QUAN KHÍ

Vương Trạch Vinh làm người dẫn đoàn nên không có việc gì làm, hàng ngày chỉ tiếp đón khách tới thăm.

Do đều là lãnh đạo cao cấp trong quân đội nên khi nói chuyện Vương Trạch Vinh đều rất chú ý, không dễ dàng làm mát lòng ai.

- Bí thư Vương, chiều nay do Di Kenxi – Mỹ mời không ít đoàn tiến hành thi đấu bắn súng, ngài cũng được mời.

Hoàng Phủ Tùng tiến vào nói.

Những người này thuần túy là không có việc đi tìm việc.

Chuyện như thế này không tham gia cũng không được, Vương Trạch Vinh đành nói:

- Nói với bọn họ là tôi sẽ tới đúng giờ.

Hoàng Phủ Tùng nói:

- Bí thư Vương, chuyện thế này bình thường mọi người đều đánh cược một chút, đồng thời cũng mượn cơ hội này mà thể hiện.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Không sao, đến lúc đó chúng ta chơi một chút cũng được.

Rất nhiều chuyện ý nghĩa có nó không lớn mắng thể diện. Đến tầm như Vương Trạch Vinh mà đánh cược thì nó lại khác. Vương Trạch Vinh sau khi hỏi cũng biết qua một chút tình hình. Thực ra mỗi lần đều có chuyện như vậy.

Đối với người có tiền như Vương Trạch Vinh mà nói thì từng đó tiền hắn không chú ý. Theo hắn nghĩa đã đánh cược thì phải đánh lớn mới được.

Khi Vương Trạch Vinh đến địa điểm thì thấy có nhiều quan quân các nước tới đây bắn thử.

Nhìn Vương Trạch Vinh tới, Kim Nhân Đông đi tới cười nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, vừa nãy tôi nghe nói có vài quốc gia muốn đánh cược với anh về bắn súng, không ít người cho rằng anh bắn rất kém.

Vương Trạch Vinh thấy Kim Nhân Đông cầm súng nên nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh chắc bắn rất giỏi.

- Ha ha, tôi chẳng qua chỉ là bắn được một chút mà thôi.

Kim Nhân Đông nói.

Hai người đang nói chuyện lại có quan quân của mấy nước tới chào hỏi Vương Trạch Vinh. Người dẫn đoàn của Lào là Kiều Duy Đôn, người này bây giờ có quan hệ khá thân mật với Vương Trạch Vinh. Y kéo Vương Trạch Vinh mời Vương Trạch Vinh sang Lào thăm một lần nữa. Vương Trạch Vinh chỉ có thể tỏ vẻ lúc thích hợp sẽ sang đó.

Mọi người nói chuyện một lát, vài lãnh đạo các nước Châu Phi cũng tới chào hắn.

Xung quanh Vương Trạch Vinh thoáng cái tập trung quan quân của vài quốc gia.

Di Kenxi đi tới gần Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương tiên sinh, lần này không ít đội trưởng các nước muốn đấu với anh, không biết anh có đồng ý không?

- Là nước nào vậy?

- Ha ha, như Nhật Bản, Anh …

Vương Trạch Vinh nghe thấy là mấy nước này liền nói:

- So bắn súng sao?

Di Kenxi cười nói:

- Đúng thế.

- Vậy thử Miêu Chương.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, Di Kenxi vui vẻ nói với mấy người đi cùng:

- Có thể bắt đầu rồi.

Biết bọn họ bắt đầu đặt cược, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Xem ra mọi người rất hy vọng tôi tham gia thi đấu?

Kiều Duy Đôn cười nói:

- Bọn họ đều xuất thân quân nhân nên luyện tập nhiều. Bí thư Vương dù thua cũng là bình thường.

Kim Nhân Đông nói:

- Đúng thế, thua cũng không sao.

Vương Trạch Vinh nhìn hai người bọn họ:

- Các anh trước đây đã tham gia đánh cược như vậy chưa?

Kim Nhân Đông nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, anh không biết mặc dù người ở đây không nhiều nhưng cá cược do công ty Mỹ phụ trách, tiền thưởng cũng là rất cao.

- Không biết có nhiều người đặt cửa tôi không nhỉ?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, vẻ mặt mấy người đứng xung quanh đều trở nên kỳ quái.

Thấy bọn họ như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nếu các anh có tiền thì đặt tôi thắng ý.

Trận này ai cũng cho rằng Vương Trạch Vinh sẽ thua, Vương Trạch Vinh sao đấu lại với mấy người xuất thân quân nhân chứ? Vương Trạch Vinh đấu với bọn họ nhất định sẽ thua. mọi người bây giờ không phải cược Vương Trạch Vinh thắng hay thua mà là Vương Trạch Vinh thua bao nhiêu.

Kim Nhân Đông cắn răng nói:

- Bí thư Vương, tôi đặt hết vốn liếng vào anh. Tôi đặt 100 ngàn Usd.

Vương Trạch Vinh nhìn Kim Nhân Đông, biết đối phương đâu chỉ có từng đó tiền. đối phương đặt 100 ngàn chỉ là muốn thể hiện thân thiết với mình mà thôi.

Kiều Duy Đôn suy nghĩ một chút cũng nói:

- Tôi cũng đặt 100 ngàn.

Mấy người khác do có quan hệ thân thiết với Trung Quốc đều lên tiếng đặt cược cho Vương Trạch Vinh nhưng không nhiều tiền.

Vương Trạch Vinh thấy mọi người đặt cược liền gọi cho Tiểu Giang, bảo cô phái người đi đặt cửa cho mình.

Tiểu Giang nghe hắn nói liền cười hì hì:

- Anh yên tâm, người khác không biết nhưng em còn không biết năng lực của anh sao. Em nhất định phải làm công ty cá cược kia thua nặng.

Nghe Tiểu Giang nói thế, Vương Trạch Vinh nở nụ cười.

Lại nói tới Kim Nhân Đông, y đặt cược cho Vương Trạch Vinh chẳng qua là muốn tỏ vẻ ủng hộ Vương Trạch Vinh mà thôi. Nhưng y lại gọi cho cấp dưới đặt Vương Trạch Vinh thắng 100 ngàn Usd mà đặt Vương Trạch Vinh thua 500 ngàn.

Cũng có không ít người có suy nghĩ giống Kim Nhân Đông.

Vương Trạch Vinh mời mọi người đi uống café.

Nhìn hai người Jiro đang bắn thử, Vương Trạch Vinh lại ngồi đó uống café, cười nói vui vẻ. Di Kenxi đi tới nói:

- Vương tiên sinh xem ra rất bình tĩnh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chẳng qua chỉ là trò giải trí mà thôi, không cần khẩn trương như vậy chứ?

Di Kenxi cười ha hả nói:

- Vương tiên sinh có thấy các phóng viên ở đây không? Tôi tin ngày mai báo chí các nơi sẽ đưa tin về trận đấu này.

Vương Trạch Vinh cũng sớm thấy các phóng viên. Trận đấu hôm nay nhất định là có kẻ giật dây, mục đích chính là muốn cho hắn thua cuộc và trở nên mất mặt.

- Xem ra đại hội lần này rất được truyền thông chú ý.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Thấy Vương Trạch Vinh vẫn không tỏ vẻ lo lắng gì, Di Kenxi nhíu mày. Y cũng không hiểu tại sao Vương Trạch Vinh bình tĩnh như vậy. Vương Trạch Vinh nghe nói khóa tới sẽ làm Phó chủ tịch Trung Quốc, nếu như thua quá nặng thì sẽ là đả kích đối với hắn, hắn sẽ mất uy tín trong quân đội cơ mà. Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh này là cao thủ bắn súng.

Di Kenxi đúng là không nhìn thấu Vương Trạch Vinh.

Nhưng nghĩ đến thông tin tình báo có được thì tên Vương Trạch Vinh này chỉ biết đánh nhau chứ không nói gì về hắn giỏi bắn súng.

Ra ngoài tìm một chỗ vắng người, Di Kenxi gọi người của mình đi lấy tài liệu liên quan tới Vương Trạch Vinh. Y đọc qua thì thấy không nói gì Vương Trạch Vinh giỏi bắn cả.

Xác minh lại việc này, Di Kenxi mới yên tâm đôi chút. Y là người thao túng việc này nhằm đả kích uy tín của Vương Trạch Vinh, đồng thời cũng muốn kiếm khoản tiền lớn. Nếu lần này Vương Trạch Vinh thắng thì y mất gần nửa số tài sản.

Vì thế y cũng thông báo các kênh truyền thông tới đây. Nếu Vương Trạch Vinh không dám thi đấu sẽ để cho phóng viên đưa tin về việc này. Chỉ cần như vậy sẽ làm Vương Trạch Vinh mất uy tín. Nếu Vương Trạch Vinh thi đấu mà thua thì hiệu quả đương nhiên là rất tốt, mọi người cũng sẽ kiếm được không ít tiền.

Di Kenxi đang suy nghĩ thì lãnh đạo công ty cá cược gọi tới thông báo tình hình đặt cược. Đối phương nói:

- Tôi không ngờ cá nước lại coi trọng cuộc đấu này đến vậy, rất nhiều người đặt cược.

Di Kenxi hỏi qua về tình hình đặt cược, nghe xong mắt Di Kenxi sáng lên. Mặc dù hầu hết đều đặt Vương Trạch Vinh thua nhưng do cách đặt khác nhau nên con số là không hề nhỏ.

Vương Trạch Vinh lúc này đang nhìn ra xem hai đối thủ của mình. Hai người này bắn đều giỏi. Vương Trạch Vinh cũng biết tại sao mọi người không cho rằng mình đã thắng. Nguyên nhân là hắn sao có thể so sánh với hai người xuất thân bộ đội đặc chủng như đối thủ.

Một lúc sau khi mọi người đã đặt hết cược xong, Kim Nhân Đông hưng phấn đi tới bên cạnh Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi đã đặt 100 ngàn Usd vào anh, tin rằng anh có thể mang lại may mắn cho chúng tôi.

Vương Trạch Vinh cũng không nói nhiều:

- Nhờ lời tốt của anh.

Lúc này người phụ trách trận đấu đi tới nói với Vương Trạch Vinh là bây giờ mọi người sẽ chuẩn bị bắt đầu thi đấu.

Bình luận

Truyện đang đọc