QUAN KHÍ

Lăng Vũ Trình ngồi đó mà rất lo lắng. Nghĩ đến Bí thư Lâm coi trọng Vương Trạch Vinh như vậy, y thấy lần này mình làm quá đáng. Theo lời của Bí thư Lâm thì mình phải một lần nữa quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Nhưng chuyện đã thành như vậy, Vương Trạch Vinh không đối đầu mình đã là nể mặt Bí thư Lâm, hắn còn có thể ủng hộ mình sao?

Lăng Vũ Trình còn một điều lo lắng hơn nữa. Bây giờ thoạt nhìn các Thường vụ tỉnh ủy vì lợi ích mà liên hợp. Bây giờ thấy thái độ của Vương Trạch Vinh, bọn họ chẳng lẽ không hợp sức với Uông hệ sao?

Nếu mình bây giờ không thể chữa trị quan hệ, có lẽ Vương Trạch Vinh sẽ thầm liên hợp với đám người kia.

Nghĩ đến thái độ của Vương Trạch Vinh, Lăng Vũ Trình cảm thấy lần này không thể chèn ép Uông hệ đã tạo thành tổn thất rất lớn đối với mình.

Cục diện tỉnh Giang Sơn sẽ vì nguyên nhân này mà thay đổi.

Rốt cuộc vấn đề ở đâu? Lăng Vũ Trình rất lo lắng. Suy nghĩ một chút, y thở dài một tiếng, y thất bại là do không nắm rõ suy nghĩ của Vương Trạch Vinh.

Trong lực lượng Uông hệ, Giang Doanh Hà và Ngũ Tĩnh không thể không suy nghĩ đến Bí thư Lâm mà chống đối mình. Chỉ có Vương Trạch Vinh mới tự tin như vậy. Mình vẫn luôn cho rằng vì Bí thư Lâm nhắc nhở nên Vương Trạch Vinh dù gặp cảnh mình chèn ép cũng không dám phản đối. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh lại dám chống đối mình.

Xem ra cũng chỉ có thể tìm cách sửa lại quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Lăng Vũ Trình rất không cam tâm, mình đang suy nghĩ hoàn toàn khống chế tỉnh Giang Sơn trong tay, có một Vương Trạch Vinh cầm đầu lực lượng Uông hệ là chuyện rất không tốt.

Nghĩ thì nghĩ nhưng Lăng Vũ Trình vẫn phải chấp nhận sự thật. Lời của Bí thư Lâm tuy ít nhưng lại có ý đồ rõ ràng. Nếu làm Vương Trạch Vinh tức thì hắn sẽ làm chuyện quá khích. Cho dù Vương Trạch Vinh bị xử lý thì mình cũng có thể thoát sao? Bây giờ mình đã mất điểm trong mắt Bí thư Lâm.

Lăng Vũ Trình gọi thư ký vào để thêm nước nóng.

Nghe Lăng Vũ Trình gọi, thư ký vội vàng đi vào nói:

- Bí thư Lăng, có việc gì sao?

Nhìn thư ký, Lăng Vũ Trình cố gắng khống chế tâm trạng mà nói:

- Thêm nước nóng.

Thư ký liền vội vàng đi đổi cốc nước khác.

Lăng Vũ Trình nhìn chằm chằm thư ký làm tên này sợ đổ mồ hôi, trong lòng đang nghĩ Bí thư Lăng sẽ không xả giận vào mình chứ? Là thư ký nên y đương nhiên biết tâm trạng Bí thư Lăng đang rất xấu.

- Bí thư Lăng, ngài còn việc gì không?

Lăng Vũ Trình xua tay không nói gì.

Thư ký cẩn thận đi ra ngoài.

Lăng Vũ Trình thở dài một tiếng, y cảm thấy mình chưa đủ tầm ổn, vừa nãy thiếu chút nữa sẽ phát tiết, đây không phải là khí độ của một Bí thư tỉnh ủy.

Lăng Vũ Trình cầm điện thoại gọi cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lúc này đang học nên cảm thấy điện thoại di động rung lên, hắn nhìn thoáng qua giáo viên đang dạy nên không thể nghe. Mặc dù trường không cấm học viên nghe điện nhưng lớp này đều là lãnh đạo tỉnh, kỷ luật rất nghiêm, đi học mà nghe điện là không thể chấp nhận.

Lăng Vũ Trình gọi điện nhưng không thấy Vương Trạch Vinh nghe máy.

Gọi mấy lần nhưng Vương Trạch Vinh không nghe, tâm trạng Lăng Vũ Trình rất xấu. Mình là Bí thư tỉnh ủy gọi cho cấp dưới mà dám không nghe ư? Vương Trạch Vinh này còn coi mình là Bí thư tỉnh ủy không? Chuyện như vậy từ sau khi y làm lãnh đạo sẽ chưa bao giờ xuất hiện. Bây giờ Vương Trạch Vinh không ngờ dám không nghe điện khiến y muốn điên lên.

Thấy Vương Trạch Vinh không nghe máy, tâm trạng Lăng Vũ Trình càng không tốt. Lăng Vũ Trình đang ngồi suy nghĩ về việc này, chẳng lẽ nói Vương Trạch Vinh sẽ chống đối mình?

Bởi vì điện thoại di động không ngừng vang lên, Vương Trạch Vinh mới bỏ ra thì thấy là Lăng Vũ Trình gọi.

Vương Trạch Vinh biết đối phương gọi là chuyện ngày hôm qua. Hắn cũng thấy nên cho Lăng Vũ Trình một bài học, cho nên hắn cũng không xin ra ngoài mà nghe điện.

Để Lăng Vũ Trình chờ một chút cũng tốt, để cho y biết mình không phải dễ dàng muốn làm gì thì làm.

20 phút sau tiết học đã kết thúc, Vương Trạch Vinh lúc này mới ra ngoài gọi điện cho Lăng Vũ Trình.

Lăng Vũ Trình rất nhanh nghe điện, lớn tiếng nói:

- Sao cậu không nghe máy?

- Bí thư Lăng, vừa nãy tôi đang học. Trường có quy định không thể nghe điện trong lớp.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, Lăng Vũ Trình này đang tức đây.

Trong 20 phút, Lăng Vũ Trình đã nghĩ nhiều về việc Vương Trạch Vinh không nghe máy. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh giải thích, y liền thấy vui vẻ. Cũng chỉ có lý do này mà thôi.

- Trạch Vinh, học tập rất quan trọng. Tôi hiểu.

Lăng Vũ Trình cười ha hả nói.

- Bí thư Lăng, có chuyện gì sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, đồng chí Vương Khải Thần thông báo Trưởng ban tổ chức cán bộ Thường Hồng Đan Kiến Phương có vấn đề kinh tế, tỉnh sẽ bắt y. Đây là việc lớn đối với Thường Hồng, vì đảm bảo sự ổn định của Thường Hồng, Tỉnh ủy sẽ nghiên cứu về lựa chọn người vào vị trí trống.

Vương Trạch Vinh liền chú ý. Đan Kiến Phương đúng như lời Ngũ Tĩnh nói, y có vấn đề. Trước đây còn Hồ Tập Sơn thì không ai động y. Bây giờ Hồ Tập Sơn đã xong đời thì y nhất định sẽ bị lôi ra. Hơn nữa Lăng Vũ Trình gọi điện thì chẳng lẽ nói y muốn thò tay vào Thường Hồng? Nếu y dám làm như vậy thì đừng trách Vương Trạch Vinh này không khách khí.

- Bí thư Lăng có ý gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, Thường Hồng được Trung ương rất coi trọng, đảm bảo sự phát triển của Thường Hồng là điều quan trọng nhất. Tôi cho rằng ý kiến của cậu rất quan trọng cho nên báo trước với cậu.

Vương Trạch Vinh thấy Lăng Vũ Trình không có ý xen vào Thường Hồng nên cười nói:

- Bí thư Lăng nói đúng, chỉ có đưa cán bộ xuất sắc lên cương vị thì mới thúc đẩy được sự phát triển của Thường Hồng.

- Trạch Vinh, tôi thấy như vậy đi. Cậu hiểu rõ Thường Hồng nhất, đầu tiên do Thường Hồng báo cáo người lựa chọn, tôi hoàn toàn ủng hộ ý của cậu.

Vương Trạch Vinh đã hiểu ý của Lăng Vũ Trình. Y đây là muốn mình tự quyết định vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thường Hồng.

- Tôi nhất định làm theo ý của Bí thư Lăng.

Vương Trạch Vinh nói.

Tâm trạng Lăng Vũ Trình lúc này không tốt. Y vốn muốn dùng lực lượng chèn ép lực lượng Uông hệ, sau đó tiến vào Thường Hồng, tăng cường lực lượng cho Tôn Thiệu Bình. Nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể để vị trí này cho Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, Trưởng ban tổ chức cán bộ rất quan trọng, cậu có sự lựa chọn thích hợp không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Cũng có, nguyên Phó trưởng ban thường trực Điền Lệ Vân rất được.

Vương Trạch Vinh trực tiếp nói.

Đúng là cô ta. Lăng Vũ Trình sớm nghe Tôn Thiệu Bình nói và biết Vương Trạch Vinh vẫn đang bồi dưỡng Điền Lệ Vân.

- Được rồi, mau báo lên Tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi cười cười. Từ cuộc điện này, Vương Trạch Vinh đã biết vài thứ.

Vương Trạch Vinh vốn lo lắng Bí thư Lâm có cái nhìn với mình. Nhưng bây giờ Lăng Vũ Trình gọi tới làm Vương Trạch Vinh coi như biết ý của Bí thư Lâm. Bí thư Lâm dù sao cũng đứng trên cao, đối với tình hình ở tỉnh Giang Sơn, Bí thư Lâm chủ yếu coi trọng sự phát triển. Ngài không hy vọng tỉnh Giang Sơn thay đổi lớn, nhất định đã cảnh báo Lăng Vũ Trình.

Nếu không như vậy thì Lăng Vũ Trình sao lại gọi và nói như thế.

Bởi vì biết ý của Bí thư Lâm nên Vương Trạch Vinh rất yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc