QUAN KHÍ

Từ sau khi vào trường Đảng trung ương, Vương Trạch Vinh thấy mỗi ngày mình mà ngồi xe đi học thì thường đến muộn. Vì thế hắn bàn với Lữ Hàm Yên rằng thuê một căn phòng ở khách sạn gần trường.

Lữ Hàm Yên sau khi đến tập đoàn Hạng gia liền trở nên bận rộn, thường xuyên về nhà than thở nhiều công ty con trực thuộc tập đoàn, thường xuyên phải đi công tác.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ một chút về tình hình Hạng gia. Bây giờ Hạng gia cũng không giấu hắn. Theo hiểu rõ thì Hạng gia cũng có không ít công ty, có một công ty trên thị trường chứng khoán, chẳng qua lại nhiều công ty cấp trung bình, đặc biệt lần trước bởi vì Hạng lão gia tử chết nên Hạng gia gặp nguy cơ, công ty cũng bắt đầu phát triển ra nước ngoài, xu thế bây giờ rất tốt. Lữ Khánh Phân chủ yếu phụ trách mảng nước ngoài.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể an ủi vợ mà thôi.

Lữ Hàm Yên chỉ cần ở Bắc Kinh liền đến phòng ở khách sạn. Cô bây giờ có nhiệm vụ là có em bé để mang họ Hạng gia.

Trong lớp học, Vương Trạch Vinh cố gắng thể hiện nhũn nhặn, không có việc sẽ cố gắng không ở lại trường. Bởi vì hắn là Thường vụ tỉnh ủy nên được trường bổ nhiệm làm Bí thư chi bộ số 4.

Đương nhiên mặc dù mọi người biết Vương Trạch Vinh là Thường vụ tỉnh ủy nhưng trong lớp cũng có hơn 10 Lãnh đạo tỉnh ủy, hắn cũng không có gì đặc biệt cả. Ngoài trẻ tuổi ra thì các tình huống khác cũng không nhiều người biết.

Vương Trạch Vinh cũng không biết mình muốn im ắng cũng không thể. Đám bạn học đều ở trong quan trường nhiều năm, muốn tìm hiểu tình hình thì không khó. Không lâu sau mọi người đã biết tình huống của hắn.

Vương Trạch Vinh cứ hết giờ là về nhà, thời gian trước quá náo nhiệt nên hắn không muốn làm mọi người chú ý.

Trong thời gian này còn có một việc lớn, dưới thao túng của Vương Trạch Vinh khiến đám thiếu gia Bắc Kinh điên cuồng tấn công sản nghiệp Lưu gia, xuất hiện đợt cuồng triều tranh đoạt lợi ích của Lưu gia. Đương nhiên việc này cũng không thể nói do Vương Trạch Vinh thao túng.

Nhìn tình hình xảy ra, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất tốt. Lưu gia coi như vì chọc hắn mà xảy ra chuyện.

Bỏ sách vào cặp, Vương Trạch Vinh đang định đi thì nghe thấy lớp trưởng Lý Tín Lương lớn tiếng nói:

- Các bạn học, hôm nay lớp tổ chức hoạt động, hy vọng mọi người có thể tham gia.

Vương Trạch Vinh biết không thể không đi.

Đối với hoạt động lớp như vậy, mọi người lại thể hiện rất nhiệt tình. Mọi người đều là lãnh đạo cao cấp, có thể giao lưu thì càng lợi cho sự phát triển.

Lần này chỉ chọn một địa điểm rộng, lớp học 40 người đều đến đông đủ.

Trong buổi này đầu tiên giáo viên chủ nhiệm nói, sau đó đến Bí thư, lớp trưởng nói, sau đó mời rượu. Không khí rất trang trọng.

Tổ mười người của Vương Trạch Vinh có tổ trưởng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Bảo Dân Hồng.

Sau khi Chủ nhiệm, Bí thư, lớp trưởng mời xong, đám người Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Bảo Dân Hồng là một người có thể làm sôi nổi không khí, y cười nói với từng người.

Vương Trạch Vinh là người trẻ nhất bàn, là người bò từ cơ sở lên nên đối phó cục diện này không khó khăn. Đồng thời cũng nói mấy lời vui đùa để hòa hợp với mọi người.

- Vương Trạch Vinh, anh ở Thường Hồng phải không, tôi thường xuyên nghe thấy tình huống của anh.

Bảo Dân Hồng nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Còn xin mời anh đến Thường Hồng chỉ đạo công tác.

- Ha ha, tôi đã sớm muốn đến Thường Hồng. Anh yên tâm, nhất định sẽ đến làm phiền anh.

Vương Trạch Vinh cảm thấy Bảo Dân Hồng cố ý tạo quan hệ với mình. Đừng nhìn hắn ít gặp mọi người trong lớp nhưng đã sớm hiểu tình hình của bọn họ.

Bảo Dân Hồng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh phía nam, chỗ dựa của y là Phú gia nhưng Phú gia bây giờ đã không bằng trước.

Vừa nói chuyện, Vương Trạch Vinh vừa phân tích ý đồ của Bảo Dân Hồng. Chẳng qua rất nhanh Vương Trạch Vinh không còn nghĩ nữa. Lần này trong 40 người học, Lãnh đạo tỉnh ủy cũng có hơn 10 người, thực ra đều là người có tiền đồ phát triển.

Nhìn quan khí của mọi người, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Trường Đảng trung ương cũng là một quan trường lớn, quan khí của mọi người phân biệt rõ ràng.

Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ vẫn không nhìn quan khí của đám bạn học. Hôm nay hắn mới phát hiện trong lớp còn có mấy người Lưu gia.

Nhìn Phó chủ tịch tỉnh Nam Châu Lô Kỷ Chu không quá tích cực, đây là một người khoảng 50 tuổi.

Nghĩ đến chuyện của Lưu gia, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng.

Sau khi Lưu Giang lui ra, biến hoá trên Bắc Kinh quá lớn. Thế lực Lưu gia cũng bị thương nặng, nhân viên của Lưu gia rất lo lắng. Lô Kỷ Chu bây giờ có lẽ cũng đang rất lo lắng.

Vương Trạch Vinh còn phát hiện một hiện tượng, mỗi khi mình nhìn về phía Lô Kỷ Chu, Lô Kỷ Chu lại nhìn sang chỗ khác.

Không khí bốn bàn rất nhanh theo men rượu mà sôi nổi, mọi người không ngừng mời nhau.

Xung quanh bày các bàn đánh mạt chược, sau khi uống rượu mọi người liền ngồi xuống đánh bài.

Vương Trạch Vinh không thích đánh mạt chược nên đi tới phía xa xa ngồi xuống. Hắn lấy một điếu thuốc lá ra hút.

- Vương Trạch Vinh, sao không ra đánh bài?

Bảo Dân Hồng đi tới hỏi.

Bảo Dân Hồng ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương Trạch Vinh, lần này có thể cùng học có phải là duyên phận không?

Vương Trạch Vinh cười cười đưa cho Bảo Dân Hồng một điếu thuốc lá rồi nói:

- Đúng là duyên phận, không dễ dàng.

- Trạch Vinh, sau này mọi người thường xuyên gặp mặt, có việc báo nhau một tiếng. Chỗ khác tôi không dám nói, ở địa phận của tỉnh tôi thì tôi còn có thể làm một chút việc.

Nghe Bảo Dân Hồng nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi sớm muốn đến phía nam xem một chút nhưng không có cơ hội. Lần này tôi sẽ tranh thủ đến đó.

- Ha ha, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh nhất định phải đến chỗ tôi.

Hai người nói chuyện một lúc, Bảo Dân Hồng do dự một chút và nói:

- Trạch Vinh, lão Lô vẫn muốn mời anh ăn cơm nhưng sợ anh không nể mặt. Cho nên anh ta nhờ tôi nói giúp, anh thấy sao?

Nghe Bảo Dân Hồng nói như vậy, Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Lưu gia bây giờ đang bị thế lực khác chèn ép, lợi ích của bọn họ không ngừng thu hẹp. Ở tình huống như vậy thì đúng là Lô Kỷ Chu khó có thể giữ mình.

Nghĩ cũng đúng, Lô Kỷ Chu coi như nhân vật trọng điểm mà Lưu gia bồi dưỡng nếu không thì sao có thể vào đây học. Nhưng kế hoạch biến hoá quá nhanh, ngay khi y đang không ngừng lên chức thì Lưu gia đã suy sụp.

Lô Kỷ Chu nhờ Bảo Dân Hồng nói như vậy là có mục đích gì?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mọi người là bạn học mà.

- Ha ha, tôi biết Trạch Vinh sẽ đồng ý mà. Tôi đi gọi lão Lô tới.

Bảo Dân Hồng liền đứng dậy đi về phía Lô Kỷ Chu.

Vương Trạch Vinh lúc này đang suy nghĩ rất nhanh, hắn cảm thấy đây là phương hướng mới đối với mình. Từ trước đến giờ hắn chỉ giới hạn trong tỉnh Giang Sơn, không phát triển ra ngoài. Bây giờ có cơ hội trước mặt, mình có phải là thu lực lượng Lưu gia một chút không?

Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi cười cười. Vào lúc này Lưu gia không thể xoay người, nếu Lô Kỷ Chu thật sự có suy nghĩ thì cũng có thể nhận. Về phần trung thành hay không thì sau mới tính. Lưu gia đã sup sụp thì bọn họ đâu có cơ hội lựa chọn.

Lúc này Bảo Dân Hồng đã mang theo Lô Kỷ Chu tới đây.

Vương Trạch Vinh nhìn Lô Kỷ Chu có chút e ngại nên đứng dậy, cười cười đưa tay ra:

- Anh Lô, đã sớm muốn ngồi với anh mà không có cơ hội.

Lô Kỷ Chu có chút kích động, bắt tay Vương Trạch Vinh mà hơi run lên.

Bình luận

Truyện đang đọc