QUAN KHÍ

Sau khi ăn xong mọi người vừa uống nước vừa nói chuyện.

Thấy mọi người thể hiện rất cung kính với mình, đặc biệt là ánh mắt kính sợ của bọn họ, Vương Trạch Vinh biết mình từ nay về sau đã không thể có quan hệ như trước với bọn họ.

Vương Trạch Vinh cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ. Quan trường chính là như vậy, cấp bậc rất nghiêm ngặt, mọi người đều cố ý duy trì sự khác biệt này.

Nữa nhân viên phục vụ là một cô gái rất sinh đẹp. Nhìn cô ta rót trà, Vương Trạch Vinh bưng chén lên nhấp một ngụm và thầm than trà ngon. Đúng là qua tay người chuyên nghiệp pha có khác.

Vương Trạch Vinh và thở dài một tiếng, con người bây giờ có ai không thích đặt một bộ đồ uống trà trong nhà, giống như không có sẽ không tỏ rõ thân phận bọn họ vậy.

Chẳng qua có mấy ai thực sự biết uống trà. Lại nghĩ đến giá trà Nam Điền càng lúc càng cao, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ giá trà tăng là do người làm ăn biết cách kiếm tiền mà thôi.

Vương Trạch Vinh nói với Lý Hạ:

- Anh lại đây, tôi nói chuyện với anh một chút.

Hai người ra khỏi phòng. Thấy Vương Trạch Vinh gọi Lý Hạ đi nói chuyện, mọi người mặc dù đang nói chuyện nhưng trong mắt lại lộ rõ sự tò mò.

Sau khi ngồi xuống, Lý Hạ nói:

- Bí thư Vương, có chuyện gì sao?

Lý Hạ mặc dù ngồi ăn cơm, nói chuyện nhưng lại nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh cần nói với mình. Bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi mình sang phòng khác nói chuyện, y cũng không nhịn được nữa.

Đưa cho Lý Hạ điếu thuốc, Vương Trạch Vinh châm hít sâu một hơi rồi nói:

- Gần đây anh công tác ở bộ Nông nghiệp thế nào?

Lý Hạ nói:

- Bắc Kinh rất phức tạp, anh cũng biết tôi căn cơ ở đây thấp nên chỉ sống qua ngày mà thôi.

Mặc dù Lý Hạ nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh biết khối lượng công việc của Lý Hạ cũng rất lớn.

- Ừ, ở bộ Nông nghiệp mà muốn tiến bộ sẽ rất khó khăn. Với tình hình của anh bây giờ nếu muốn mau chóng tiến lên thì phải có thành tích lớn.

- Không dễ như vậy, anh cũng làm ở cấp bộ nên biết ở đây muốn có thành tích đột biến là không dễ. Hơn nữa tôi coi như người mới ở bộ Nông nghiệp, xếp phía sau trong các Phó bộ trưởng thì muốn có thành tích cũng rất khó khăn.

Lý Hạ lộ rõ sự bất đắc dĩ. Y đến bộ Nông nghiệp mặc dù muốn làm ra một phen sự nghiệp nhưng ở cấp bộ thì không dễ thực hiện.

- Có muốn đổi không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lý Hạ nghĩ tới tình hình Nam Điền và rất hưng phấn.

Y biết nếu ở cấp bộ thì sao có quyền thế lớn bằng địa phương. Vương Trạch Vinh nói như vậy thì vị trí không hề bình thường. Có khả năng nhất chính là một trong các Thường vụ tỉnh ủy.

Đừng nhìn bộ Nông nghiệp dễ nghe, nhưng nếu muốn làm ra thành tích thì không bằng ở địa phương.

Lý Hạ vội vàng nói:

- Có phải anh có bố trí gì không, tôi nghe anh.

Y liền tỏ thái độ hoàn toàn nghe lo<ì Vương Trạch Vinh.

- Bộ Nông nghiệp nghe ra là nơi rất được chẳng qua với tình hình của anh nếu muốn tiến thêm một bước là rất khó. Tôi dự định điều anh tới Nam Điền công tác, anh có suy nghĩ gì không?

Quả nhiên là như vậy, Lý Hạ biết mình đoán đúng.

- Sau khi Tiền Minh Phú xảy ra chuyện, bộ máy Nam Điền cần bổ sung. Tôi dự định đề cử anh làm chủ tịch tỉnh với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, bây giờ chính là muốn hỏi ý của anh.

Vương Trạch Vinh nói thêm.

Nghe thấy thế, Lý Hạ thấy tim mình đập rất nhanh, thoáng cái nhảy lên chủ tịch tỉnh, đây là chuyện y sớm nghĩ tới. Tuy làm Phó bộ trưởng bộ Nông nghiệp cũng là nhân vật cấp tương đương chủ tịch tỉnh, nhưng từ Phó bộ trưởng nhảy lên chủ tịch tỉnh đó là quyền lực tăng mạnh. Quan to ở địa phương thì Phó bộ trưởng sao có thể so sánh.

- Tôi nghe ý kiến Bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Đây mới là suy nghĩ của tôi, anh cứ chuẩn bị tâm lý. Việc này còn phải đợi Trung ương quyết định. Tôi chỉ có quyền đề cử.

Lý Hạ đương nhiên rõ nên gật đầu nói:

- Tôi biết. Xin Bí thư Vương yên tâm, dù được hay không thì tôi rất cảm ơn. Nếu có thể thành công tôi sẽ làm tốt công tác dưới sự lãnh đạo của ngài.

Mặc dù nói là như vậy nhưng Lý Hạ biết việc rất có thể thành công.

Lý Hạ bây giờ đã bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào công tác ở Nam Điền. Nghĩ đến mình sẽ đến Nam Điền phát huy năng lực, y rất vui.

Nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh đứng dậy vỗ vai Lý Hạ mà nói:

- Cứ quyết định vậy đi.

Hai người liền đi ra ngoài.

Mấy người kia thấy Vương Trạch Vinh và Lý Hạ đi vào liền lén quan sát. Thấy vẻ mặt tươi rói của Lý Hạ thì biết y nhất định có chuyện gì tốt. Đương nhiên không ai đi hỏi.

Sau đó Vu Dương bố trí mọi người đi xông hơi.

Sau khi xông hơi xong và sang bên phòng nghỉ, Vương Trạch Vinh liền nói chuyện Quán Hà. Vương Trạch Vinh nói với Mâu Tường Cương:

- Lão Mâu, anh bây giờ đã là Phó thị trưởng thường trực, cấp bậc cũng đủ. Nam Điền lần này sẽ tiến hành điều chỉnh. Nếu anh không có ý kiến thì đến Nam Điền làm Phó chủ tịch tỉnh, mặc dù tạm thời chưa vào Tỉnh ủy nhưng chỉ cần làm tốt cũng sẽ không khó.

Vương Trạch Vinh khá coi trọng năng lực của Mâu Tường Cương. Nói thật Vương Trạch Vinh đánh giá cao năng lực của Mâu Tường Cương, Mâu Tường Cương là người hết lòng vì công việc, không tranh quyền đoạt lợi. Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc điều chỉnh của Nam Điền liền muốn đề bạt Mâu Tường Cương.

Mâu Tường Cương đương nhiên biết đây là Vương Trạch Vinh giúp mình, quan tâm mình. Đi theo Vương Trạch Vinh thì tin rằng sẽ phát triển nhanh, đây chính là cơ hội.

Mâu Tường Cương cung kính nói:

- Tôi nghe Bí thư Vương.

Ai không muốn phát triển, Mâu Tường Cương cũng vậy. Thấy người Vương Hệ không ngừng phát triển, y cũng có chút sốt ruột. Vương Trạch Vinh bây giờ nói muốn điều y tới Nam Điền làm Phó chủ tịch tỉnh, y rất kích động.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng ta là người quen cũ, bây giờ cùng công tác sẽ dễ phối hợp hơn.

Mâu Tường Cương thấy Vương Trạch Vinh niệm tình cũ như vậy thì rất kích động, y định nói gì đó lại thôi.

Thấy Mâu Tường Cương như vậy, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:

- Lão Mâu, có gì định nói sao?

Mâu Tường Cương do dự một chút rồi nói:

- Đồng chí Hác Duệ Bân bây giờ không quá tốt.

Y nói lời này là lấy hết dũng cảm mà nói. Ai không biết chuyện anh của Hác Duệ Bân phản bội Vương Trạch Vinh.

Với sự phát triển của Vương Trạch Vinh bây giờ, nếu năm đó Hác Duệ Bân không có lỗi kia thì bây giờ đã khác rồi.

Vương Trạch Vinh nghe vậy liền ngẩn ra một chút rồi nói:

- Tôi không rõ tình hình của Tiểu Hác, sao vậy?

Nghĩ đến thư ký đầu tiên của mình, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến mình đối xử không tốt với tên này.

Hắn đối xử rất tốt với Hác Duệ Quân, không ngờ tên này lại chân giẫm hai thuyền, mặc dù vấn đề không lớn nhưng đây là tối kỵ trong chốn quan trường. Nghĩ đến hành vi của Hác Duệ Quân, lúc ấy hắn phải nhịn đau để Hác Duệ Bân ở huyện. Bây giờ nhớ lại thì Hác Duệ Bân cũng không làm gì sai cả.

Vương Trạch Vinh trước khi đi đã bố trí cho Hác Duệ Bân, sau đó nghe nói y đã làm Phó chủ tịch huyện, chẳng qua lại chưa thành thường vụ huyện ủy.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Mâu Tường Cương nói:

- Tiểu Hác khác với anh trai cậu ta. Anh trai cậu ta hám lợi, cậu ta lại thành thật.

Vương Trạch Vinh không ngờ Mâu Tường Cương lại nói giúp Hác Duệ Bân, hắn càng đánh giá Mâu Tường Cương cao hơn.

Vương Trạch Vinh gật đầu. Hắn sở dĩ không để Hác Duệ Bân đi theo đó là do không hài lòng với Hác Duệ Quân không có lập trường rõ ràng. Bây giờ nghe thấy Mâu Tường Cương nói, hắn liền nghĩ đến Hác Duệ Bân.

- Tiểu Hác bây giờ sao rồi?

- Nghe nói Bí thư huyện ủy ở huyện cậu ta rất mạnh, không ngừng chèn ép Tiểu Hác. Tôi nghe nói ngay cả chức Phó chủ tịch huyện thì Tiểu Hác cũng không giữ được.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thì rất không hài lòng. Hác Duệ Bân dù sao cũng đã là thư ký của hắn, Bí thư huyện ủy mà dám chèn ép sao?

- Công tác của Tiểu Hác thì sao?

- Bí thư Vương cũng biết đó, Tiểu Hác làm việc vẫn rất chăm chú.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu được suy nghĩ của Bí thư huyện ủy kia. Có lẽ nghe thấy ít tình hình và nghĩ Hác Duệ Bân không được mình tin tưởng nữa. Hơn nữa đã qua mấy năm, mọi người nghĩ hắn sẽ không bao giờ hỏi đến Hác Duệ Bân. Cho nên mọi người mới muốn chèn ép Hác Duệ Bân mà muốn thể hiện với hắn.

Quan trường chính là như vậy.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đồng chí Tiểu Hác rất được.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mọi người thở dài một tiếng. Mọi người đều biết chuyện Hác Duệ Quân phản Vương Trạch Vinh, quan trường tuyệt đối không chấp nhận việc này, ngay cả người thân của kẻ đó cũng sẽ không được dùng. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh đánh giá Hác Duệ Bân, mọi người biết Vương Trạch Vinh rất niệm tình cũ và muốn giúp Hác Duệ Bân.

- Tiểu Hác có đổi số máy không?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Mâu Tường Cương vội vàng nói:

- Tôi nghe Tiểu Hác nói là số máy của cậu ta ngài biết, cậu ta sợ đổi số thì ngài không gọi được.

- Ồ.

Nghe xong Vương Trạch Vinh liền nghiêm túc nói:

- Tôi gọi điện hỏi một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc