khiến Nam Điền thay đổi bộ dạng. Tin rằng không lâu sau thành quả càng hiện ra rõ ràng hơn.

Từ sau khi biết mình có thể sẽ rời khỏi Nam Điền sau Đại hội, Vương Trạch Vinh cũng không ngừng bồi dưỡng người nối nghiệp. Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng có chút không muốn rời khỏi Nam Điền. Bây giờ nghe Hạng Nam nói một tin tức tốt như vậy, nếu thật sự có thể thành thì hắn có thể ở lại Nam Điền làm thêm khóa nữa.

- Trạch Vinh, mọi người vốn đang lo lắng vị trí tiếp theo của con. Nếu như Trung ương thông qua việc này thì đại vị của Nam Điền sẽ khác, con hẳn là rõ việc này đại biểu cái gì mà.

Hạng Nam nói đầy ẩn ý. Nghe ông nói, Vương Trạch Vinh cũng rõ ràng việc này về cơ bản rất có thể xảy ra. Cùng lúc đó Vương Trạch Vinh cũng hiểu được tại sao ông gọi mình đến gấp như vậy. Trung ương chắc chỉ có một bộ phận người có suy nghĩ như vậy, còn chưa có quyết định cuối cùng. Ở tình hình này vì có thể đạt được lợi ích thì hắn phải mau chóng hoạt động mới được. Mà muốn hoạt động thì chỉ riêng Hạng gia là không đủ, còn phải có các gia tộc khác đẩy sau lưng nữa.

Nghĩ đến tình hình Nam Dương, đây vốn là tỉnh rất bình thường nhưng do chính sách của Trung ương giúp đỡ nên Nam Dương mới có địa vị quan trọng như vậy. Bí thư tỉnh ủy Nam Dương là một trong Ủy viên Bộ Chính trị. Nếu Nam Điền cũng được ủng hộ như vậy có phải là nói Nam Điền cũng có một Ủy viên Bộ Chính trị? Đây mới là nguyên nhân chính mà Hạng Nam gọi Vương Trạch Vinh về.

Hạng Nam không nói gì mà ngồi đó chờ Vương Trạch Vinh phân tích xong.

- Trạch Vinh, đây là một cơ hội của con. Với tình hình của con ở các nơi đã trải qua thì đủ điều kiện đạt đến vị trí Ủy viên Bộ Chính trị. Nhưng đối với con thì tuổi lại là vấn đề. Bố và lão Uông đã bàn nhau sẽ dùng tất cả lực lượng đưa con lên trong khóa tới. Đương nhiên việc này cần lực lượng rất mạnh, khó khăn cũng rất lớn. Chẳng qua bây giờ vấn đề đã giải quyết được một phần. Nếu Trung ương quyết định chuyện của Nam Điền thì còn có một năm, chỉ cần con cố gắng ở Nam Điền, phát triển kinh tế Nam Điền thì tiếng nói ở mọi người ở Bắc Kinh cũng sẽ lặng hơn.

Vương Trạch Vinh gật đầu, hắn hiểu ý của ông. Một nơi mặc dù có sự ủng hộ của Trung ương thì quan trọng nhất chính là phát triển kinh tế. Nam Dương lúc ấy bởi vì kinh tế phát triển nên mới có chuyện Bí thư tỉnh ủy là Ủy viên Bộ Chính trị. Tuy nói Nam Dương lên cấp cũng có nguyên nhân đặc biệt nhưng tình hình bây giờ và lúc đó là khác nhau. Hơn nữa có ai quy định Nam Điền không thể xuất hiện một Ủy viên Bộ Chính trị.

Hạng Nam cười nói:

- Trong sự phát triển của Trung ương thì phát triển phía Tây càng lúc càng quan trọng. Phía Tây có tài nguyên và dân cư rất lớn. Chỉ có phát triển phía Tây thì Trung Quốc mới có thể tiến lên thật nhanh. Nam Điền có vị trí rất quan trọng, liên lạc với các nước xung quanh cũng rất quan trọng, vị trí chiến lược cũng vậy. Đặc biệt việc con xử lý chuyện với Lào đã cho Trung ương thấy nhiều thứ. Chỉ cần con phát triển tốt thì Nam Điền lên cấp là hoàn toàn có thể.

Nhìn Vương Trạch Vinh, ông nói thêm:

- Con phải biết điều này có ý nghĩa đặc biệt. Nam Điền có vị trí chiến lược quan trọng đối với quyết định còn hơn cả Nam Dương. Nếu có các chính sách của quốc gia ủng hộ thì Nam Điền sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh cũng hiểu với tình hình của Trung ương bây giờ, nếu có Lão bí thư và Bí thư Lâm ủng hộ, hơn nữa thêm mấy lực lượng Hạng gia, Uông gia … thì Nam Điền lên cấp không phải không làm được. Tình hình thì Nam Dương đã nói rõ, Nam Điền nếu lên cấp thì với các phương diện của hắn vào Ủy viên Bộ Chính trị là có thể. Cứ như vậy còn dễ hơn đi tranh các nơi khác nhiều. Bởi vì không đi tranh đấu thì còn có nhiều sự giúp đỡ hơn, đây mới là diều quan trọng nhất.

- Trạch Vinh, tình hình bây giờ khá kỳ diệu, hiện có mấy Ủy viên cạnh tranh rất kịch liệt. Mọi người không hy vọng con can thiệp vào sự cạnh tranh của bọn họ.

- Bố, việc này con cũng biết. Từ việc mọi người ủng hộ Nam Điền, con đều dùng cách tranh thủ.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu ý của đám người Lô Ninh Quốc, mọi người tranh nhau ủng hộ Nam Điền chính là tăng điểm cho việc tranh chức.

Hạng Nam cười ha hả nói:

- Đây lại là việc tốt đối với con, Nam Điền được ủng hộ càng nhiều thì phát triển càng nhanh. Tình hình Nam Điền bây giờ không khác mấy so với Nam Dương năm đó. Quan trọng nhất chính là bây giờ Nam Điền thiếu chính sách giúp đỡ. Có chính sách thì với mọi người ủng hộ, hơn nữa tài nguyên của Nam Điền thì phát triển sẽ không kém gì Nam Dương.

Vương Trạch Vinh lúc trước vốn nghĩ Đại hội tới thì mình có thể rời Nam Điền đến thành phố trực thuộc trung ương làm Bí thư, như vậy sẽ thành Ủy viên Bộ Chính trị. Bây giờ nghe được tin này, Vương Trạch Vinh biết kế hoạch của mình phải thay đổi một chút, phải làm chính là để Nam Điền thăng cấp, như vậy mình cũng thành Ủy viên Bộ Chính trị.

- Đương nhiên việc này chỉ là một ý tưởng của Trung ương, còn nhiều công việc để làm. Chẳng qua theo sự phát triển mấy năm qua của Nam Điền, phát triển nhanh là điều không phải không thể. Ở chuyện này ngoài việc con thực hiện thì mọi người cũng toàn lực dồn vào Nam Điền, dù như thế nào cũng phải đưa con lên.

Vương Trạch Vinh biết đây không phải một câu nói là thành.

Qua lời Hạng Nam nói thì có thể thấy các nhà thân với Hạng gia đều sẽ dồn vào Nam Điền, có mọi người toàn lực ủng hộ thì đưa Nam Điền phát triển hơn nữa là hoàn toàn có thể.

- Trạch Vinh, bố sắp lui nên tất cả trông vào con.

Bình luận

Truyện đang đọc